Trong những ngày tiếp theo, Quang Minh Đại Thần Quan hóa thân thành một lão nhân bình thường ở thành Trường An, thường xuyên ra vào khách sạn, ăn cơm ngủ nghỉ, dạo quanh ngắm cảnh, đun lò uống trà, nghe hát ngủ gật. Mỗi ngày, lão đều đi dạo qua ngõ Lâm bốn mươi bảy, sau đó nhìn Tang Tang.
Lão ăn cơm ngủ nghỉ nhìn Tang Tang, đun lò uống trà nhìn Tang Tang, nghe hát ngủ gật nhìn Tang Tang, mỗi ngày đều nhìn Tang Tang. Từ khoảnh khắc nghe được tên tiểu thị nữ đen gầy của Lão Bút Trai, nhìn tang tang đã trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của lão.
Một ngày nọ, lão nhân cầm hai giỏ quế hoa cao của Phù Dung Kí lại đi tới ngõ Lâm bốn mươi bảy, thấy tiểu thị nữ được một chiếc xe ngựa hoàng gia đẹp đẽ quý giá đón đi. Lão không khỏi có chút tò mò và nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nhìn Lão Bút Trai cửa chính đóng chặt, không thấy thân hình nhỏ bận rộn của Tang Tang, lão nhân cảm thấy như có chút thiếu thốn, như có chút đáng tiếc. Ngơ ngẩn đứng một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ ra mình đã quên mất mục đích thật sự khi đến thành Trường An.
Trong mắt lão nhân, bóng dáng đêm đen kia đã sớm tan biến. Lão không biết người đó đang ẩn náu ở đâu trong thành Trường An, hay thậm chí liệu người đó còn ở trong thành hay không. Những ngày qua, lão đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đứng ngẩn ngơ trước bức tường xám của ngõ Lâm bốn mươi bảy, lão nhớ lại việc này, lắc đầu, rồi đặt giỏ quế hoa cao trước cửa tiệm Lão Bút Trai. Nắm chặt chiếc áo bông dày đã có chút bẩn, lão xuyên qua những ngõ phố chằng chịt như mạng nhện, đi tới một phủ đệ yên tĩnh ở phía nam thành.
Đầu ngõ là hai cây hòe lớn đứng lặng, lá cây trong gió đông uể oải cuộn lên, so với những đại thụ ngạo nghễ trong nhà cửa hai bên phố vươn ra dày đặc lục ý, thật sự trông có chút khó coi.
Đoạn giữa con đường có hai tòa phủ đối diện nhau. Lão nhân không để ý đến tiếng người mơ hồ truyền ra từ tòa phủ bên phải, mà trực tiếp nhìn về phía tòa phủ bên trái. Giấy niêm phong đã bị gió năm trước xé rách gần hết, chỉ còn lại vài mảnh giấy xen lẫn giữa lớp sơn cửa gỗ bong tróc, trông vô cùng suy tàn.
Lão nhân lặng lẽ đứng trước cửa phủ hoang tàn, hai tay chắp sau lưng, thân hình còng xuống, nhìn con sư tử đá còn sót lại. Ánh mắt lão dừng lại ở những vết bùn cũ và máu đọng năm xưa trên bức tượng, trong hốc mắt sâu thẳm hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu.
Lão nhân đứng đó rất lâu, cho đến khi một cơn gió đông từ đầu ngõ lùa tới, chui vào cổ áo bông dày làm lão ho khan vài tiếng, thân thể còng càng thấp thêm chút.
Theo gió đông thổi đến, còn có giọng nói:
- Mùa đông năm nay ở thành Trường An so với trước kia đã lạnh hơn rất nhiều.
Thân thể lão nhân vẫn còng như trước, trả lời:
- Đã nhiều năm ta không đến thành Trường An, nên không biết mùa đông nơi đây trước kia ra sao.
Sau đó lão xoay người nhìn phía đầu ngõ.
Một người từ đầu ngõ chậm rãi bước tới, mày thẳng như thước, mắt sáng như suối. Hắn mặc đạo bào vải bông, búi tóc đạo sĩ đơn giản, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, dưới chân đi đôi giày rơm. Mỗi bước chân của hắn đều mạnh mẽ như long hổ, lá rụng và bùn đất trước mặt tựa như sợ hãi uy thế của hắn, không gió mà động, sột soạt tránh sang hai bên con phố.
Chính là Đại Đường quốc sư Lý Thanh Sơn.
- Trong những năm tới, nếu ngươi ở lại thành Trường An, có lẽ sẽ hiểu rõ hơn về mùa đông nơi đây.
Lý Thanh Sơn dừng bước, nhìn lão nhân rồi nói ra một câu như vậy, biểu đạt ý tứ giữ khách.
Nếu là khách quý, Đại Đường tự nhiên có trà ngon rượu ngon chiêu đãi. Nhưng nếu không mời mà đến, lại còn là ác khách từ xưa, vậy thì giữ khách tự nhiên mang ý nghĩa khác.
Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi đứng thẳng người. Thân hình nhỏ gầy của lão theo động tác thẳng lưng đơn giản mà trở nên cao lớn uy mãnh, tỏa ra một cảm giác trang nghiêm và trí tuệ cường đại.
Đối diện với Đại Đường quốc sư, lão nhân không còn là lão nhân bình thường uống trà ăn cơm nhìn Tang Tang nữa.
Lão là Quang Minh Đại Thần Quan.
...
Lãnh tụ Hạo Thiên Đạo Nam Môn, Đại Đường quốc sư, gần như toàn bộ tưởng tượng về quyền lực của dân chúng thế gian đều có thể đặt lên người Lý Thanh Sơn. Những năm gần đây, chưa từng có ai thấy hắn thi triển cảnh giới thần diệu, bởi vì với thân phận và địa vị siêu nhiên hiện nay, thật sự không có việc gì cần hắn tự mình ra tay.
Nhưng ngay cả trẻ con chơi đùa đầu đường cuối ngõ thành Trường An đều biết, quốc sư đương nhiên rất cường đại, nếu không... hắn làm sao có thể làm quốc sư? Đối với người trong thế giới tu hành, Đại Đường quốc sư Lý Thanh Sơn, thân là đại cao thủ cảnh giới Tri Mệnh, không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất nhiên sẽ kinh khủng.
Chẳng qua lão nhân đứng trước cửa tướng quân phủ suy tàn kia không phải người thường, mà là Quang Minh Đại Thần Quan tôn quý nhất của Tây Lăng Thần Điện. Dù bị nhốt mười bốn năm, lão vẫn có vô số thuộc hạ trung thành, ngay cả chưởng giáo cũng không dám vọng ngôn tru sát. Lão vừa xuất động liền khiến cả thần điện hỗn loạn rung trời, trở thành người đầu tiên thành công thoát khỏi U Các.
Đại Đường quốc sư đối mặt trực tiếp với Quang Minh Đại Thần Quan, kết quả không thể đoán trước.
- Tây Lăng gửi thư nói ngươi rất cường đại, sư huynh cũng nói ngươi rất cường đại, thậm chí còn nói ngươi có thể còn cường đại hơn cả chưởng giáo.
Lý Thanh Sơn nhìn Quang Minh Đại Thần Quan, bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Ta biết mình vì lòng còn vướng bận thế tục, đạo tâm không thể giữ được thanh tĩnh, nên cảnh giới vẫn còn thiếu sót. Vì vậy, nếu ngươi thực sự mạnh hơn ta, ta cũng không thấy khó chấp nhận, càng không coi đó là một sự sỉ nhục.
Quang Minh Đại Thần Quan nói:
- Tu đạo nhiều năm, nếu ngay cả điểm ấy còn không nhìn thấu, không khỏi có chút ngu dốt.
- Cho nên ta không nhìn thấu ngươi.
Lý Thanh Sơn thu liễm ý cười, nói:
- Ngươi khác với hai vị thần tọa Tài Quyết và Thiên Du. Năm đó, sư huynh và ta chưa từng thấy ở ngươi một tia dã tâm đối với quyền lực. Thậm chí, ngươi dường như không có hứng thú lớn với việc truyền bá Hạo Thiên quang huy khắp nhân gian. Ngươi cần cù nghiên cứu giáo điển, cứu khổ cứu nạn, từ bi nhưng không để từ bi trong lòng, lạnh lùng nhưng không lấy lạnh lùng làm thú vui. Ngươi là một người gần như hoàn toàn trong suốt, hoặc có thể nói là quang minh.
