- Lời này là nói như vậy, nhưng Vũ Bất Phàm cùng Viên Chiến Thiên nhưng cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng đều là yêu nghiệt tề danh với hắn, lấy một địch hai chỉ sợ bại nhiều thắng ít a!
- Bất kể là dạng nào, mau một chút chiến lên đi, thật muốn nhìn tràng long tranh hổ đấu này một chút rốt cuộc kịch liệt tới trình độ nào!
Vũ Bất Phàm cùng Viên Chiến Thiên thàn sắc nhẹ biến đổi, lời này của Lăng Tiếu không nghi ngờ là kích thích cá tính cao ngạo của bọn họ!
Nụ cười của Vũ Bất Phàm đều thu liễm lại nói:
- Ở trước lúc Lăng huynh đến, Viên huynh nói ta muốn chiến ngươi phải thắng được hắn mới được, bây giờ không bằng như vậy, do Bất Phàm đồng thời thỉnh hai vị bốn chiêu thì như thế nào?
- Cần gì nhiều phế thoại như vậy, đến chiến đi!
Viên Chiến Thiên lại càng trực tiếp, hắn gào thét một tiếng, lại một lần nữa thôi diễn ra thế giới lực, hướng về phía hai người đồng thời bao phủ mà qua, vô số thánh viên chia làm hai đường đánh hướng hai người.
Vô số thân ảnh thánh viên, vô số công kích cường đại, vô số côn ảnh mang theo khí thế bài sơn đảo hải bao phủ hai người.
Lăng Tiếu cùng Vũ Bất Phàm đều chưa có xuất chiêu, phân biết chớp động thân ảnh, từ trong rất nhiều thánh viên xuyên qua, cuối cùng lướt ra khỏi phạm trù thế giới lực của Viên Chiến Thiên.
- Các ngươi vì sao không chiến, xem thường Viên Chiến Thiên ta không được!
Viên Chiến Thiên giận dữ hét lên.
Đấu chiến thánh viên trời sinh liền hiếu chiến, hắn là tuyejt đối không tình nguyện ở dưới bất luận kẻ nào, Lăng Tiếu cùng Vũ Bất Phàm tránh mà không chiến thật là để cho hắn cảm thấy tức giận.
Lăng Tiếu khoát tay nói:
- Viên huynh chớ tức giận, trận chiến này ngươi vẫn để ta cùng hắn đánh trước một lần thống khoái, bằng không chúng ta ai cũng sẽ không để ý ngươi, nếu như ngươi thật muốn chiến một trận với chúng ta, chờ sau khi chúng ta kết thúc ngươi lại ước hẹn thời gian đi!
Lăng Tiếu mặc dù rất muốn lấy một địch hai, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ là ai cũng không phục ai rồi, vậy dứt khoát trướ khuyên phục Viên Chiến Thiên, cùng Vũ Bất Phàm một trận chiến rồi lại nói đi!
Viên Chiến Thiên do dự một chút vẫn là đem thế giới lực thu về.
- Tốt, các ngươi ai thắng, ta liền khiêu chiến người đó!
Viên Chiến Thiên đáp ứng một tiếng, nhanh chóng lướt đến nơi xa mà đi.
Vũ Bất Phàm mang theo vài phần cười khổ nói:
- Không nghĩ tới Viên huynh sẽ nghe Lăng huynh, vừa mới rồi ta nhưng là phí không ít lời lẽ hắn cũng không nghe đâu.
- Có thể ta nói cũng tương đối hữu lý hắn mới nghe đi!
Lăng Tiếu tùy ý mà nói.
- Cách thời gian ước định còn có mấy ngày, bây giờ bắt đầu đi?
Vũ Bất Phàm mang theo thần sắc khát vọng nhìn Lăng Tiếu hỏi.
Hắn mong đợi một trận chiến này đã lâu rồi, hận không thể ngay lập tức liền bắt đầu!
Lăng Tiếu lắc nhẹ đầu nói:
- Chớ gấp, vẫn theo như ước định mà làm đi, ta nghĩ rất nhiều người còn đang gấp gáp lên đường, chúng ta không thể để cho bọn họ thất vọng có phải không?
