- Ta dọa chết ngươi, thì lại đi đâu tìm truyền nhân đây?
- Vấn đề là chuyện này thế nào cũng không nghe được.
- Thế nào không được?
- Thành Trường An, Kinh Thần Trận, giao cho ta? Vì sao? Dựa vào cái gì?
- Bởi vì thần phù sư trên đời có tư cách chủ trì Kinh Thần Trận quá ít, có thể làm đế quốc tuyệt đối tín nhiệm lại càng ít. Trong thư viện ba vị thần phù sư ẩn cư chỉ có Tiểu Hoàng Hạc là con dân Đại Đường ta, Công Tôn sư thúc của ngươi thân thể lại có vấn đề lớn, mà Ninh Khuyết ngươi là học sinh của Phu Tử, là đồ đệ của ta, triều đình vì sao không thể tín nhiệm ngươi? Dựa vào cái gì không thể giao cho ngươi?
- Ai có thể đồng ý?
- Ta đồng ý.
- Sư phụ, ngài đồng ý là đủ rồi sao?
- Bệ hạ đã đồng ý. Hắn nói với ta là từng bảo ngươi sau khi chính thức bước vào phù đạo sẽ dẫn ngươi đi xem một thứ.
- Bệ hạ quả thật từng nói... nhưng... Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói.
- Chờ đến khi ngươi nhìn thấy thứ đó, ngươi sẽ rõ.
...
Có thể trở thành thần phù sư địa vị cao thượng đương nhiên là chuyện phi thường hạnh phúc mà vinh quang, nhưng nếu sau khi trở thành thần phù sư, an toàn của cả tòa thành Trường An thậm chí là toàn bộ Đại Đường đế quốc sẽ giao đến trong tay ngươi, vậy thi hạnh phúc vinh quang đó sẽ còn tăng lên vô số lần, chẳng qua vinh quang càng lớn thì chung quy cũng sẽ trở thành trách nhiệm càng nặng nề như núi áp lực như trời.
Nghĩ mấy chục năm sau mình đứng ở trên lâu thành Trường An quan sát phong cảnh thế gian, không còn cảm giác ung dung tự do như gió nữa mà là nghiêm ngặt gắn gắn liền với cuộc sống của cả trăm vạn con dân Đại Đường, thời khắc lựa chọn chuẩn bị cho việc tiếp tục kéo dài triều đình Đại Đường ngàn năm quả thật là khó khăn, Ninh Khuyết cảm thấy có chút khó hít thở, tâm tình nặng nề.
Nói một cách khách quan, bất kỳ một thanh niên nào vừa mới tiếp xúc với giới tu hành chưa được một năm, còn đang ở cảnh giới Bất Hoặc chợt biết được các đại nhân vật trong đế quốc đã an bài tương lai của mình quan trọng bực này đều sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Ninh Khuyết cũng không ngoại lệ, chẳng qua cuộc đời hắn đã trải nghiệm đủ loại chấn kinh, gan cũng đủ lớn, nhất là sau khi tiến vào tầng hai thư viện thì tâm tình càng thêm bình ổn, có thể nói là thong dong đến dại cả ra.
Cho nên đến lúc về đến ngõ bốn mươi bảy, tâm trạng của hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Đầu ngõ có một con mèo không biết nhà nào nuôi, nằm trên phiến đá híp mắt phơi nắng.
...
Thật ra Ninh Khuyết cũng không lười, trong đoạn thời gian sau đó vì tránh khỏi sự nhiệt tình của dân chúng lẫn quản sự các phủ trong thành Trường An mà hắn sáng sớm chưa tỏ đã rời giường, đi hậu sơn thư viện luyện kiếm luyện đao luyện châm nhỏ, nghe gió nghe khúc nghe hạ cờ. Khi rời khỏi thư viện lại tiếp tục du lãm cảnh trí thành Trường An, ghé thăm đạo quan chùa cổ khắp nơi, chẳng qua bây giờ không có sư phụ đi cùng mà chỉ mỗi một mình dạo bước trên đường.
