Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào một thời khắc nào đó rạng sáng, không phải thời khắc cụ thể, mã tặc theo đội lượng mười ngày qua rốt cuộc phát động tiến công. Tiếng mũi tên bén nhọn thê lương vang lên, xé rách bóng tối trước bình minh, không phải tiếng kèn. Mấy trăm mũi tên vẽ từng đường cong từ phía trên bãi cỏ bắn tới, xé rách không khí rét lạnh và buồn ngủ còn sót lại trong doanh địa, gào thét đâm xuống.

Mặc dù mọi người trong lượng đội đã chuẩn bị tâm lý và vật chất cho cuộc tấn công bất ngờ, nhưng họ vẫn rơi vào hỗn loạn. Trong cơn mưa tên, mọi người hoảng sợ la hét, chạy tán loạn và liều mạng chui vào các sàn xe xung quanh đoàn xe.

Đầu tên sắc bén mà lạnh như băng đâm vỡ sàn xe rắn chắc, không thể vào sâu nữa. Tuy nhiên vẫn có những mũi tên khác dễ dàng xuyên thấu thân thể tứ chi dân phu cùng quân tốt, phun ra từng dòng máu, nhấc lên rú đau một tiếng thảm hơn một tiếng, trong giây lát liền tạo thành sát thương thật lớn.

Kỵ binh Yến quân ở phía nam ngoài doanh địa hầu như đồng thời bị tấn công bất ngờ. Nhờ có sự dặn dò của Ninh Khuyết từ hôm qua, họ phản ứng nhanh hơn một chút, nhanh chóng cầm lấy khiên tròn đơn giản che trước người hoặc nằm úp sau tảng đá, khẩn trương nhìn tên bay vút trên đầu.

Ngựa Yến kỵ trong chỗ trũng hí vang chạy loạn, có mấy con không chịu nổi trúng tên, nặng nề ngã xuống đất. Ninh Khuyết ra lệnh toàn bộ Yến kỵ không để ý tới mưa tên đã thưa đi, dùng tốc độ nhanh nhất thu nạp tọa kỵ.

- Toàn thể lên ngựa, chuẩn bị tiến lên!

Ninh Khuyết xoay người nhảy lên đại hắc mã, ngẩng đầu nhìn về phía đông bắc dọc theo mép bãi cỏ khép lại.

Hắn rất quen thuộc phương thức tác chiến của mã tặc, những kẻ này không có hậu cần tiếp tế, cũng không có thói quen mang theo nhiều tên bên mình. Cho dù lần truy kích này mưu tính đã lâu thì cũng không thể nào chỉ bằng công kích từ ma mà có thể đả kích trí mạng cho lương đội, chung quy chúng vẫn phải xông doanh.

Phía đông bắc bãi cỏ nhô lên tựa như mục lên cả cánh rừng rậm đen tối. Mấy trăm mã tặc cưỡi ngựa mặc giáp da bọc vải dày, trầm mặc giữ cương, xuất hiện ở đó. Loan đao trong tay chúng dưới ánh nắng sớm đầu tiên chiếu rọi càng có vẻ lạnh lẽo, lạnh đến mức mọi người trong chỗ trũng cũng thấy hơi thở nặng nề hẳn đi.

Trên dốc thoải của bãi cỏ, một tên mã tặc che mặt đứng đầu chậm rãi giơ cao thanh đao, ra lệnh tiến công.

Ninh Khuyết chú ý thấy thủ lĩnh mã tặc không cầm loan đao mà là một thanh đao thẳng.

Mấy trăm mã tặc theo đường thanh đao thẳng này chỉ dẫn, điên cuồng lao xuống bãi cỏ. Ban đầu tiếng chân còn hỗn loạn thong thả, nhưng tốc độ càng tăng thì âm thanh càng dày đặc hơn nữa chỉnh tề. Hơn ngàn vó ngựa mạnh mẽ giẫm đạp nặng nề lên mặt cỏ hơi cứng, khiến cả mặt đất bắt đầu chấn động.

Rạng sáng, mặt đất hoang nguyên như một chiếc trống vô tận, tiếng vó ngựa vang lên như những cú đánh mạnh mẽ trên mặt trống, mỗi lần hạ xuống, mặt đất lại chấn động, tiếng trống như sấm, tiếng chân như sét.

Doanh địa vừa trải qua trận mưa tên rửa tội, từ trong hỗn loạn dần bình ổn lại. Những quân tốt và dân phu cầm binh khí, thậm chí là gậy gỗ, canh giữ phía sau trận địa xe. Cảm nhận mặt đất dưới chân chấn động, nghe tiếng chân như sấm điếc tai, nhìn đám mã tặc từ trên bãi cỏ như nước lũ tràn đến, họ không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, mười mấy đệ tử Mặc Trì Uyển của Đại Hà Quốc nắm chặt chuỗi gỗ đen sì bên eo, rút ra tú kiếm dài nhỏ, đứng dậy và lớn tiếng hô lên. Quân tốt và dân phu bên cạnh nâng vũ khí trong tay, tiến đến sau ván thùng xe.

Mấy đệ tử MẶc Trì Uyên này cũng chỉ là những thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi, lần này tiếp nhận chiếu lệnh của thần điện, phụng lệnh thấy đến hoang nguyên thí luyện, trước đó bọn họ cũng chưa từng thấy chiến trường hung hiểm tanh máu như thế, nhưng chịu khí chất của Đại Đường ảnh hưởng sâu nên người Đại Hà Quốc cũng kiên định mà không biết sợ hãi cái gì.

Mắt thấy đám mã tặc càng lúc càng gần, nhìn gương mặt dữ tơn của bọn chúng, nhin mã tặc vung loan đào sáng như tuyết trong tay, nghe bọn mã tặc kiêu ngạo huýt gió, trên khuôn mặt các đệ tử Mặc Trì Uyển trẻ tuổi còn có nét trẻ con vậy mà không có một tia khẩn trương, càng không có tuyệt vọng, bởi vì bình tĩnh thong dong càng tỏ ra kiên nghị quyết tuyệt.

Các thiếu nữ Đại Hà Quốc bình tĩnh kiên nghị cũng lây cho sĩ tốt và dân phu Yến quân trong doanh địa. Họ theo bản năng giơ cao những cây mâu gỗ thô sơ trong tay. Dù hai tay vẫn run rẩy không thể kiểm soát, nhưng ít nhất đã có dũng khí đối diện với tình cảnh thảm khốc và những kẻ địch hung tàn.

Tiếng chân càng lúc càng vang, mã tặc càng lúc càng gần. Bình minh khói bụi giữa dốc cỏ càng lúc càng đậm, không khí càng lúc càng rét lạnh và khẩn trương. Ánh mắt mọi người trong doanh địa mang theo khủng hoảng và tia hi vọng may mắn còn sót lại, hít thở càng lúc càng dồn dập, chờ đợi thời khắc mã tặc lao tới trước trận địa xe.

Ninh Khuyết cũng đang chờ, chỉ là thời gian hắn chờ ngắn hơn một chút.

Hắn nhìn đám mã tặc hơn trăm tên mơ hồ xuất hiện phía bắc bãi cỏ, bọn chúng không biết đến đây từ lúc nào, hiện tại xuất hiện trên bãi cỏ, lại không hướng Yến kỵ khởi xướng xung phong, rõ ràng ý đồ là muốn dựa vào thể địa đè ép đám Yến kỵ này, lấy cam đoạn gần năm trăm mã tặc bên kia có thể tập kết toàn bộ lực lượng, một lần đánh doanh thành công.

Ninh Khuyết không có ý định dây dưa với hơn một trăm mã tặc này. Hắn quay đầu nhìn về phía dốc thoải đồng cỏ phía bắc, nơi đó khói bụi mịt mù, mấy trăm mã tặc đang lao xuống dốc tiến vào chỗ trũng. Hắn chỉnh lại nón trên đầu, rút phác đao từ sau lưng ra, ra hiệu cho hai trăm Yến kỵ chuẩn bị xung phong theo mình.

- Không cần hỏi xông lên thế nào, cứ theo hướng ngựa của ta mà tiến.