Lăng Tiếu căn bản không nghĩ đến một trận chiến của hắn cùng Vũ Bất Phàm bị tuyên truyền đến sục sôi.
Lăng Tiếu hỏi qua Huyền Diệu, bên trong phủ thành chủ không ai đem tin tức này truyền đi ra ngoài, như vậy bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi, nhất định là Vũ Bất Phàm để người đi tuyên truyền.
Lăng Tiếu phải hoài nghi động cơ của Vũ Bất Phàm.
Đây để hắn cảm thấy Vũ Bất Phàm nhưng là rất coi trọng lần quyết chiến này, hơn nữa muốn đem hắn nặng nề dẫm ở dưới chân, thậm chí là để địch nhân của hắn biết muốn đem hắn giết chết cũng nói không chừng.
Cũng là bởi vì cái này, ấn tượng của Lăng Tiếu đối với nhân phẩm của Vũ Bất Phàm giảm thấp đi vài phần.
Nếu hắn muốn ở mọi người chứng kiến, hắn só với Lăng Tiếu mạnh hơn, như vậy Lăng Tiếu cũng có tự tin phản dẫm lại hắn, cũng dứt khoát cùng đám người kia chiến đấu cũng không muộn!
- Nếu Lăng huynh bình tĩnh như thế, vậy Bất Phàm cũng không vội ở nhát thời!
Vũ Bất Phàm tương đối thong dong nói.
Lăng Tiếu đối với hắn chắp tay, xoay người hướng về phương hướng Viên Chiến Thiên bay qua.
- Di, làm sao đều chạy rồi, người đều đến rồi sao còn không đánh a!
- Làm cái gì mà bay đi rồi, chẳng lẽ là lừa dối chúng ta sao?
- Chớ gấp, bọn họ còn chưa đi xa, nghĩ đến là tới ngày ước định lại chiến đấu.
- Kia còn không phải đợi mấy ngày a, lừa người a!
Từng cái võ giả vừa mới đợi xem kịch hay đều nóng giận lên, rõ ràng đều kích động lên, đều chờ đợi trò vui mở màn lại bất thình lình hô ngừng, thật là đem bọn họ treo ngược đến không trên không dưới, thật sự là khó chịu cực kỳ.
Viên Chiến Thiên cũng không có đi xa, chỉ là ở một cái khu vực không người tĩnh tọa xuống.
Thấy Lăng Tiếu đi lại, hắn sâu xa nói:
- Ngươi lại đây làm gì, chẳng lẽ muốn chiến trước với ta một trận!
- Nói giỡn cái gì vạy, bản thiếu gia mấy ngày sau còn muốn cùng tên kia chiến một trận, cũng không thể trước chịu thương để hắn chiếm tiện nghi rồi!
Lăng Tiếu ở bên cạnh Viên Chiến Thiên không xa ngồi xuống, ngừng một chút hắn lại nói:
- Ta đến mời ngươi uống rượu đấy!
Nói xong trong tay hắn hiện lên hai bình rượu, một bình trong đó ném về phía Viên Chiến Thiên.
Viên Chiến Thiên có chút không hiểu nhận lấy.
Lăng Tiếu dương rượu ở trong tay lên, cũng không nói nhiều cái gì, ngửa mặt lên trời đổ xuống, kình nhi hào sảng kia thật sự là đặc biệt có hương vị!
Viên Chiến Thiên do dự một chút cũng đánh mở nắp bình, uống rượu lên, trong lòng hắn không hiểu sinh ra mô cỗ cảm giác ấm áp, để lòng hắn tự nhiên có chút loạn.
Lăng Tiếu nhìn thần sắc của Viên Chiến Thiên có chút dị dạng nói:
- Chẳng lẽ cảm thấy tửu vị đạo này của ta không đủ mạnh?
- Không, rất không tồi, uống đi!
Viên Chiến Thiên dừng một chút, nói một tiếng, đem bình rượu hướng về cổ họng ực mạnh xuống.