Thành Trường An đã đến thời gian khó chịu nhất trong năm, chính là mùa hè nóng nực oi bức. Ninh Khuyết đã đi hơn mười tòa đạo quan chùa miếu, hiện tại tới Vạn Nhạn Tháp Tự ở thành nam, chỉ tiếc là xuân đã qua, đàn nhạn đã sớm di chuyển lên phương bắc tới chỗ Tầm Dương Hồ ở Cố Sơn Quận tránh nóng, cho nên hắn cũng không thể chứng kiến kỳ cảnh vạn nhạn vờn quanh tháp cổ nữa.
Chẳng qua địa phương như chùa miếu đạo quan trước giờ thường thích chiếm lấy nơi có phong cảnh đẹp nhất, cho nên đám hòa thượng đạo nhân cũng bất đắc dĩ phải chỉnh trang lại hình ảnh tốt một chút tránh bị người đời mắng chửi. Vì thế nên Vạn Nhạn Tháp Tự lúc này tuy không đẹp đẽ gì nhưng ít ra vẫn còn tòa phật tháp cổ xưa mọc rêu xanh và những bước tượng đá tôn giả chạm trổ tinh mỹ trong phật đường.
Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn phật tháp một lát, cảm thấy không thể ngộ được gì về phù đạo mà cũng chẳng nhìn ra cái gì đẹp nên bất đắc dĩ đi lại chỗ phật đường, rồi nhất thời ánh mắt bị cuốn hút lên những bức tượng tôn giả, lên những đường nét trôi chảy mà đặc biệt ngưng trọng kia.
Hạo Thiên thần huy bao phủ thế gian, phật tông giữ vẻ trầm mặc ở một góc Nguyệt Luận, tuy rằng quanh các tòa thành thị có xây dựng một ít chùa miếu nhưng cũng không thể xưng là chủ lưu, các tăng nhân phật tông đa phần đều khổ tu ở vùng hoang vu dã ngoại, không ảnh hưởng bao nhiêu đến dân chúng thế tục cả. Ninh Khuyết cũng như đại đa số người khác, không quá hiểu biết giáo lý kinh điển phật tông, chỉ biết tôn giả trong phật tông đại khái địa vị giống như thánh nhân ở nhân gian, có thể nói là thần thoại truyền thuyết thời xưa cũ.
Tượng đá tôn giả sắp xếp trong phật đường u tĩnh, ánh sáng xuyên qua cửa sổ che giấy vàng rơi lên tượng đá tỏa ra hao quang vàng nhạt yên bình. Mỗi bức tượng đều có hình thái riêng, có mặt cười mặt im lặng hoặc vẻ cay đắng, hai tay trần bên ngoài tăng y cũng có điểm khác, hoặc chắp hoặc nắm hoặc xòe ra như đóa hoa sen tận gốc.
Ninh Khuyết đoán rằng đó là thủ ấn của phật tông, vô thức mô phỏng theo tượng đá tôn giả, hai tay vươn ra ngoài áo chậm rãi chắp lại, rồi ngón xòe ngón gập lại như hình đóa sen, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì đó, chỉ là không diễn tả nên lời.
Rời khỏi phật đường, trợn mắt nhìn bầu trời lại bị ánh mặt trời sáng chói cháy bỏng bao phủ, hắn có chút thất vọng lắc đầu, đang định rời đi thì dưới Vạn Nhạn Tháp có một vị tăng nhân trung niên đi ra, mỉm cười với hắn.
...
Đỉnh tháp phòng ốc sơ sài.
Tăng nhân trung niên đặt một ly trà xanh trước người Ninh Khuyết, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Hoàng Dương.
Ninh Khuyết nhận nước trà nói lời cảm tạ, thầm nghĩ cái tên này thật quen tai, hình như Nhan Sắt đại sư từng đề cập đến.