Hắn nhìn những Yến kỵ bên cạnh mặt mày khẩn trương, cũng không động viên trước chiến đấu mà nói thẳng. Sau đó xoay tay cầm lấy thanh phác đao chỉ phía bên phải đồng cỏ dốc thoải, hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa.

Đại hắc mã hí vang, vó đạp mạnh, như mũi tên rời cung lao vút ra ngoài!

...

Năm trăm mã tặc đông nghịt như thủy triều, lợi dụng địa thế dốc thoải của đồng cỏ để không ngừng tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã lao xuống đồng cỏ, tiến vào chỗ trũng giữa hai đồng cỏ.

Chỗ trũng này có lớp đất đen thô ráp, nhìn qua có vẻ kiên cố, rộng chừng mấy chục trượng, doanh địa của lương đội nằm ở chính giữa. Với tốc độ hiện tại của đám mã tặc, từ lúc bước vào chỗ trũng đến khi lao tới trước doanh địa, không mất quá nhiều thời gian. Điều đáng sợ hơn là, nếu không có thừng cản ngựa hay cạm bẫy để làm chậm lại tốc độ của chúng, mấy trăm mã tặc này hoàn toàn có thể dựa trên tốc độ này dễ dàng húc sập doanh địa của lương đội.

Không có thừng cản ngựa, cũng không có cạm bẫy, vùng kiên cố bằng phẳng chỗ trũng không có chướng ngại vật nào..

Quân tốt và dân phu phía sau đoàn xe nhìn rõ gương mặt của bọn mã tặc, thân thể lạnh toát, tay nắm chặt trường mâu càng run rẩy mạnh hơn. Nếu không phải biết rằng đầu hàng là chết, chạy tán loạn cũng là chết, e rằng chỉ cần có người kêu một tiếng, mọi người sẽ vứt bỏ binh khí rồi bỏ chạy tán loạn.

Thực lực địch ta quá chênh lệch, doanh địa của lương đội lại nằm dưới đồng cỏ nên mất đi địa lợi, lại không có chuẩn bị gì nữa thì làm sao có thể ngăn cản đám mã tặc như lang như hổ kia? Mắt thấy đã không còn cách nào cứu lấy vận mệnh của đoàn vận lương, tuy phía nam cách đó không xa là hai trăm kỵ binh Yến quân đã bắt đầu giục ngựa chạy như điên qua bên này, nhưng đợi họ chạy tới thì đám mã tặc đã sớm xông vào doanh địa giết chóc khắp nơi.

Huống chi hai trăm kỵ binh Yến quân kia lại không theo đường thẳng gần nhất đến cứu viện mà quái dị hướng lên đồng cỏ dốc thoải phía đông, bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?

Tốc độ của kỵ binh trên dốc thoải đột nhiên chậm lại, khiến sức ngựa hao tổn nghiêm trọng. Chẳng lẽ họ muốn trở thành bia ngắm của bọn mã tặc, hay là... họ đang cố gắng chạy trốn?

Nhớ lại đêm qua khi Ninh Khuyết kiên quyết không đặt thừng cản ngựa hay cạm bẫy, giờ đây nhìn thấy hai trăm Yến kỵ rẽ hướng đông chạy đi, trong lòng Chước Chi Hoa dâng lên một cảm giác bất an. Nàng không muốn tin rằng sư huynh của mình lại là kẻ tiểu nhân bực này, nhưng ngoài sợ chết, còn lý do nào giải thích được hành động của hắn chứ?

Chước Chi Hoa cùng các thiếu nữ Đại Hà Quốc không có thời gian để sầu não hay bi phẫn, họ chỉ kịp liếc nhìn những Yến kỵ cùng con đại hắc mã dẫn đầu đang dần xa, rồi nhanh chóng tập trung tinh thần vào tình hình trước mắt.

Trước mắt, mã tặc như mây đen cuồn cuộn lao tới, ngàn vó ngựa nhấc lên, bụi đen bay mù mịt.

...

Một tiếng trầm đục nặng nề.

Một mã tặc xông lên đầu tiên bỗng nhiên ngã sấp xuống mặt đất đen cứng rắn, tung lên một màn khói bụi. Chiến mã kêu rên hai tiếng rồi không thể đứng lên nữa, móng trước dường như đã gãy.

Ngay sau đó, từng tiếng trầm đục nặng nề liên tiếp vang lên, mấy chục kỵ mã tặc điên cuồng xung phong đầu tiên cũng giống như tên mã tặc dẫn đầu, thê thảm ngã xuống đất, tạo nên một mảng hỗn loạn giữa lưng chừng đất trũng!

Chước Chi Hoa nắm chặt tú kiếm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, sự nghi hoặc ấy nhanh chóng chuyển thành niềm vui sướng - ngày càng nhiều mã tặc ngã xuống trên mặt đất đen tưởng chừng như cứng rắn.

...

Đám mã tặc từ dốc thoải của đồng cỏ điên cuồng lao xuống, khi xông đến chỗ trũng giữa đồng cỏ, tốc độ đã đạt mức cao nhất. Trong tình huống xung phong bình thường, tốc độ này của ngựa là hoàn hảo, nhưng vấn đề là đây không phải tình huống xung phong bình thường, vì chỗ trũng này không phải mặt đất bình thường.

Giữa cánh đồng hoang lạnh, chỗ trũng kẹp giữa hai đồng cỏ chéo kéo dài vốn là một dòng sông cổ xưa, đã khô cạn từ hàng ngàn, hàng vạn năm trước. Chỉ còn lại lòng sông sót lại, bị bão cát xâm nhập và chồng chất, dần dần không còn nhận ra hình dáng của lòng sông nữa. Hai bờ sông đã hóa thành đồng cỏ xanh tươi vào mùa xuân và phủ đầy sương trắng vào mùa đông, trong khi lòng sông đã biến thành đất đen trông có vẻ kiên cố.

Mặc dù bọn mã tặc hoành hành trên hoang nguyên không biết chỗ trũng này là lòng sông cổ, và Ninh Khuyết cũng không biết, nhưng đêm qua khi dẫn lương đội tới đây hạ trại, hắn đã phát hiện ra vấn đề của chỗ trũng này: dưới lớp bùn cát mỏng manh đều là những viên đá cuội bóng loáng hình tròn.

Lòng sông cổ khá sâu, qua ngàn vạn năm tích tụ bùn đất dày đặc, phủ lên thảm thực vật xanh tươi. Ngựa đi giữa lòng sông không gặp nhiều vấn đề, nhưng ven bờ sông cổ, tức là hai dải mép đồng cỏ hiện nay, chỉ có một lớp đất đen đá vụn rất mỏng. Nếu dùng lực hơi mạnh hoặc chỉ cần gió thổi lớn, có thể chạm tới hoặc nhìn thấy những viên đá cuội hình tròn phía dưới lẫn các hang hốc tự nhiên không có quy tắc.

Đây không phải là cái bẫy do Hạo Thiên bày ra cho bọn mã tặc, bởi vì nếu tốc độ không quá nhanh, ngay cả ngựa Nam Sơn nặng nề nhất chở hai người cũng sẽ không rơi vào lớp bùn vụn tích lũy từ năm xưa. Tuy nhiên, mã tặc lợi dụng độ dốc của đồng cỏ để lao xuống với tốc độ quá nhanh, khiến lực tác động giữa vó ngựa và mặt đất trở nên quá lớn.

Vì vậy, khu vực trũng dưới dốc thoải của đồng cỏ trở thành cái bẫy mà Hạo Thiên đã giăng ra cho bọn mã tặc.

...

Vó ngựa nhanh chóng lướt đi, gần như tạo ra tàn ảnh, nặng nề đạp xuống chỗ trũng trên mặt đất. Vó ngựa mạnh mẽ rơi sâu vào lớp bùn vụn, cố gắng lao lên nhưng lại trượt xuống. Do tốc độ quá nhanh, ngựa chiến không thể giữ thăng bằng, khiến mã tặc trên lưng ngã sấp xuống nặng nề.

Có vó ngựa đá bay đá vụn đen, lại trùng hợp đập vào đá tròn dưới mặt đất, chiến mã ở tốc độ cao như thế nên không thể nào hãm được thế tới, thân ngựa theo quan quán tính đập ngang lên mặt đá. Rắc một tiếng, móng ngựa thê thảm gãy đôi, máu me cơ bắp xương cốt lồ lộ, nhìn vô cùng thê thảm.

Mấy chục tên mã tặc tiên phong ngã xuống, đám mã tặc phía sau phần lớn cũng nhận ra vấn đề, nhưng bởi vì nguyên nhân chết người - tốc độ quá nhanh - mà không thể nào ghìm cương lại, từng con từng con ngựa cứ thế lao vào chỗ trũng rồi nặng nề ngã xuống, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh trầm đục.

Nếu trước đó, mấy trăm kỵ mã tặc từ trên dốc thoải đồng cỏ lao xuống như thủy triều cuồn cuộn, thì mặt đất đá vụn đen bên ngoài doanh địa lương đội, nhìn bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt, lại giống như bờ biển chắn sóng nổi tiếng của nước Tống phụ thuộc Tây Lăng thần quốc, với vô số cột đá hình tròn ẩn hiện, cứng rắn vô tình đập tan thủy triều mã tặc.

Thủy triều từng đợt trào tới, rồi lại vỡ thành bọt biển. Sóng trước vừa rút, sóng sau đã ập đến, cao hơn, mạnh hơn, cũng thảm hơn.

Cảnh tượng lưng chừng đất trũng cực kỳ tanh máu tàn nhẫn. Vô số tuấn mã gãy chân đập đầu dưới đất, vô số mã tặc ngã nhào, bị thân ngựa đè gãy chân, bọn chúng hoảng loạn điên cuồng thúc ngựa, chẳng qua đều phí công vô ích. Ngựa với mã tặc may mắn thì bất tỉnh hoặc chết luôn, còn bất hạnh thì thống khổ kêu gào, thảm nhất là đám mã tặc sau cùng xong phong cực nhanh càng thêm thảm hại ngã xuống, rồi chen chúc đè lên nhau, máu tươi như nước ép chảy ra nhuốm đỏ mặt đất dưới ánh nắng sớm.

...

Thực lực đám mã tặc hơn xa đội vận lương, tuy có hơn trăm tên thương vong trong đợt xung phong trước, nhưng chỉ cần để chúng có thời gian tổ chức lại đội ngũ thì cho dù bỏ ngựa chạy bộ cũng là mối nguy hiểm cực lớn cho doanh địa.

Nếu lúc này trong doanh địa có mấy trăm sĩ tốt tinh nhuệ của quân Đường thiện chiến, hoặc thậm chí chỉ là quân tốt bình thường, họ có thể cầm vũ khí lao ra khỏi trận địa xe và thực hiện một cuộc phản kích cận chiến. Chỉ cần một nhát đâm chính xác, họ có thể dễ dàng hạ gục một tên mã tặc, và có lẽ đợt xung phong đầu tiên của mã tặc sẽ bị đẩy lùi từ đó.

Đáng tiếc, phần lớn người trong doanh địa đều là dân phu. Dưới sự bảo vệ của trận địa xe và sàn gỗ kiên cố, họ có thể có dũng khí cầm gậy gỗ và mâu nát để phòng thủ, nhưng không đủ can đảm để lao ra khỏi doanh địa và giết địch. Hơn nữa, hơn ba trăm mã tặc phía sau vẫn là mối nguy hiểm lớn, tránh được bẫy tự nhiên trong chỗ trũng và hiện đang cầm cung tên, cảnh giác quan sát động tĩnh của doanh địa.

Vì vậy, liệu đợt tấn công đầu tiên có thể đánh đuổi mã tặc hay không, tất cả hy vọng đều đặt vào hai trăm Yến kỵ phía nam. Lúc này, mọi người trong doanh địa đã hiểu rằng hai trăm Yến kỵ không phải đang chạy trốn khi bỏ qua đáy cốc để đi lên đồng cỏ, mà là để tránh những bẫy sập mà Hạo Thiên đã giấu trong lòng sông cổ.

...

Hai trăm Yến kỵ lập tức bắt đầu khởi động, nhưng vì phải xông lên ngược hướng đồng cỏ, sức ngựa tiêu hao rất lớn nên tốc độ không nhanh, đặc biệt khi so với con đại hắc mã dẫn đầu như tia chớp màu đen.

Khi Yến kỵ bắt đầu di chuyển, hơn một trăm mã tặc giám sát từ phía bên trái đồng cỏ lập tức hành động. Đám mã tặc này nhanh chóng lao xuống đồng cỏ, định vòng qua bên cạnh để chặn đánh Yến kỵ. Tuy nhiên, chúng không ngờ rằng Yến kỵ không đi dọc theo trung tâm thung lũng mà lại chạy lên phía đồng cỏ.

Hơn một trăm mã tặc này thấy không thể đuổi kịp Yến kỵ, càng vùng roi ngựa, liên tục huýt gió thúc giục tốc độ, tiếng chân như sấm điên cuồng đuổi theo xuống đồng cỏ, sau đó chúng cũng gặp cảnh ngộ thê thảm như đồng bọn phía bắc.

Gió đông lạnh buốt của hoang nguyên quất vào mặt, nhưng lại khiến gò má trở nên nóng rát. Ninh Khuyết nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía sau, biết rằng đám mã tặc không thể đuổi kịp mình nữa, tâm trạng dần ổn định hơn và bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề kỳ lạ.

Gió lạnh có thể làm mặt nóng lên, có phải vì gió quá mạnh tạo ra ma sát sinh nhiệt không? Nếu đúng vậy, da mặt mình phải dày và cứng đến mức nào?

Mỗi khi đối mặt với đại sự, sự bình tĩnh là biểu hiện của một người có khí chất ưu tú. Tuy nhiên, khí chất này không phải tự nhiên mà có, mà là kết quả của quá trình rèn luyện. Ninh Khuyết từ nhỏ đã quen với cảnh sinh tử, trải qua nhiều thử thách, nên mỗi khi gặp tình huống nguy hiểm, hắn thường nghĩ đến những chuyện không liên quan để giữ tâm trạng bình tĩnh đến cực hạn.

Tựa như lúc này, hai tay hắn nắm chặt cung gỗ hoàng dương, bình tĩnh đến mức dù gió thổi cũng không hề run rẩy.

...

Giẫm bàn đạp.

Thẳng người.

Kéo cung.

Đan ngón tay.

Vặn thừng.

Bắn.

Tên rời dây cung như sương sớm nhỏ xuống từ mặt lá, chậm rãi, rồi hơi biến dạng, mũi tên hướng đích xoay tròn, vẽ lên không trung một đường cong. Mùi tên lắc lư, đuôi tên cũng rung lắc không ngừng, theo quỹ đạo phức tạp dần biến thành một đường thẳng tắp, xe toạc không khí bay về phương xa.

Đầu mũi tên tiếp xúc với da thịt thô ráp ngăm đen do rám nắng bởi ánh mặt trời chói chang, xé nát máu thịt cứ như là không khí. Máu thịt cản trở như tơ kéo xuyên máu nồng xương vụn như cặn bã thụt sâu vào chỗ xương cổ. Mũi tên rung lắc vẫn không ngừng, đuôi tên cũng không dừng, tốc độ càng lúc càng nhanh rít lên tiếng ong ong.

Liên tiếp ba tên mã tặc trúng tên giữa cổ, hoa máu phọt lên, không kịp kêu lên đã xuống khỏi ngựa.

Nón lá được buộc chặt bằng dây thừng, dù gió đông trên hoang nguyên có mạnh đến đâu cũng không thể thổi rơi. Đôi mắt Ninh Khuyết lộ ra ngoài mặt nạ, không có một tia cảm xúc, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm đám mã tặc đang ngày càng tiến gần.

Gần hai trăm mã tặc bị kẹt giữa những viên đá tròn bên cạnh chỗ trũng, chật vật không chịu nổi, trong khi ba trăm mã tặc phía sau cố gắng ghìm cương, khiến trận hình trở nên vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là phòng ngự bên sườn càng thêm yếu ớt. Nếu lúc này có một thanh đại đao mạnh mẽ từ bên sườn chém xuống, chắc chắn đám mã tặc sẽ tan tác.

Hắn mang theo hai trăm Yến kỵ từ trên đồng cỏ chạy chéo tới, chính là muốn trở thành thanh đại đao đó.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK