- Tiểu tử này ngay cả lão tử cũng lừa gạt, thật sự là đáng đánh a!
Lăng Tiếu lộ ra dáng cười vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng nói.
Một tháng sau, Phượng Lăng Thiên đương nhiên thuận lời hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lăng Tiếu nhìn nhìn nhi tử mình cười khổ, cất bước nhẹ nhàng, không khỏi liền nghĩ đến lúc mình còn thiếu niên cũng là loại thần sắc này a!
Một tháng lịch lãm rèn luyện trên người Phượng Lăng Thiên có chút chật vật, nhưng cũng không có tổn thương quá lớn, cả người trở nên sắc bén, khí tức cũng được đề cao rất nhiều.
Lăng Tiếu hiểu rõ, thông qua một ít chiến đấu và giãy dụa bên bờ sinh tử, bất luận võ giả nào cũng đều sẽ có không ít thu hoạch, mà nhi tử này của hắn không thể nghi ngờ đã có thu hoạch rất khá.
- Phụ thân, Thiên Nhi may mắn không làm nhục mệnh, chém giết mười lăm đầu nhị cấp linh thú và sáu đầu tam giai linh thú!
Phượng Lăng Thiên rất tự tin đến trước mặt cha mình nói, đồng thời lấy thủ cấp của những inh thú kia ra đưa đến trước Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu sớm đã biết rõ thành quả chiến đấu của nhi tử mình rồi, biểu hiện phi thường lạnh nhạt nói:
- Ân, coi như cũng được, tiếp theo để ta kiểm tra xem thu hoạch của ngươi một tháng nay thế nào?
Thấy phụ thân cũng không tỏ vẻ kinh hỉ, Phượng Lăng Thiên có chút buồn bực, hắn đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ mà phụ thân yêu cầu rồi a!
Bất quá, hắn không nghĩ tiếp, dù sao phụ thân hắn còn muốn xem năng lực ứng chiến của hắn, hắn chỉ cần chăm chú một chút, tin tưởng phụ thân hắn sẽ chấn động.
Ngay khi Phượng Lăng Thiên muốn diễn luyện võ kỹ thì Lăng Tiếu liền nói:
- Ngươi toàn lực phát động tiến công về ta, phụ thân sẽ không vận dụng bất luận lực lượng gì đối phó ngươi, xem ngươi có thể khiến phụ thân từ chỗ này lùi lại nửa bước không.
Lăng Tiếu đã là cao giai Thiên Tôn, mà con của hắn chỉ là đê giai Linh Sư, yêu cầu này của hắn cũng quá mức rồi, cũng may hắn nói là không dùng bất cứ lực lượng gì, ngược lại cũng đáng để thử một lần.
Phượng Lăng Thiên không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ trước, rất có khí thế lớn tiếng doạ người.
Lăng Tiếu lộ ra vài phần tán thưởng, nhi tử hắn cũng không chú ý mở màn gì như người bình thường cả, bỗng nhiên chợt ra tay, cho dù là chống lại người thực lực mạnh hơn mình tin rằng cũng sẽ có thu hoạch không tệ.
Phượng Lăng Thiên biết rõ sự cường đại của phụ thân, ngay từ đầu liền dốc hết toàn lực đánh tới, mỗi một chiêu đều bao gồm công thủ nhiều mặt, đã lĩnh ngộ được vài phần chân lý võ kỹ rồi.
Lăng Tiếu đối với việc này cũng tương đối thoả mãn, nhưng hắn vốn đang muốn hảo hảo giáo huấn nhi tử, bởi vậy mới bảo hắn công kích mình .
Tiểu gia hỏa này rõ ràng lại dám đùa giỡn lão tử như hắn, giấu diếm chiến lực chính thức của mình, không hảo hảo giáo huấn một chút thì hắn quả thật sẽ không để lão tử này vào lòng rồi.
Vì vậy, tiếp theo Phượng Lăng Thiên liền bị Lăng Tiếu đánh cho mấy chục lần, khiến Phượng Lăng Thiên đau nhức không thôi, hắn thầm mắng lão cha này ra tay cũng quá độc ác đi!
Lúc Lăng Tiếu mang theo nhi tử quay về Cổ thàn, Phượng Tiêm Vận trông thấy nhi tử người đầy tổn thương liền thương tâm không dứt!
Phượng Lăng Thiên tự nhiên biểu hiện ra bị thương nặng một chút, chỉ có như vậy thì lão cha kia mới không tốt bao nhiêu.
Quả nhiên, Phượng Tiêm Vận lại kéo Lăng Tiếu tới xử lý một hồi.
Lăng Tiếu đường đường là một phương bá chủ, ở trước mặt thê tử lại bị nói đến không dám nói lại một câu, trong lòng cực kỳ biệt khuất a!
- Lão tử sao lại sinh ra một đứa con trai như thế chứ, thời gian sau này phải sống thế nào đây.
Lăng Tiếu ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài nói.
Kế tiếp, bọn người Lăng Tiếu cũng không dừng lâu ở Cổ thành nữa, cũng đến lúc nên quay về Tây Bắc rồi.
Lần này Đại Tế Tự và Phượng Lăng Thiên cũng cùng bọn họ một đường tiến về Tây Bắc.
Lăng Tiếu sở dĩ dừng lại Cổ thành một tháng, ngoài mục đích huấn luyện nhi tử ra cũng lưu thời gian cho Đại Tế Tự, để hắn đi tìm một Tế Tự khác tiếp nhận vị trí của mình.
Cổ Tộc giờ đã xem như ổn định lại, mà Lăng Tiếu lại có cơ nghiệp mới, Lăng Tiếu không hi vọng Đại Tế Tự và con mình vẫn dừng lại ở Nam Hoang, chỉ có đến Trung Vực bọn hắn mới có không gian lớn hơn để phát triển.
Mới đầu Đại Tế Tự không bỏ được phân tình bổn tộc, hắn một mực hi vọng Phượng Lăng Thiên có thể tiếp nhận vị trí của hắn, khiến Cổ Tộc lại một lần nữa cường thịnh lên.
Thế nhưng sau khi được Phượng Tiêm Vận nói qua đủ loại thế lực cường đại ở Trung Vực hắn liền hiểu rõ quan niệm của mình vẫn quá bảo thủ, hắn không nên ép buộc tằng tôn chỉ giới hạn ở Nam Hoang mà nên để tăng tồn đến một sân khấu lớn hơn, vậy mới có thể trở nên càng cường đại hơn, tương lai cũng có thể trở về giúp đỡ bổn tộc phát triển.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đại Tế Tự mới đồng ý cùng bọn người Lăng Tiếu tiến đến Trung Vực sinh sống
Phượng Lăng Thiên càng muốn rời khỏi nơi đây, hắn đang ở vào thời kỳ phát triển, đối với thế giới bên ngoài vô cùng hướng tới, hôm nay nghe cha mẹ muốn dẫn hắn đến một nơi cường giả như mây để sinh hoạt, tự nhiên cực kỳ cao hứng rồi.
Trước khi rời đi, Lăng Tiếu còn dùng thân phận Luyện Dược Sư của mình giúp Đại Tế Tự mới của Cổ Tộc và các thành viên trọng yếu khác đề thăng tu vị một chút, cũng lưu lại không ít tài nguyên, khiến bọn hắn có thể trong một thời gian ngắn trở nên cường đại hơn.
Đại Tế Tự phát hiện cháu rể này của mình đã ngày càng biết cách làm người, càng thêm thành thục, cũng thập phần an ủi, duy nhất chưa đủ chính là nữ nhân của tiểu từ này quá nhiều đi.
Nếu để cho tộc nhân khác biết rõ, chỉ sợ đã kéo hắn nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn phải có thực lực kia mới được!
Từ Nam Hoang đến Tây Bắc cũng cần không ít thời gian, cho dù bọn người Lăng Tiếu chạy đi với tốc độ cao nhất thì cũng mất cả tháng mới đến được Tây Bắc Tử Thiên Thành.
Lần này, bọn người Lăng Tiếu cũng không rầm rộ như lúc quay về Cổ thành nữa, mà thu toàn bộ linh thú vào, cũng che dấu tốt khí tức, không làm kinh động đến người trong thành.
Lăng Tiếu cũng không trực tiếp quay về Tử Thiên Tông, mà mang theo mọi người đến quán rượu, sắp xếp cho bọn họ.
Ngọc Liệt Diễm và Vũ Mị Nương thì muốn quay về mị tông một chuyến nên không đến Tử Thiên Tông.
Băng Nhược Thủy đã từng là đồ đệ của tông chủ Vân Hùng, bởi vì xảy ra chút hiểu lầm với Vân Mộng Kỳ nên thoát ly Tử Thiên Tông, bây giờ trở về tông môn, nhất định phải đi bái kiến một chút.
Lăng Tiếu đối với tông chủ Vân Hùng cũng không có gì, tuy nói hắn xem như là nhạc phụ tiện nghi của minh, nhưng hắn từng làm một ít chuyện khiến Lăng Tiếu cảm thấy rất trơ trẽn.
Lăng Tiếu lần này trở về chỉ là muốn đón bọn người sư phó, thái sư phó đi thôi, đồng thời hắn cũng có một tâm nguyên cũng đến lúc nên hoàn thành rồi.
Cát Bối Hân thì phải trở về gặp gia gia nàng, đương nhiên cũng đi cùng Lăng Tiếu tiến về Tử Thiên Tông rồi.