- Nghĩ hẳn ngươi đang không biết vì sao ta mời ngươi lên lầu.
Tăng nhân trung niên nhìn hắn mỉm cười nói:
- Có người mời ta nói với ngươi mấy câu.
Ninh Khuyết bưng nước trà âm ấm, cảm thấy khó hiểu không biết là ai mời ngươi nói cái gì? Đúng lúc này, hắn rốt cuộc nhớ ra thân phận của vị tăng nhân tên Hoàng Dương này, lại nhớ đến những lời đồn kia nên cả kinh, vội đứng dậy vái dài chấm đất, hành lễ nói:
- Ra mắt... ra mắt đại sư.
Hoàng Dương tăng nhân bật cười, nói:
- Nhiều người từng gặp khó khăn khi gọi ta. Trong mắt dân chúng thì ta là ngự đệ, cũng thường thường gọi ta là ngự đệ đại nhân, nhưng ta nào phải đại nhân cái gì, chỉ là hòa thượng mà thôi.
Ninh Khuyết cười cười, không biết nên đáp như thế nào.
Hoàng Dương tăng nhân chỉ vào kinh phật như núi nhỏ trên bàn sách phía sau, nói:
- Đây là phật tông chân kinh ta thu hồi từ hoang nguyên, vốn muốn dịch thành văn tự để giảng giải chân nghĩa cho thế nhân, thế nhưng tốn bao lâu vậy mà vẫn còn nhiều quyển chưa hoàn thành, cho nên thứ cho ta giảng thẳng cho ngươi.
Tăng nhân trung niên ngồi phía đối diện chính là Đại Đường ngự đệ, cao nhân phật tông được tôn trọng nhất trong đế quốc, tuy đến giờ vẫn chưa biết ai mời hắn, nhưng được cao nhân bực này tạm dừng dịch kinh mà rút thời gian nói chuyện với mình thì hẳn nội dung cực kỳ quan trọng, Ninh Khuyết nào lại có ý kiến được.
- Ta không hiểu biết nhiều về phù văn chi đạo, cho nên ta chỉ có thể nói từ thể nghiệm tu hành của chính bản thân. Phật tông chú ý minh tâm khai ngộ, có thể nắm phật tâm thì chính là phật. Theo chúng ta, thiên địa nguyên khí ở xung quanh là món quà mà Hạo Thiên ban cho, cũng có thể nói là quang huy từ thuở xa xưa đã tồn tại. Hạo Thiên có ý chí như nhân loại hay không, bất kể là tiền bối đạo môn phật tông hay cả thư viện cũng vẫn mãi tranh luận, vấn đề này ta hôm nay tạm thời không đề cập đến.
Hoàng Dương tăng nhân nói chuyện quả nhiên trực tiếp, không hàn huyên cũng chẳng có khai thừa chuyển hợp gì cả, nói thẳng ra một đề mục lớn, giải thích sơ sơ liền vào thẳng chính đề.
- Phật tông tu hành là khổ hạnh. Nói khổ hành cũng không phải đi chịu khổ, mà cần bước đi giữa trời đất, tiếp xúc gần gũi với khe nước nơi vách núi. Đến một ngày khe nước nơi vách núi ấy xuất hiện bọt nước thì có lẽ sẽ cảm giác được thiên địa nguyên khí.
- Tu hành quan tâm đến thấu hiểu quy luật vận hành của thiên địa nguyên khí, đệ tử phật tông cũng cần học tập cảm giác nguyên khí lưu động như thế nào yên lặng như thế nào, chẳng qua là học tập dựa trên nhiều năm tích lũy rồi đột nhiên nghĩ thông, chuyện này chúng ta gọi là ngộ.
Một học sinh tốt đối mặt với Einstein không được ngồi yên chờ được đút như mấy con cá ở hậu sơn thư viện chờ con ngỗng kia đút ăn được, mà phải dũng cảm đưa ra câu hỏi vào lúc cần hỏi. Ninh Khuyết tất nhiên chính là một học sinh tốt, cho nên nghe Hoàng Dương tăng nhân nói xong câu đó thì hắn liền nhíu mày hỏi:
- Quen thuộc một sự vật khách quan đến cực điểm rồi từ đó đúc rút được toàn bộ thuộc tính của sự vật sao?
- Ngươi tổng kết rất tốt, khó trách có thể tiến vào tầng hai thư viện.
Hoàng Dương tăng nhân khẽ ngây ra, tán thưởng:
- Đại khái chính là như thế, có điều theo phật tông thì thiên địa nguyên khí đã tồn tại trước chúng ta, và cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại sau chúng ta, cho nên nó là tồn tại khách quan vượt qua kinh nghiệm thế tục thậm chí là kinh nghiệm sinh tồn. Vì thế chúng ta sống trong đó nên là cảm ngộ chứ không phải nắm bắt, càng không nên khống chế nó.
- Cho nên phật tông không giống những lưu phải tu hành khác sử dụng mức độ hiểu biết khống chế quy luật trời đất để phân chia cảnh giới, không có cái gì mà Bất Hoặc hay Động Huyền. Dùng cuộc đời hữu hạn để học tập thiên địa vô hạn, có thể nào bất hoặc (thông tỏ)? Đã là ý nghĩa huyền ảo của thiên địa, có thể nào động triệt (thấm nhuần)?
Ninh Khuyết nghiêm túc suy nghĩ lời này, cảm thấy ý kiến của phật tông có phần quá cứng nhắc, ít nhất là không thấy tích cực chút nào.
- Phật tông chỉ nói cuối cùng cũng ngộ, ngươi ngộ đó là ngộ, người chưa ngộ đó là chưa ngộ.
Hoàng Dương tăng nhân nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Ta từ nhỏ đã theo sư phủ khổ hạnh khổ tu khắp nơi trên đời. Sau khi sư phụ lớn tuổi thân thể suy yếu qua đời, ta nghe nói chỗ cực tây của hoang nguyên có thánh địa phật tông liền đi Nguyệt Luân Quốc, sau đó lại theo thương đội Nguyệt Luân Quốc vào hoang nguyên. Trong bảy năm, ta theo mười bảy thương đội khác nhau tiến vào hoang nguyên, có đội dừng ở bộ lạc man nhân mãi mãi, phần nhiều thì mang theo thù lao hậu hĩnh trở về Nguyệt Luân Quốc, nhưng ta trước sau vẫn chưa tìm thấy thánh địa phật tông trong truyền thuyết.
- Trong số đó có một đội trước sau vào hoang nguyên bốn lần, ta cũng theo bọn hắn bốn lần, coi như có quen biết với thương nhân xa phụ hộ vệ trong thương đội đó. Một ngày xuất hiện bão cát ập đến, thương đội bị vây ở cồn cát nào đó, đến đêm thì một đội mã tặc cũng đến đó tránh bão cát, sau đó là một hồi giết chóc vô cớ.
Nghe hai chữ mã tặc, chân mày Ninh Khuyết vô thức nhướng lên, mắt lóe hào quang, cả người khẽ khựng lại phát ra sát khí nồng nặc, trầm giọng nói:
- Đại sư, sau đó thế nào?
Hắn biết những lời này hỏi rất không cần thiết, hắn hiểu rõ sự hung tàn của mã tặc ở hoang nguyên hơn hẳn mọi người, mà đại sư bây giờ vẫn đang êm đẹp ngồi đây thì hẳn đã xảy ra một số chuyện, thậm chí khi đó có thể chính là ngày đại sư khai ngộ.
Quả nhiên, Hoàng Dương tăng nhân nói:
- Mã tặc chung quy vẫn có chút kiêng kị đệ tử phật tông, cho nên đến khi giết sạch mọi người mới bao vây ta. Cũng chính khoảnh khắc đó, thể nghiệm khổ hạnh hai mươi năm với sư phụ, ra vào hoang nguyên bảy năm, ta cuối cùng cũng khai ngộ.
Nghe lời đại sư kể, Ninh Khuyết tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng tà không nơi cồn cát ngoài hoang nguyên đêm đó, tinh thần khẽ rung động, nhìn người đối diện mà bất giác hỏi:
- Đại sư, ngươi khai ngộ rồi thì sao? Bọn mã tặc sau đó thế nào?
Hoàng Dương tăng nhân mỉm cười, không trả lời câu hỏi này mà chỉ chậm rãi rót chút nước trà vào trong chén của mình.
Ninh Khuyết cười cười, biết mình lại hỏi một câu hỏi không cần thiết. Phật tông tuy chú ý từ bi độ hóa, nhưng lúc trước nhìn thấy giới thiệu phật tông có Nộ Mục tôn giả thì cũng rõ ràng phật tông gặp kẻ ác cũng có thể nổi trận lôi đình, bọn mã tặc hiển nhiên chết sạch.
Hoàng Dương tăng nhân nói:
- Về phần lúc ấy khai ngộ như thế nào, ta đến bây giờ vẫn không rõ. Chỉ nhớ lúc ấy trên người ta thấm đẫm máu tươi đồng bạn, máu rất nóng, da trên người cũng nóng rát như thể muốn bốc cháy.
Nghe câu này, Ninh Khuyết khẽ chà xát ngón tay dưới bàn, cảm giác vết máu khi còn bé kia vẫn dinh dính, tuy hiện tại cảm giác đã phai nhạt đi nhiều nhưng vẫn khiến hắn không thoải mái.
Hoàng Dương tăng nhân nhìn hắn nói:
- Nhiều năm sau ta một mực hoang mang thống khổ, đã muốn khai ngộ, vì sao không thể khai ngộ sớm hơn? Cho dù chỉ sớm nửa ngày thì những người bạn trong thương đội kia của ta cũng sẽ không bị mã tặc giết. Thật lâu sau ta mới suy nghĩ cẩn thận chuyện này, cơ duyên khai ngộ mỗi người mỗi khác, thời điểm duyên đến thì sẽ đến, duyên không đến thì không thể cưỡng cầu.
Ninh Khuyết hiểu lời này của đại sư là đang nhắc nhở hắn.
Hoàng Dương tăng nhân tiếp tục nói:
- Máu không phải lửa, nó không cay, càng không thể cháy, nhưng đối với ta lúc đó thì máu chính là cay, là có thể cháy, khiến quần áo thậm chí phật tâm của ta chốc cháy sạch sẽ. Nếu ngộ là cảm giác về quy luật của thiên địa nguyên khí, vậy thì mỗi người ngộ đều sẽ khác nhau, chỉ có bản thân cảm giác mới là thật, những người khác dạy cho đều là giả. Cho nên ngươi không cần sốt rốt, từ từ sẽ đến, ngươi chung quy sẽ ngộ.
Ninh Khuyết trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, sau đó vái dài chấm đất, rời khỏi Vạn Nhạn Tháp.
Một lát sau, Đại Đường quốc sư Lý Thanh Sơn không biết từ chỗ nào đi đến, nhìn Hoàng Dương tăng nhân nói:
- Cảm kích vô cùng.
Hoàng Dương tăng nhân lắc đầu, nói:
- Thời gian ngắn ngủi đã tiếp xúc nhiều như thế, chẳng lẽ các ngươi không sợ hắn sẽ xảy ra vấn đề sao?
Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:
- Một vị thần phù sư, một ngự đệ đại sư phật tông cao đức, cộng thêm những quái nhân trong tầng hai thư viện, dùng đội hình như vậy để dẫn dặt một người trẻ tuổi mới bước chân vào giới tu hành, nếu như hắn có thể không có vấn đề thì tương lại mọi thứ đều có khả năng. Nhưng nếu như thế mà vẫn không được, vậy... Chỉ đành chờ Phu Tử về nước.
Những đại tu hành giả đứng ở đỉnh cao của đế quốc Đại Đường đều tham gia vào công việc giáo dục Ninh Khuyết, chính như quốc sư Lý Thanh Sơn nói, đội hình như vậy không biết sau này có hay không nhưng tin chắc trước đây khó xuất hiện.
Hoàng Dương tăng nhân trầm mặc một lát rồi mỉm cười nói:
- Hi vọng ngày sau hắn sẽ không phụ kỳ vọng của các ngươi.
- Quân bộ và Thiên Xu Xử từng điều tra hắn kỹ càng, lòng trung thành của hắn với Đại Đường là không thể nghi ngờ. Có thể vào tầng hai thư viện đại biểu hắn đủ tiềm lực, thận chí có thể trở thành thần phù sư. Quan trọng nhất là khác với người tu hành bước đi trên trời không hiểu sự đời, hắn làm việc trầm ổn lạnh lùng, gặp địch liền dám giết, đã giết thì bất từ thủ đoạn.
- Người trẻ tuổi như vậy, bệ hạ há có thể bỏ qua? Huống chi còn có duyên phận bức thư thiếp kia?
- Đội hình như thế khổ tâm bồi dưỡng hắn nào có phải vì để mấy lão già chúng ta mặt mày rạng rỡ, mà là tương lai đế quốc Đại Đường cần người trẻ tuổi như hắn.
...
Kể từ cái ngày ở hoàng cung ăn bữa ngự yến nguội ngắt mà có tí kẹo không đủ no bụng kia, Ninh Khuyết ngoài việc thông qua thị vệ chút thư thiếp thì bản thân cũng không vào cung lần nữa, cũng không có gặp thiên tử Đại Đường, cho nên hắn không biết mình đã trở thành người quan trọng nhất trong kế hoạch bồi dưỡng anh tài tương lai đế quốc Đại Đường. Chẳng qua hôm nay nói chuyện với Hoàng Dương đại sư ở Vạn Nhạn Tháp, hắn ít nhiều cũng đoán được một số thứ, có thể làm vị Đại Đường ngự đệ này ra mặt thì ngoài thể diện của Nhan Sắt sư phụ thì hẳn cũng có phần nào thể diện trong cung.
Cho dù hắn đoán ra cũng không thấy kinh ngạc, nhất là nếu so với thời điểm sư phụ trên thành lâu phía nam chỉ vào giang sơn đẹp như tranh kia bào sau này tòa hùng thành liền giao cho ngươi, bất quá hắn vẫn phần nào xúc động.
Mấy ngày sau buổi nói chuyện ở Vạn Nhạn Tháp, hắn luôn suy nghĩ những lời nói của Hoàng Dương đại sư, nhất là chữ ngộ kia.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy ngộ của phật tông nếu tương quan vào hệ thống tu hành bình thường, thật ra chính là Động Huyền, cũng là bước đầu nắm giữ quy luật vận hành của thiên địa nguyên khí.
Lúc này cảnh giới của Ninh Khuyết đang dừng ở Bất Hoặc, cách Động Huyền hạ cảnh chỉ một đoạn rất nhỏ, phù đạo cũng như thế, cách cảnh giới vẽ ra đạo phù kia chỉ một tia, có điều một tia này quả thật là chỗ khó nhất.
Mắt thấy đỉnh núi cheo leo hiểm trở kia chỉ còn có một bước, nhưng bước mãi vẫn không được thì bất kể có là ai cũng sẽ nảy sinh cảm xúc lo âu nôn nóng. Mấy ngày trước Ninh Khuyết thật sự ung dung bình thản, nhưng sâu trong lòng hắn đương nhiên vẫn chờ đợi ngày đó đến. Cho đến khi nghe Hoàng Dương đại sư nói về ngộ ở Vạn Nhạn Tháp, hắn mới bỗng phát hiện, thì ra những ngày chờ đợi bình thản kia thực ra cũng là một loại lo âu, cũng là chương lại trên đường tu hành.
Suy nghĩ cẩn thận một đêm, Ninh Khuyết liền không nghĩ những chuyện đó nữa, Động Huyền phù đạo gì gì đều mặc kệ. Hắn vẫn đi hậu sơn phi kiếm nghe nhạc rèn sắc tán nhảm, vẫn dạo quanh danh thắng thành Trường An, chẳng qua không còn suy nghĩ xem khi nào có thể Động Huyền, không nghĩ hôm nào có thể hạ xuống bút đầu tiên trên tờ giấy trắng kia, ngắm kiến trúc mái cong của phong cảnh danh thắng cũng không muốn cảm nhận cái gì mà chỉ đơn giản thưởng thức vẻ đẹp của chúng, khắc ghi vào trong mắt của mình.
Một ngày giữa hè.
Sau giờ ngọ, Lão Bút Trai chìm trong oi bức ẩm ướt khó chịu, Ninh Khuyết tựa vào chiếc ghế trúc dưới tàng cây, nhìn tán cây chia tách đỉnh đầu với bầu trời mà ngẩn ra, thi thoảng mới cầm khăn mặt ẩm trong chậu bên ghế vô lên người hai cái, để nước giếng rửa trôi thứ mồ hôi dinh dính lẫn cái nóng trên người.
- Mau đổi nước đi, nước trong chậu lại nóng rồi, cái thời tiết quái quỷ gì vậy, mau lấy chút nước giếng mới mát lạnh lên đi.
Hắn không lo âu vì tu hành, lại lo âu vì nóng bức, la lớn đối với trước mặt.
Vì ngăn cản kẻ mộ danh lẫn quản sự các phủ cuồn cuộn không dứt, Lão Bút Trai bây giờ hai ngày mở ba ngày đóng ông chủ có thai, Tang Tang ban ngày chán quá liền lau đi lau lại cái bàn trong tiệm, bây giờ nghe thấy Ninh Khuyết trong sân căm tức kêu to, nàng vội vàng chạy ra đổ nước cũ trong chậu xuống tàng cây rồi đến bên giếng lấy nước mới.
Đúng lúc này, một cơn mưa chờ mãi không tới đột nhiên lách ta lách tách rơi xuống mái hiên lá cây, sau đó nhanh chóng hóa thành giông to bão lớn, tiếng mưa như tiếng sấm, chẳng qua vẫn không thể che đi tiếng hoan hô vui mừng của hàng xóm bên cạnh.
- Thiếu gia, ngươi mau vào phòng trú đi.
Tang Tang ném chậu nước xuống, vội vàng đi đóng cửa sổ.
Ninh Khuyết nằm trên ghế trúc chưa cử động, hắn nhìn những giọt nước mưa từ trên trời hạ xuống, cảm thụ mưa rơi trên làn da trần trụi kêu lên giòn giã, còn cả sự ẩm ướt bao phủ con đường ngõ phố, sắc mặt có chút cổ quái.
Tang Tang nơi cửa sổ nhìn hắn, hô:
- Ngươi sao còn không vào?
Ninh Khuyết trợn tròn mắt, nhìn mưa càng lúc càng dày, bỗng nhiên la lớn:
- Ngươi xem, thật đẹp.
Tang Tang thầm nghĩ thiếu gia lại nói mê sảng rồi. Nàng đợi thật lâu rồi phát hiện Ninh Khuyết vẫn đang ngơ ngác nằm ở ghế trúc, trời nắng bức tui không lo hắn sẽ bị cảm nhưng mưa xối xả thế này chẳng may lại biến thành tên ngốc, cho nên nàng nhíu lông mày bé nhỏ, đi ra khỏi cửa tới bên cạnh ghế trúc, ngẩng đầu lên nhìn trời giống hắn.
Ninh Khuyết thấy nàng ngẩng đầu nhìn có chút gắng sức, đưa tay ôm eo nàng vào trong lòng.
Chủ tớ hai người nằm song song trên ghế trúc, nằm giữa mưa to bàng bạc, cứ thế mở to mắt nhìn về phía bầu trời.
Tang Tang nhìn những dòng nước mưa đập vào mặt như tên bắn, kinh ngạc nói:
- Đúng là rất đẹp.
Ninh Khuyết lau mưa trên mặt hắn, hỏi:
- Ngươi có cảm thấy chúng ta lúc này rất giống mái hiên trải qua ngàn năm mưa gió không?
Tang Tang lắc đầu, nói:
- Không, ta cảm thấy giống như tường thành đang bị thật nhiều mũi tên bắn vào.
Ninh Khuyết thở dài nói:
- Đúng là nha đầu nhạt nhẽo.
...
Vào đêm, mưa dần tạnh.
Tang Tang bắt đầu nấu cơm, Ninh Khuyết lau khô người xong lại đi tới bên cạnh bàn học trước cửa sổ.
Hắn rót mực vào nghiên, mài mực cầm bút, bình thường tự nhiên như mỗi lần trong suốt mười mấy năm qua.
Tờ giấy trắng trên bàn học vẫn là tờ giấy ban đầu nọ, hàng chục ngày để đó đã cuộn mép lên, có điều phía trên vẫn trắng như tuyết.
Ánh mới dời khỏi bản phù văn điển tịch bộ chữ Thủy, hắn nhìn sang giọt mưa trên mái đang nhỏ xuống.
Sau đó hắn trầm cổ tay, đặt bút.
Ngòi bút no đủ giống như ngọn cây hút no nước mưa, nhẹ nhàng hạ xuống tờ giấy trắng như tuyết.
Một nét, hai nét, ba nét, sáu nét.
Sáu nét vẽ xong.
Ninh Khuyết hít một hơi thật sâu, đặt bút xuống.
Tang Tang bưng hai bát to cơm tương dầu đặt bên cạnh, đi đến cạnh bàn học tò mò nhìn.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, lông mày mảnh nhíu lại, mất hứng nói:
- Mưa giột rồi? Không phải phòng này mới xây năm Thiên Khải thứ tư sao? Sáng mai thiếu gia ngươi nói với Tề Tứ gia, phải giảm tiền thuê.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Chúng ta đã bao giờ giao tiền thuê đâu? Hơn nữa phòng cũng không giột.
- Thế này còn nói là chưa giột? Thiếu gia ngươi ngâm mưa phát ngốc rồi sao? Cần ta đi tiệm thuốc không...
Tang Tang chỉ vào tờ giấy trắng trên bàn học, nhìn Ninh Khuyết quan tâm hỏi.
Nhưng không để nàng nói hết câu, Ninh Khuyết đã kéo thân thể gầy yếu của nàng vào trong lòng.
Tang Tang cảm thấy thiếu gia bây giờ hình như rất kích động, bất đắc dĩ giơ đôi bàn tay, ngơ ngẩn mặc kệ hắn ôm.
Ninh Khuyết ôm nàng thật chặt, im lặng một hồi mới cười nói bên tai nàng:
- Nói cho những người muốn mời ta ăn cơm toàn thành Trường An kia, từ hôm nay trở đi, ta có thời gian đến phủ bọn họ ăn cơm rồi.
Tang Tang nghe thế, cả người khẽ khựng lại, nhìn về phía bàn học lần nữa.
Sáu nét mực trên tờ giấy trắng tuyết trên bàn học đã sớm biến mất không dấu vết.
Chỉ có một vũng nước lớn.
Không phải mưa.
Chính là nước.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK