- Ta... Ta biết rõ, người nọ vừa rồi là chuyện gì?
Trên mặt Lãnh Chính thầm đổ mồ hôi lạnh.
- Khả năng chỉ là trùng hợp a, hẳn là... Chẳng lẽ hắn thu đồ đệ?
Âm Bà nghĩ đến một khả năng khác, bà ta cũng nghĩ thế.
Nếu như không phải đồ đệ của lão môn chủ, làm sao có thể suy diễn ra thế giới chi lực như vậy?
- Không được... Ta nhất định phải tìm ra hắn và tiêu diệt đi!
Trong lòng Âm Bà càng nghĩ càng lo lắng, muốn lập tức đuổi theo.
- Âm Bà chớ gấp, chúng ta phải canh giữ tinh quáng, việc này tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì, người nọ đã bị trọng thương, hắn cũng khó thoát ra khỏi Tử Vong sơn mạch!
Lãnh Chính ngăn cản bà ta nói ra.
- Đáng chết, ta nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Âm Bà không cam lòng nói một tiếng, thân ảnh lướt qua chỗ Ma Giáp Báo đang đau khổ chèo chống, cốt trượng trong tay tỏa ra hào quang vạn trượng.
Phốc phốc!
Ma Giáo Báo vốn đã bị cắn thành trọng thương, hiện tại trúng một kích toàn lực của Âm Bà, thân thể của nó bị đâm ra từng lỗ máu, vô số máu tươi chảy xuống.
Âm Bà cũng không có vì thế mà ngừng lại, lần nữa giơ cốt trượng lên nện vào trán của Ma Giáp Báo, cốt trượng đâm vào đầu Ma Giáp Báo.
- Chết đi!
Âm Bà dường như muốn phát tiết toàn bộ oán khí vào Ma Giáp Báo, cốt trượng không ngừng khuất động trong đầu của Ma Giáp Báo.
Ma Giáp Báo bị đánh nát đầu và não bị quấy nát, cuối cùng cũng chết đi, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, nó chết vô cùng dọa người.
Phong Vân Thành, Huyền Diệu đang có ý định dẫn người đi xem địa hình Tử Vong sơn mạch, chọn một nơi trở thành trọng địa thế lực.
Nhưng mà hắn lúc ra khỏi căn phòng và nhìn qua phương hướng Tử Vong sơn mạch một cái, trong ánh mắt của hắn như nhìn thấy thứ gì đó.
Trong lòng của hắn ưu tư, hắn nhíu mày một cái, bấm ngón tay và nói thầm:
- Tàn Báo gặp chuyện không may!
Tiếp theo thân hình của hắn đi ra ngoài và bay lên không.
Đúng lúc hắn bay tới cửa thành thì cơ hồ tất cả thành vệ đều nhận ra Huyền Diệu, lúc này bay lên khom người vấn an.
- Bái kiến quân sư đại nhân!
Huyền Diệu không nhiều nói cái gì, đang định bay ra ngoài thì nhìn thấy ở xa xa có thứ gì đó rơi xuống.
Trên trời có một người rơi xuống, người nọ mặc giáp đen.
Những thủ thành bị dọa nhảy dựng lên, ngay sau đó muốn tiến lên bảo vệ Huyền Diệu.
Thế nhưng mà Huyền Diệu lại nhận ra bóng người đó là Tàn Báo, hắn kinh hô một tiếng:
- Tàn Báo ngươi như thế nào?
Tiếp theo hắn lao tới bên cạnh Tàn Báo và nhìn qua vết thương kinh tâm động phách trên người của Tàn Báo, cũng có thể đoán ra hắn đã gặp đại hung.
Tàn Báo gian nan nâng đầu lên thì thào nói:
- Có... Có tinh quáng, bị Hắc Ma môn chiếm..."
Hắn còn chưa nói xong đã ngất đi.
Huyền Diệu không nói hai lời ôm Tàn Báo bay về phủ thành chủ.
Chủ yếu là hắn ẩn nấp trong rừng rậm, trên người đầy mùi huyết tinh, dáng vẻ hấp dẫn linh thú khát máu tới gần.
Cộng thêm đang ở sâu trong Tử Vong sơn mạch cho nên có nhiều linh thú cao giai, trong quá trình hắn chạy đi đã đụng phải bảy tám linh thú cao giai, thiếu chút còn táng thân trong bụng linh thú.
Còn may cuối cùng vẫn để hắn bỏ chạy về Phong Vân Thành, nhưng mà hắn cũng hao tổn chút năng lượng cuối cùng, từ giữa không trung rơi xuống.
Huyền Diệu mang theo Tàn Báo trọng thương bay về phủ thành chủ, lập tức cho hắn ăn linh đan diệu dược trị thương, đồng thời còn bảo người thông tri Lăng Tiếu cùng Phong Nha lại đây.
Hai người nhìn thấy Tàn Báo bị trọng thương đều kinh ngạc, may mắn còn không có nguy hiểm đến tính mạng, hai người mới thả lỏng trong lòng.
Phong trảo kiểm tra thương thế của Tàn Báo thì phát hiện không ít vết thương do lợi khí gây ra, tiếp theo đó là tức giận.
- Rốt cuộc là người phương nào, không ngờ dám truy sát đại ca ta.
Thương thế trên người Tàn Báo đa số là do linh thú gây ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra có vết thương do lợi khí cắt vào người, bởi vậy hắn đoán định Tàn Báo là bị người ta truy sát nên bị thương.
- Trước không nên lo lắng, sau khi chờ Tàn Báo tỉnh lại thì tất cả sẽ biết rõ.
Lăng Tiếu nhíu mày nói một câu.
Trong lòng của hắn cũng không biết là ai đả thương Tàn Báo, hắn hoài nghi đối phương có phải đang nhắm vào hắn hay không.
- Tàn Báo có phát hiện, hắn trước khi hôn mê có nói tinh quáng cùng Hắc Ma Môn, nhưng mà nghe không được rõ ràng.
Huyền Diệu ở một bên nói.
- Tinh quáng? Hắc Ma Môn? Hẳn... Hắn phát hiện quáng mạch, bị Hắc Ma Môn vây đánh?
Lăng Tiếu trầm ngâm phán đoán.
Mọi người nghe lời này của Lăng Tiếu thì con mắt sáng ngời, bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Không ai nói cả buổi và Tàn Báo rốt cuộc tỉnh lại.
Hắn không thể chờ đợi được nói:
- Thiếu... Thiếu gia, Hắc Ma Môn... Tại Tử Vong sơn mạch phát hiện một cái thượng phẩm tinh quáng, chúng ta phải nhanh chóng chiếm lĩnh nó, không thể tiện nghi cho lúc súc sinh kia được.
Tàn Báo nghẹn một hơi nói ra toàn bộ.
Lăng Tiếu, Phong Nha cùng với Huyền Diệu ba người bên cạnh sững sờ, cuối cùng lộ ra thần sắc hưng phấn.
Lăng Tiếu lúc này lấy một khối cực phẩm huyết tinh và Sinh Mệnh Tuyền Dịch ra và nói:
- Tàn Báo ngươi lập tức khôi phục thương thế, thần côn nhanh chóng triệu tập nhân mã, chúng ta phải lập tức thương nghị chuyện này.
Dùng thực lực của Tàn Báo, mượn nhờ đan dược thì tốn không tới nửa ngày đã khôi phục lại, chuyện này quá cấp bách, Lăng Tiếu chỉ có thể mang cực phẩm huyết tinh cùng Sinh Mệnh Tuyền Dịch để Tàn Báo ăn vào, để cho hắn khôi phục trong thời gian ngắn, muốn hắn dẫn đường tiến về trước vào Tử Vong sơn mạch tìm tinh quáng kia.
Thượng phẩm tinh quáng ah, cho dù số lượng bao nhiêu cũng đáng cho bọn họ tranh đoạt.
Còn nữa, Hắc Ma Môn cùng Tàn Báo, Phong Nha có ân oán sinh tử đại thù, bọn chúng phát hiện tinh quáng, trực tiếp sang đoạt cũng không sợ đắc tội cái gì, dù sao sớm muộn gì cũng khai chiến.
Tàn Báo lúc này lưu lại trị thương, mà bọn người Lăng Tiếu đang đi vào trong đại điện hội nghị.
Trải qua thảo luận kịch liệt, cuối cùng vẫn do Lăng Tiếu quyết định phải đoạt tinh quáng.
Trong lòng mọi người đều hiểu ro ràng, Hắc Ma Môn cường đại, vốn đã ra tay với Sát Thiên cùng Cổ gia, bây giờ lại đắc tội Hắc Ma Môn, việc này tính toán sao?
Ngay thời điểm nội tâm của bọn họ do dự bất quyết thì Phong Nha lộ ra mặt hung ác, khí thế Thánh giả đè ép toàn bộ mọi người trong đại điện.
- Hắc Ma Môn tính toán là cái gì, có ta và lão Hàn ở đây, trừ phi toàn bộ lão quái vật của bọn chúng xuất hiện, bằng không chúng ta sẽ không sợ chúng.
Phong Nha phát hung ác nói.
Trong lúc nhất thời tất cả trưởng lão trong điện kinh ngạc không thôi.
Những người trong phủ thành chủ không hiểu vì sao Lăng Tiếu dám động vào Hắc Ma Môn.
Thì ra trong phủ thành chủ của bọn họ vẫn có tuyệt thế cao thủ tồn tại, vậy thì có gì phải sợ.
- Dương Tiên Phong, Vương Đằng ở đâu?
Lăng Tiếu lên tiếng quát to.
Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng cùng đi ra khỏi hàng và khom người nói:
- Có thuộc hạ!
- Hai người các ngươi đi triệu tập năm ngàn nhân mã, chuẩn bị công cụ đào móc, tùy thời hành động.
Lăng Tiếu hạ lệnh.
- Vâng!
Hai người ứng một tiếng và ra khỏi đại điện.
- Những người khác chuẩn bị cùng bản thiếu gia đi chém đám Hắc Ma Môn kia, tuyệt đối không cho bọn chúng thoát.
Lăng Tiếu lại nói.