Giọng Lý Thanh Sơn dần trở nên lạnh lùng:
- Vì vậy, ta không hiểu tại sao năm đó ngươi lại đột nhiên trở thành một người như vậy, làm một việc như vậy, trở thành Quang Minh Đại Thần Quan đầu tiên của thần điện bị nhốt. Ta càng không hiểu tại sao sau khi thoát vây, ngươi lại muốn đến thành Trường An. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Mọi sự và pháp trên thế gian đều do Hạo Thiên định đoạt, vị trí của chúng ta đã được an bài từ trước. Vị trí của ta là trên Quang Minh thần tọa, sứ mệnh của ta là nhìn thấy hắc ám, không hơn.
Dừng lại một chút, Quang Minh Đại Thần Quan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hỗn độn phía sau những cành cây rối ren trên tường sân, trên mặt hiện ra một nụ cười từ bi, tiếp tục nói:
- Nếu mỗi người đều hiểu rõ vị trí và sứ mệnh của mình, thì mọi chuyện trên đời sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Năm đó, khi ta nhìn thấy hắc ám, lẽ ra Tài Quyết nên tinh lọc hắc ám, nhưng không ai nguyện ý hoàn thành sứ mệnh của mình, nên ta chỉ đành làm nhiều hơn một chút.
Lão thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Thanh Sơn nói:
- Vô luận ngươi thấy hay không, hắc ám luôn ở nơi đó, nhưng đã nhìn thấy rồi, ta thật sự không có cách nào cho rằng mình chưa nhìn thấy.
Lý Thanh Sơn lắc đầu nói:
- Nếu mọi sự và pháp trên đời đều do Hạo Thiên định đoạt, thì chúng ta cần gì phải tu hành cầu tác? Hắc ám ở đâu, tự có Hạo Thiên tinh lọc, mỗi người chỉ cần hoàn thành sứ mệnh của mình là đủ, cần gì phải làm thêm những việc này? Nếu ngươi thực sự hiểu rõ vị trí và sứ mệnh của mình, thì giờ đây ngươi đã là Quang Minh Đại Thần Quan ngồi trên thần tọa được vạn dân sùng bái, sao lại trở thành kẻ bị mọi người truy sát như chó nhà có tang?
Quang Minh Đại Thần Quan trầm mặc không nói.
Lý Thanh Sơn nhìn khuôn mặt già nua của lão, nhớ tới vị lão giả từ ái nhiều năm trước trong thần điện, người đã khổ tâm cô độc nghiên cứu giáo điển, trong lòng sinh ra cảm xúc phức tạp, vừa đồng cảm vừa ghét cay ghét đắng, cảm khái:
- Các đời Quang Minh Đại Thần Quan đều là những người trí tuệ vô song, tinh thông giáo lý đạo môn. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, Quang Minh Đại Thần Quan lại là người dễ gặp vấn đề nhất, càng ưu tú càng dễ như vậy. Hơn ngàn năm trước, vị đại thần quan truyền đạo ở hoang nguyên đã như thế, sáu trăm năm trước, vị mất tích ở Nam Hải cũng như thế, và ngươi cũng không ngoại lệ. Ta thường nghĩ, có phải chăng những người có đại trí tuệ và nghị lực như các ngươi lại có quá nhiều tự tin, nên mới kiên trì cho rằng những gì mình thấy mới là chân thật, hơn nữa là chân thật duy nhất, do đó càng ngày càng xa rời thế giới thực?
Nghe những lời chân thành này, Quang Minh Đại Thần Quan trầm mặc rất lâu, dường như cũng sinh ra một chút cảm khái. Nhưng chỉ một lát sau, vẻ mặt lão liền trở nên bình tĩnh và lạnh nhạt, nói:
- Nhìn thấy chính là nhìn thấy, trong mắt quang minh nhìn vào thế giới khách quan, dù vô căn cứ thì cũng là chân thật.
Nghe vậy, Lý Thanh Sơn không khỏi giận dữ, trầm giọng trách mắng:
- Nhưng ngoài ngươi ra, không ai nghĩ như vậy! Mười bốn năm trước, ngươi giả truyền lệnh của chưởng giáo, khiến Lý Phái Ngôn và Hạ Hầu làm chuyện đó. Bệ hạ tức giận, chưởng giáo cũng tức giận. Nếu không phải ngươi muốn đối đầu với cả thế giới, thì làm sao thế giới này lại coi ngươi là kẻ địch? Làm sao bệ hạ và chưởng giáo lại đồng thời cho rằng ngươi đáng chết? Ngươi đức cao vọng trọng như vậy, sao lại bị nhốt nhiều năm như thế!
Quang Minh Đại Thần Quan nói:
- Ta không giả truyền lệnh của chưởng giáo.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, hỏi:
- Ý ngươi là chưởng giáo đã bắt ngươi làm kẻ chịu tội thay?
Ngữ khí của Quang Minh Đại Thần Quan càng thêm bình tĩnh, nói:
-Ai dám lấy ta làm người chịu tội thay?
Lý Thanh Sơn im lặng một lúc rồi nói:
- Nhưng chung quy chuyện này là do ngươi gây ra.
- Không sai.
- Ngươi chưa từng cân nhắc ý của bệ hạ và chưởng giáo sao?
- Ý của Đường đế và thủ tọa thì liên quan gì đến ta?
Giọng nói của Quang Minh Đại Thần Quan bình thản như mặt hồ mùa đông đóng băng, phẳng lặng không gợn sóng, giống như việc lão từng gây ra tai họa chấn động Đại Đường đế quốc và Tây Lăng Thần Điện năm đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo nhìn lão, hỏi:
- Sau khi thoát khốn tới Trường An, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa buông bỏ chuyện đó?
Quang Minh Đại Thần Quan trầm mặc.
Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía tướng quân phủ hoang tàn, than thở:
- Chỉ vì một câu nói của ngươi năm đó, biết bao người vô tội trong thành Trường An đã phải chết, tướng quân phủ này cũng vì ngươi mà suy tàn như thế, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hài lòng?
Quang Minh Đại Thần Quan bình thản đáp:
- Không hài lòng.
Lý Thanh Sơn chỉ vào tướng quân phủ, lớn tiếng trách mắng:
- Người của tướng quân phủ đều chết sạch rồi, ngươi còn có cái gì không hài lòng!
Quang Minh Đại Thần Quan lắc đầu nói:
- Không, còn có một người chưa chết.
Con ngươi Lý Thanh Sơn hơi co lại, dị thường chấn động.
- Năm đó, dù là thần điện hay thân vương đại tướng của Đường quốc, đều đồng ý với nhận định của ta, bởi không ai muốn thấy Minh vương chi tử xuất hiện trên thế gian. Nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì, mọi người đều cho rằng những gì ta thấy là giả. Thân vương của các ngươi cho rằng ta đã mê hoặc họ, hoàng đế của các ngươi thì giận dữ vô cùng. Vì vậy, dù biết rõ trong tòa tướng quân phủ này còn có một người sống sót, họ cũng không muốn điều tra thêm, thậm chí còn nghiêm cấm bàn luận về việc này.
- Vì sao ta bị nhốt mười bốn năm? Bởi vì ta biết Minh Vương chi tử vẫn tồn tại trên thế gian này và ngày càng trở nên mạnh mẽ. Ta muốn tiếp tục tìm kiếm hắn, nhưng những người đó không tin vào sự tồn tại của Minh Vương chi tử. Nếu ta tiếp tục điều tra, sẽ gây ra vấn đề lớn giữa Tây Lăng và Đường quốc.
- Vì vậy, một số người không còn cách nào đành phải nhốt ta lại.
Lão mang theo cảm xúc thương xót chậm rãi nói:
- Đào Sơn, Đường quốc, toàn bộ thế gian đều mục nát rồi.
- Không phải ta muốn đối đầu với cả thế gian, mà là cả thế gian đang làm bạn với hắc ám, chống lại quang minh.
- Ta là Quang Minh Đại Thần Quan.
- Ta tên là Vệ Quang Minh.
- Như vậy toàn bộ thế gian này đều là kẻ địch của ta.
----------oOo---------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK