Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện kỳ diệu phát sinh sáng sớm hôm qua, Ninh Khuyết đã mơ hồ nhớ ra một ít, bao gồm cả cảnh tượng như thật như ảo mà hắn gặp được lúc hôn mê trên phố dài kia. Sự mạnh mẽ của người tu hành ven hồ tiểu trúc hiện hiện ra sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ, dù Ninh Khuyết có mang hết ba thanh đao cũng không thể nào địch lại hắn. Nguy hiểm gặp được trên đường lớn càng thêm ghê gớm, nếu không phải Hạo Thiên chúc phúc cho thì hắn căn bản không có khả năng sống sót, càng không có khả năng nghênh đón đại cơ duyên như thế này.

Hắn tin tưởng vững chắc Hạo Thiên để hắn buông xuống thế giới này tất có dụng ý, cho nên hắn cho rằng bản thân sẽ không vô duyên vô cớ chết đi, niềm tin này đã giúp hắn sống sót qua những ngày tháng phải nói là khó khăn nhất, giúp hắn vượt qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác. Trong mắt hắn, chiếc ô đen lớn bên gối Tang Tang... chính là món quà mà Hạo Thiên ban cho mình.

Cái ô to màu đen nhìn qua rất bình thường, ngoại trừ rất lớn thì chẳng thấy có chỗ nào kỳ lạ.

Nhưng sáng sớm hôm qua trong trận chiến đấu hung hiểm đó, nếu không phải nó ở thời khắc mấu chốt nhất chặn lại thanh phi kiếm chưa từng thất bại kia, rồi cản kiếm chỉ ngưng tụ tu vi cả đời Nhan Túc Khanh kia, Ninh Khuyết sớm đã chết.

Quá trình nhặt được cái ô to màu đen rất tầm thường không có gì lạ, cũng như chuyện hắn nhặt được Tang Tang.

Rất nhiều năm trước, Ninh Khuyết ôm đứa bé gái đi ở trên đường cái, nhìn sắc trời giống như sắp mưa, vừa hay nhìn thấy bên đường có cái ô đen bị người ta vứt bỏ liền thuận tiện nhặt lên.

Lúc bàn tay đứa bé trai cầm cán ô đen to lớn kia, thế giới này cũng chẳng có chuyện gì khác lạ phát sinh cả. Mưa to mênh mông đen sì u ám chưa hạ xuống, Mân Sơn phía xa chẳng chút lung lay, cũng không thấy khói đen mịt mờ xông lên trời, càng không thấy một vị thần nhân giáp vàng bay đến phun ra một đống lời nói nhảm nhí gì đó.

Hắn tuổi nhỏ không biết tiết kiệm, sau cơn mưa đã định ném cái ô đen này đi vì hắn thấy nó bẩn quá, giặt đủ kiểu trong nước suối mà mãi chẳng sạch, hơn nữa còn nặng nề lạ kỳ. Hắn lưng đeo ô đen tay ôm bé gái, còn phải tranh cướp lương thực cùng đám lưu dân man tộc kia thì thật có chút phiền phức.

Kỳ diệu hay, chẳng biết có phải do quen ôm cái ô đen to lớn kia rồi không mà bé gái nhỏ gầy Tang Tang mỗi khi phát hiện trong lòng không có cái ô to màu đen liền bắt đầu khóc, bất kể Ninh Khuyết có dỗ thế nào cũng không được, thậm chí cả nước đường trộm được cũng chẳng hiệu quả. Bất đắc dĩ hắn ddahf phải nhặt cái ô màu đen trở về.

Thời gian sau đó gặp rất nhiều chuyện, đã chứng minh Tang Tang khóc và Ninh Khuyết quyết đoán vô cùng anh minh, thời gian theo lão thợ săn săn thú, về sau lại một mình săn thú, cái ô đen hình dáng tầm thường này càng ngày cảng lộ rõ sự bất thường.

Mặt ô đen đầy mỡ chẳng biết dùng chất liệu gì chế thành mà hoàn toàn không sợ lửa đổt, không sợ đao chém kiếm đâm, chỉ mỗi tính chất đặc biệt kỳ dị này đã cứu mạng Ninh Khuyết và Tang Tang mấy lần. Chủ tớ hai người nhỏ tuổi có thể sống sót ở cái nơi núi non trùng điệp đó, công lớn thuộc về cái ô đen.

Ninh Khuyết Tang Tang và cái ô to màu đen này làm bạn nhiều năm, đã sớm coi nó là đồng bọn quan trọng nhất trong cuộc đời, cho nên Tang Tang ngày đó ở cửa thành Trường An mới nói ra câu: "Ô con người còn, ô mất người chết."

Ngoài không sợ lừa đốt đao chém kiếm đâm, cái ô to màu đen này hẳn phải còn nhiều chỗ khác thường nữa, Ninh Khuyết tin chắc điểm ấy, chẳng hắn tạm thời không có khả năng tìm hiểu ra mà chỉ có thể từ từ lần mò.

Trận chiến sớm hôm qua, cũng như bao trận chiến hung hiểm mà mười mấy năm nay hắn gặp phải, ở thời điểm tối hậu quan đầu đều theo bản năng giao hết tất cả cho chiếc ô đen bóng ấy, sự thật cũng chứng minh chiếc ô ấy không làm hắn thất vọng. Mà hiện tại hắn phát hiện một bí mật nữa ở trên cái ô to lớn màu đen này.

Có thề khiến thanh phi kiếm vô tung vô ảnh tung hoành chớp nhoáng kia mất hết sức sống, làm cho một vị kiếm sư ngưng tụ tu vi cả đời vào một chỉ cũng không thể nào xuyên qua được, rõ ràng khả năng phòng ngự của chiếc ô đã bị ép tiến vào một tầng cao mới càng thêm kỳ diệu. Ninh Khuyết còn mơ hồ cảm thấy chiếc ô này vô cùng có khả năng khắc chế năng lực của người tu hành!

Đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm thì có thể hiểu là thứ vải làm mặt ô là tài liệu quý giá hiếm hoi chế thành, nhưng nếu suy đoán của hắn mà đúng, vậy thì phải dùng lý do nào để giải thích đây chứ?

Cái ô to màu đen lẳng lặng nằm cạnh kuoon mặt nhỏ hơi đen của Tang Tang, nó không nói cũng không nhúc nhích, chỉ là một vật chết không có sinh mệnh, nhưng lúc này ở trong mắt Ninh Khuyết, mặt ô bị bám đầy mỡ lại dần dần tỏa ra một loại khí tức thần bí có phần lạnh lẽo, tiếc rằng hắn chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất.

Đối với sự vật thần bí, bản năng con người sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng dù sao thế giới này cũng là thế giới tu hành tràn ngập thiên địa nguyên khí, truyền thuyết thần kỳ hằng hà không đếm nổi, chính bản thân Ninh Khuyễt hắn cũng là một sự hiện diện đầy thần bí rồi. Hơn nữa từ nhỏ hắn đã làm bạn với cái ô này, dùng nó che gió che mưa, làm gối ngủ ngon, làm lá chắn thoát chết nên nó sớm trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của hắn và Tang Tang, nào có thể nảy sinh cảm giác sợ hãi gì.

- Ngươi... Rốt cuộc là cái gì vậy?

Trọng thương chưa lành lại phát hiện niềm vui sướng hạnh phúc muốn chết, cộng thêm mấy chén rượu vào, Ninh Khuyết vốn đã mệt mỏi, mặt nhìn cái ô màu đen bất giác chìm vào giấc ngủ, theo bản năng ôm lấy Tang Tang cách cái chăn đơn mong manh vào trong lòng.

Bốp - một tiếng khẽ khàng, quạt hương bồ rơi xuống mặt đất.

...

Một tia sáng ảm đạm từ vầng mặt trời treo trên cánh đồng hoang vu yên tĩnh, hoàn cảnh tối tăm như ban đêm sắp sửa ập đến, nhiệt độ xung quanh rất thấp, một mảng màu đen thuần khiết nhất cực hạn nhất từ phương xa tràn đến, mắt thấy như muốn nuốt trọn cả thế giới.

Cánh đồng hoang vu yên tĩnh không có nghĩa là không có người, nơi này có rất nhiều người, đủ thứ người. Những người này không ngẩng đầu lên nhìn trời mà nhìn thẳng vào Ninh Khuyết, trong ánh mắt chờ mong, đáng tiếc, nghi hoặc hay cực kỳ phức tạp.

Ninh Khuyết biết mình lại bắt đầu mơ, không phải giấc mơ biển lớn lúc minh tưởng, mà là giấc mơ lữ đồ đáng sợ kéo dài. Tuy biết rõ là đang mơ nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, phảng phất ánh mắt của những người đó trên cánh đòng hoang vu, bất kể ẩn chứa cảm xúc nào, thì cũng đều có một chút địch ý vi diệu nào đó.

Màu đen dần bao phủ lấy không trung cánh đồng hoang vu, màn đêm thuần khiết che phủ nửa bầu trời, đúng lúc này, trên cánh đồng hoang vu phát ra một tiếng sét ầm vang, chỉ chớp mắt đã truyền khắp cả thế giới.

Trên cánh đồng hoang vu rất nhiều người bị tiếng sấm nổ vang đánh ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ. Những người còn có thể đứng đều thu liễm thần tình trên mặt, tựa như pho tượng nặng nề chẳng có sinh mệnh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đến nơi tiếng sấm kia vang lên.

Quang huy thánh khiết nháy mắt chiếu sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.

Trên bầu trời cao xa, ở vị trí trung tâm nhất sáng ngời nhất của quang huy thánh khiết, có một cánh cửa màu vàng lớn vô cùng chậm rãi mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đầu rồng hoàng kim thật lớn hờ hững vươn ra.

Tiếng sấm, tức là tiếng mở cửa.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK