Từ kiếp trước đến kiếp này, từ nhỏ ngâm máu cùng thịt thối trưởng thành, trong xương cốt Ninh Khuyết không có hề có đạo đức dư thừa. Vì đạt được mục tiêu, hắn có thể không tiếc mọi giá. Cho nên hắn chưa bao giờ có ý định trong lúc thực lực bản thân không thể lay động vị Hạ Hầu thô bạo kia đã cầm đao xông vào quân danh rồi phun máu trừng mắt mà chết.
Loại hành vi này có vẻ nhiệt huyết vinh quang, nhưng trong mắt hắn là hành vi ngu xuẩn đến cực điểm. Chết thật tốt, Hạ Hầu thì vẫn ngồi êm tại chỗ, nói không chừng còn chặt đầu ngươi làm chén rượu, lúc đó có thành xương trắng, dùng hốc mắt tối om trừng hắn cũng chẳng thể tổn hại được một cọng lông.
Nhận thức rõ ràng về sức mạnh của Hạ Hầu không làm hắn trở nên nhát gan, mà ngược lại, hắn luôn âm thầm quan sát vị đại tướng quân này, cẩn thận tìm kiếm điểm yếu của đối phương, cân nhắc các chi tiết cho trận chiến sau này. Thậm chí, hắn còn nghĩ đến việc kéo nhị sư huynh và Trần Bì Bì vào cuộc chiến này.
Theo phân tích của hắn, Hạ Hầu là võ đạo đỉnh phong, tương đương với cảnh giới Tri Mệnh. Nhị sư huynh và Trần Bì Bì đều ở cảnh giới Tri Mệnh, cộng thêm hắn thì thấy sao cũng có thể tiêu diệt đối phương. Chẳng qua hắn cần nghiên cứu làm thế nào mới có thể thuyết phục hai vị sư huynh này cùng tham gia vào cuộc chiến đầy thử thách và vinh quang này.
Nhưng trước khi kịp nghĩ ra cách sử dụng thư viện để đối phó với Hạ Hầu, hắn đã nghe tin một trong bảy quyển thiên thư đã trốn vào hoang nguyên. Nghĩ đến đội thương nhân lặng lẽ rời khỏi Thổ Dương Thành, hắn cảm thấy lo lắng. Nếu Hạ Hầu thực sự có được quyển thiên thư đó và phá cảnh như lời đồn, thì ai có thể ngăn cản hắn?
Hắn mở cửa sổ, nhìn gió tuyết ngoài trời ngày càng mạnh, nghĩ về mối thù không thể hóa giải giữa mình và Hạ Hầu, nghĩ về trách nhiệm nặng nề mà tiểu hắc tử để lại, lắc đầu nói:
- Không thể để chuyện này xảy ra.
Mặc dù trên biển cảnh Yến bắc tập trung viện quân từ các quốc gia với hơn mười vạn người, bao gồm cả những cường giả trẻ tuổi đến từ Nguyệt Luân Quốc Bạch Tháp, Nam Tấn Kiếm Các, và Đại Hàn quốc Mặc Trì Uyển, nhưng xét cho cùng, người thực sự có khả năng tranh đoạt thiên thư với Tài Quyết Ti thần điện chỉ có vị đại tướng quân đã chinh chiến nhiều năm ở biên cảnh với thực lực mạnh mẽ.
Đương nhiên, đó là trong trường hợp Đại Đường đế quốc và thư viện không chính thức ra tay.
Ninh Khuyết lẩm bẩm:
- Thần điện khách khanh, bệ hạ lo ngại rằng hắn có thể liên kết với thần điện. Vì quyển thiên thư này, Hạ Hầu có thể phát sinh mâu thuẫn với thần điện không? Có thể tận dụng điều này được không?
Ngắm cảnh trời tuyết, tuy chưa nghĩ ra phương án cụ thể, có điều quyết tâm của hắn ngày càng kiên định.
Nay trên hoang nguyên đã tụ tập nhiều cường giả, thần điện Tài Quyết Ti, Long Khánh hoàng tử, đến cả vị Đạo Si Diệp Hồng Ngư mà ngay cả Trần Bì Bì cũng phải kiêng dè cũng có thể đang ở trong cánh đồng tuyết. Với cảnh giới Bất Hoặc hiện tại, dù có đi cũng không có ích gì, nhưng hắn vẫn muốn đi.
Đi thăm dò tình hình rồi cứ tùy cơ ứng biến, miễn là Hạ Hầu không thể có được quyển thiên thư đó, hắn thậm chí sẵn sàng giúp Tây Lăng Thần Điện, thậm chí tiêu hủy quyển thiên thư kia.
Không còn việc gì, hắn đóng cửa sổ, cởi áo lên giường và chui vào trong ổ chăn ấm áp. Quyển tiểu thuyết khiêu dâm mà hắn lấy được chỗ nhai động ở thư viện không có được mang tới đây, thật sự là một tiếc nuối lớn. Nằm nghiêng trên giường ấm áp và chắc chắn, hắn nghĩ tới chuyến đi hoang nguyên không có ai kéo chăn mà khó chịu, trằn trọc một lát rồi ngủ thật say.
Gió tuyết ngoài phòng càng lúc càng lớn, rơi suốt một đêm. Đến sáng sớm hôm sau, khi Ninh Khuyết tỉnh dậy, ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà. Hắn dụi mắt, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một mảng tuyết trắng bao phủ khắp nơi, sạch sẽ và sáng ngời, khiến người ta thổn thức.
...
Bên hồ đã đóng băng, hồ nước xa xa vẫn chưa hoàn toàn đông cứng, những khối băng nổi trên mặt nước có tuyết trắng đêm qua rơi xuống, trông giống như những đám cỏ trắng mượt mà, đẹp đẽ và có phần đáng yêu. Ven hồ, cành cây vươn chéo ra, lá nâng một lớp tuyết, giống như có người thay hươu cao cổ dệt một chiếc khăn màu trắng tinh khôi.
Hơi thở ấm từ mũi con ngựa đen phả ra, vó ngựa giẫm lên tuyết tạo thành một hình vẽ trừu tượng tán loạn. Ninh Khuyết cưỡi trên lưng ngựa, nhìn tuyết trắng bao phủ mặt hồ xanh biếc, tâm trạng trở nên thư thái.
Đi tới chỗ bên ao đá nơi hắn đã tĩnh tu mấy ngày nay, Ninh Khuyết nhận thấy nước từ trong hồ trào tới đã bị đông lạnh thành một khối ngọc thạch trong suốt, không có một chút bông tuyết nào rơi trên đó, trông rất sạch sẽ. Hắn đưa tay lên cảm nhận gió thổi, rõ ràng là do gió bắc trở nên mạnh mẽ.
Đang suy nghĩ như vậy, hắn bỗng nghe thấy vài tiếng động trầm đục trong gió, giống như tiếng kim loại va chạm với gỗ cứng. Hắn khẽ đạp bàn đạp ngựa, đứng thẳng dậy và nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy vải quây màu vàng ở khu vực suối nước nóng vẫn như cũ, nhưng trong tuyết rơi mờ ảo có thể thấy hình bóng hai người đang giao đấu.
Đã quyết định tiến vào hoang nguyên, hôm nay Ninh Khuyết đến ven hồ với một lý do riêng. Lý do này có liên quan đến những nữ tử Đại Hà Quốc cạnh đầm suối nước nóng, nhưng hắn vẫn chưa xác định được kế hoạch cụ thể. Không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Đứng trên bàn đạp ngựa, tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, hắn có thể quan sát rõ ràng mọi động tĩnh ở đó.
...
Chước Chi Hoa được sư muội đỡ đứng dậy một cách khó khăn, một tia máu từ khóe môi nàng chậm rãi rơi xuống, nhỏ trên nền tuyết đầy dấu chân hỗn loạn, phát ra tiếng tách tách.
Không xa trước mặt nàng, có một vị tăng nhân khổ tu đội nón. Mặc dù thời tiết giá lạnh, vị tăng nhân này vẫn để trần hai chân, ngón cái tay phải chậm rãi lần tràng hạt, tay trái cầm cây trượng sắt, đầu trượng cắm vào tuyết.
Chước Chi Hoa là tam đệ tử của Mặc Trì Uyển, tuy nàng là người mạnh nhất trong nhóm thiếu niên này, nhưng vẫn không phải là đối thủ của vị tăng nhân khổ tu kia. Nghĩ đến những ngày qua ở Yến Quốc phải chịu đựng sự lạnh nhạt và sỉ nhục, nàng nhìn chằm chằm đối phương, lớn tiếng nói:
- Các ngươi muốn chúng ta ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt nhất quân doanh, chúng ta chỉ có thể rời đi, tới nơi hoang sơn dã lĩnh này rồi, chẳng lẽ các ngươi vẫn chưa hài lòng?
Tên tăng nhân khổ tu kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nón che khuất nửa trên khuôn mặt hắn, nửa dưới khuôn mặt là vẻ lạnh nhạt thờ ơ:
- Việc phân phối ở doanh địa là chuyện của tướng quân Yến Quốc, không liên quan đến Nguyệt Luân Quốc ta.
Chước Chi Hoa nâng tay áo lau đi máu tươi bên môi, chất vấn:
- Vậy các ngươi còn muốn cướp suối nước nóng này.
- Suối nước nóng này các ngươi đã dùng nhiều ngày như vậy, hẳn là đủ rồi.
Tăng nhân khổ tu đến từ Nguyệt Luân Quốc này nói ra lý do đơn giản mà thô bạo, hắn rất rõ ràng muốn đuổi mấy người Đại Hà Quốc ra khỏi nơi này, cũng không quan tâm đạo lý gì cả.
- Mọi chuyện đều phải giảng đạo lý.
Ánh mắt Chước Chi Hoa rũ xuống, hai tay lại nắm chặt tú kiếm dài nhỏ bên hông, trầm giọng nói:
- Thứ tự có trước có sau, cho dù trẻ con ba tuổi cũng biết, chẳng lẽ đại sư không biết?
Tăng nhân khổ tu lạnh lùng đáp:
- Ta là người xuất gia, không biết chuyện thế tục.
Chước Chi Hoa điều chỉnh hơi thở, sau đó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên sự quyết tâm kiên định.
Khổ hạnh tăng nhân chú ý tới động tác chuẩn bị xuất kiếm của nàng, nhận ra đối phương có thể muốn sử dụng đại chiêu của Mặc Trì Uyển, khẽ nhíu mày không hài lòng nói:
- Chúng ta đều là người trong chính đạo, hà tất phải tranh đấu đến mức sống chết? Nói thật với ngươi, suối nước nóng này là dành cho cô cô và công chúa, các ngươi nên sớm nhường lại thì hơn.
Nghe thấy hai từ "cô cô" và "công chúa", quyết tâm trong ánh mắt Chước Chi Hoa chợt liền giảm sút, bất giác quay đầu nhìn về phía vải quây màu vàng. Các thiếu nữ Mặc Trì Uyển phía sau nàng cũng càng thêm trầm mặc.
Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc Bạch Tháp Tự nhắc đến "cô cô", tự nhiên là Khúc Ny Mã Đề, người có cảnh giới cao thâm nhưng không phân biệt đúng sai. Còn về "công chúa", hắn đang nói về một trong tam si nổi tiếng thiên hạ: Hoa Si Lục Thần Già.
- Hoa Si Lục Thần Già thì thế nào? Chẳng lẽ có thể cậy mạnh cướp chỗ của người khác?
Thiên Miêu Nữ lớn tiếng nói, gò má nàng ửng đỏ vì thời tiết lạnh, khuôn mặt đáng yêu càng thêm nổi bật. Mặc dù đang răn dạy đối phương, nhưng vẻ ngoài của nàng vẫn khiến người khác cảm thấy dễ mến.
Có điều vị tăng nhân Bạch Tháp Tự kia không thể cười nổi, khi nghe thiếu nữ này nhắc đến công chúa điện hạ, người rất được tăng tục Nguyệt Luân Quốc yêu mến và tôn kính, khuôn mặt dưới bóng râm của nón càng thêm âm trầm.
- Vị nữ thí chủ này, nên biết họa là từ miệng mà ra.
Thiên Miêu Nữ hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Chước Chi Hoa nói:
- Sư tỷ, ngươi nghỉ một lát.
Nói xong, nàng từ từ bước tới, tay nắm chặt trường kiếm bên hông, nhìn tăng nhân khổ tu mà nói:
- Mặc Trì Uyển Thiên Miêu Nữ xin đại sư chỉ giáo.
Sau khi nắm chặt chuôi kiếm gỗ mun, vẻ đáng yêu trên khuôn mặt thiếu nữ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và quyết tâm. Đôi tất trắng của nàng giẫm lên tuyết, phát ra tiếng sột soạt, tạo nên một cảm giác kỳ dị khó tả.
Vẻ mặt tăng nhân khổ tu trở nên nghiêm nghị, tay phải vươn ra phía trước, chuỗi tràng hạt đen sì từ từ chuyển động.
- Giết!
Một tiếng quát giận dữ từ Thiên Miêu Nữ vang lên, trong rừng tuyết hiện lên một đạo hào quang màu xanh nhạt. Tú kiếm nháy mắt rút ra từ vỏ bên hông nàng, với một tốc độ chưa từng có, kéo theo thân hình nhỏ nhắn của nàng, nháy mắt lướt qua khoảng cách giữa hai người, kèm theo kiếm khí sắc bén chém về phía tăng nhân!
Tăng nhân khổ tu không kịp phản ứng, đau đớn thét lên một tiếng rồi lùi lại phía sau, đôi chân trần ngăm đen đạp lên tuyết đọng, tay phải cầm chuỗi tràng hạt màu đen xoay tròn phóng tới trước ngực.
Ánh sáng xanh nhạt lóe lên rồi tắt.
Tăng nhân khổ tu thu hồi chuỗi tràng hạt màu đen, bề mặt chuỗi tràng hạt xuất hiện vài vết trầy xước.
Tăng y vải bông trên người hắn bị lưỡi kiếm rạch một vệt cực sâu, bông tràn ra, mơ hồ có vết máu.
Nếu một kiếm này của Thiên Miêu Nữ đưa sâu một chút nữa, chỉ sợ tăng nhân này sẽ bị mổ bụng mà chết ngay tại chỗ.
Thiên Miêu Nữ vẫn duy trì tư thế cầm kiếm nửa ngồi, ngực hơi phập phồng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhẹ giọng thở dốc, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng chính thức chiến đấu với người khác, thật không ngờ lại giành được thắng lợi.
Tăng nhân khổ tu cúi đầu nhìn vết kiếm trên ngực, cằm run nhè nhẹ, lạnh lùng nhìn Thiên Miêu Nữ, nói:
- Một tiểu cô nương mới vào cảnh giới Bất Hoặc, vậy mà ra tay thật độc ác.
Thiên Miêu Nữ trước đó đã sử dụng là chiêu thức bí truyền Bạt Kiếm Thức của Đại Hà, chân ý là quỷ mị mà quyết đoán, tuyệt không để cho địch nhân có cơ hội hoàn thủ. Có điều trong mắt tăng nhân thì xuất thủ đột ngột như thế không khác gì đánh lén, nếu không phải là đánh lén thì nàng há có thể làm hắn bị thương?
Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc khẽ niệm phật hiệu, niệm lực phát ra, thiên địa nguyên khí xung quanh chịu ảnh hưởng bắt đầu tụ tập, lá khô tuyết vụn trong rừng tuyết bay lên phần phật, chuỗi tràng hạt màu đen trong tay hắn xoay tròn phóng về phía Thiên Miêu Nữ.
Thiên Miêu Nữ cảm giác gió rát tạt vào mặt, nhìn thấy chuỗi tràng hạt đen sì đang lao tới gần, phản ứng của nàng rõ ràng chậm hơn một nhịp so với trước. Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ lần đầu tham gia chiến đấu, nàng vốn tưởng rằng mình đã thắng đối phương một kiếm, hơn nữa cũng nương tay nên trận chiến này đã kết thúc, không ngờ đối phương vẫn tiếp tục tấn công!
Trong khoảnh khắc nguy cấp, khổ luyện dưới chân núi bên cạnh mực đầm đã tạo thành bản năng giúp nàng có thể phản ứng thích hợp nhất. Theo tiếng kêu non nớt, đôi tất trắng đạp lên tuyết trắng liên tục lùi về phía sau, hai tay vung tú kiếm dài nhỏ bên hông lên, chém về phía chuỗi tràng hạt kia.
Nhưng chuỗi tràng hạt xoay tròn với tốc độ cao dường như có linh tính, đột ngột thay đổi hướng trên không, tránh khỏi lưỡi đao sắc bén, sau đó quay ngược lại bám sát lưỡi kiếm trong tay Thiên Miêu Nữ.
Chuỗi tràng hạt quấn chặt lấy mũi kiếm sáng như tuyết, lực đạo mạnh mẽ áp xuống khiến Thiên Miêu Nữ không thể di chuyển tú kiếm, chỉ có thể bất lực nhìn tay trái của tăng nhân khổ tu nắm cây trượng sắt kia giáng xuống!
- Ngã phật từ bi!
Tăng nhân khổ tu lớn tiếng quát.
Thiên Miêu Nữ như thế nào cũng không thể đẩy tràng hạt kia ra, chỉ có thể nhìn bóng trượng bao trùm khuôn mặt nhỏ giãy giụa đỏ bừng của nàng.
Trong rừng tuyết, các thiếu nữ Đại Hà Quốc kêu sợ hãi ra tiếng, lại không kịp cứu viện.
Trong vải quây màu vàng gần suối nước nóng, một bàn tay phải nắm bút lông hơi dừng lại, như thể đang chuẩn bị làm điều gì đó.
Ngay lúc này, tiếng mũi tên rít bất ngờ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng bên hồ.
Một mũi tên như tia chớp từ ngoài rừng bay tới, lướt sát tú kiếm dài nhỏ của Thiên Miêu Nữ, chuẩn xác bắn trúng chuỗi tràng hạt đen sì!
Trong tiếng vang rền, mũi tên bắn trúng chuỗi tràng hạt đen sì, đẩy nó rời khỏi thân kiếm và cắm mạnh vào một cây đại thụ. Đuôi tên rung động không ngừng, chuỗi tràng hạt bị giữ chặt trên đầu tên, run rẩy dữ dội nhưng không thể thoát ra.
Biến hóa bất ngờ xảy ra chấn kinh mọi người.
Tú kiếm của Thiên Miêu Nữ bất ngờ được giải phóng, nàng nhanh chóng tận dụng đà kiếm để đẩy cây trượng sắt ra xa, đầu trượng nặng nề rơi xuống bên cạnh, làm bắn tung lên vô số bùn tuyết.
Tăng nhân khổ tu Nguyệt Luân Quốc không quay đầu cũng biết bản mạng tràng hạt của mình trúng phải công kích, sự cảnh giác tăng mạnh, nhưng hắn vốn đã quen chém giết nên nhất thời không để ý đến kẻ địch ẩn nấp mà rống to một tiếng, hai tay cầm trượng lần nữa nện về phía thân thể thiếu nữ.
Trên mặt đất phủ đầy tuyết xuất hiện vô số dấu chân, mỗi bước chân là một chùm hoa tuyết. Một bóng người mờ ảo xuất hiện, ánh đao lạnh lẽo lướt theo thân trượng, hàn ý nhanh chóng vươn tới ngón tay tăng nhân, lạnh lẽo tựa hồ còn ghê gớm hơn gió rét hoang nguyên.
Tăng nhân dứt khoát bỏ trượng, vội vàng thối lui.
Lưỡi đao kia không lùi mà càng tiến nhanh, xé tay áo, cắt vai hắn, cuối cùng lạnh như băng đặt trên cổ họng tăng nhân.
Hai tay tăng nhân buông thõng, không dám có bất kỳ động tác nào.
Ninh Khuyết nắm phác đao dài nhỏ, nhìn tăng nhân dưới đao, nói:
- Đại sư dường như không hiểu từ bi.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK