Một kích toàn lực của Tân Lập, Lăng Tiếu căn bản không cần ngăn cản gì cả, khí thế hắn phát ra liền đánh tan năng lượng mà Tân Lập đánh đến.
Bất quá, công kích của Tân Lập cũng không hoàn toàn dừng lại, hắn cùng không biết ở phía trên chính là Lăng Tiếu, còn tưởng rằng là địch nhân đột kích, trong tay nhiều ra một thanh cao giai huyền khí, quát to một tiếng, cả người như mũi tên bay nhanh lên, cũng không đợi thấy rõ đối phương là ai đã trực tiếp sử xuất Trảm Nguyệt kiếm quyết chém về phía Lăng Tiếu.
Từng đạo lục mang cường đại từ bốn phương tám hướng đánh tới, trảm cho không khí chung quanh đều tách ra hai bên, đao thế có vài phần cường đại.
Lăng Tiếu nhìn Tân Lập sử xuất Trảm Nguyệt kiếm quyết, phát hiện Tân Lập đã nắm giữ được vài phần tinh túy, biết rõ Tân Lập ở phương diện tu luyện nhất định đã bỏ không ít công phụ, trình độ thỏa mãn trong lòng với hắn càng tăng thêm vài phần.
- Nếu ngươi đã ngứa tay, vi sư liền chơi đùa với ngươi một chút!
Lăng Tiếu áp chế thực lực ở trạng thái đê giai Vương cấp, trong tay dựng lên một ngón tay nghênh đón lấy đao mang kia.
Trưởng lão Tử Thiên Tông ở bốn phía thấy Lăng Tiếu rõ ràng lấy tay đỡ lấy công kích của Tân Lập không khỏi cảm thấy Lăng Tiếu như vậy phải chăng đã quá mức vô lễ rồi.
Phải biết rằng Tân Lập hiện giờ đã là Vương cấp hàng thật giá thật, cho dù là Địa Hoàng cũng không dám trực tiếp dùng thân thể đối kháng công kích do Vương cấp sử dụng cao giai huyền khí a!
Nhưng sau một khắc bọn họ đều sợ ngây người!
Chỉ thấy Lăng Tiếu bộ dáng thập phần thoải mái lắc lư, ngón tay như thượng phẩm linh khí, tùy ý huy động, những đao mang mà Tân Lập đánh đến đều bị hắn đánh tan đi.
Tân Lập cũng vô cùng kinh hãi, hắn đã lấn thân đến trước Lăng Tiếu, muốn trực tiếp chém ngang Lăng Tiếu nhưng vào thời khắc này lại thấy rõ gương mặt Lăng Tiếu.
- Sư phó!
Tân Lập dừng thân hình lại, rút về huyền khí, mở to mắt nhìn Lăng Tiếu hoảng sợ nói.
Dung mạo Lăng Tiếu cùng mười năm trước không có chút thay đổi nào cả, có chẳng chỉ là khí chất của hắn thôi.
Lăng Tiếu là người mà Tân Lập cảm kích nhất, nếu không có Lăng Tiếu, hắn chỉ sợ đã chết rồi, nào có cơ hội tu luyện như các võ giả, lại càng không có vị trí thủ tịch chân truyền đệ tử Tử Thiên Tông như hiện giờ.
Lăng Tiếu có thể nói sư phó kiêm ân nhân cứu mạng Tân Lập, mặc kệ Lăng Tiếu có chỉ đạo Tân Lập nhiều hay không thì vĩnh viễn không thay đổi được vị trí của Lăng Tiếu trong suy nghĩ của Tân Lập.
Đột nhiên phát hiện ở trước mặt mình lại là sư phó, Tân Lập không kinh hỉ mới là lạ.
- Đừng ngây ra đó nữa, hiện giờ ngươi vừa mới đột phá, phải nhanh một chút quen thuộc vận dụng linh khí công kích, ngươi dùng hết toàn lực công kích vi sư đi, để ta xem thử những năm này ngươi có cố gắng không!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Cái này... Vậy thì mời sư phó tiếp chiêu!
Tân Lập chần chờ một chút, tiếp theo liền làm theo lời Lăng Tiếu.
Hắn đã sớm biết rõ sư phó hắn bất phàm, hắn tuy rằng cường đại hơn nhưng chênh lệch với sư phó cũng không phải chỉ nửa điểm hay một điểm, nếu sư phó đã muốn chỉ đạo thì đó chính là vinh hạnh của hắn.
Tân Lập toàn lực ra chiêu, từng đạo kiếm quang cuốn tới Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mặc dù chế trụ cảnh giới, nhưng nhãn lực bất phàm cỡ nào, liếc mắt liền nhìn thấu sơ hở của Tân Lập, ngón tay hóa kiếm đâm tới chỗ hiểm của Tân Lập, đồng thời quát:
- Thượng bàn công kích không tệ, nhưng hạ bàn phòng thủ sơ hở .
Lăng Tiếu thấp người tránh thoát kiếm quang của Tân Lập, ngón tay chỉ trên đùi Tân Lập.
Tân Lập cũng không luống cuống, lập tức biến chiêu phong bế đường đi của Lăng Tiếu, đồng thời còn trở tay đánh đến Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đối với biểu hiện ứng biến nhanh chóng của Tân Lập có chút thoả mãn, ngón tay ngăn kiếm khí lại, đồng thời lấn thân điểm tới vai trái Tân Lập, trong miệng còn nói:
- Bên trái lộ sơ hở, công thủ không thể gồm nhiều mặt, đây là chỗ chưa đủ.
Tân Lập có chút kinh hoảng, lúc muốn thu chiêu lại phòng thủ thì Lăng Tiếu đã vỗ nhẹ lên vai trái hắn một cái
Lăng Tiếu vốn không vận kình, chỉ để Tân Lập biết rõ thiếu sót của hắn mà thôi.
Tân Lập có chút nôn nóng, bắt đầu tập trùng tòan bộ tinh thần đến ứng phó Lăng Tiếu.
Đáng tiếc, vô luận hắn công kích thế nào, nhưng ở trong mắt Lăng Tiếu vẫn tìm thấy rất nhiều chỗ thiếu sót.
Tân Lập cũng từ từ hiểu rõ được những thiếu sót trong chiêu thức của mình, rất nhiều kiếm chiêu đều được hoàn thiện hơn nhiều.
Trưởng lão Tử Thiên Tông ở bốn phía đều trừng to mắt nhìn lấy tất cả
Bọn hắn khiếp sợ vì sự cưỡng hãn của ngón tay Lăng Tiếu, rõ ràng trực tiếp đón đỡ cao giai huyền khí lại không có việc gì.
Còn có hắn rõ ràng chỉ dùng một tay, liền đánh cho Tân Lập mới thành Vương cấp phải đỡ trái hở phải, phần năng lực này quả thật không phải thường nhân có thể hiểu rõ.
- Tiếu nhi, lần này tiến bộ thật sự rất lớn ah!
Mộc Hòe tương đối thoả mãn cười nói.
Tiêu Tùng Lâm ở một bên nói:
- Hắn đã vượt xa những lão đầu tử chúng ta rồi, phần thiên phú này thật quá yêu nghiệt, thật không biết mười năm này hắn sống sao nữa, khẳng định đã chịu không ít cực khổ!
Mộc Ân cũng bay đến bên người hai người bọn họ sợ hãi than nói:
- Tiểu tử này đến chỗ nào cũng có thể vùng vẫy, xem ra Tây Bắc đã không lọt vào mắt của hắn nữa rồi.
Bọn người Vân Hùng, Hứa Kiếm Phi, Triệu Minh Uyên, Ôn Hải Yến, Nam Cung Thường Nhạc ở phương khác cũng thấp giọng nghị luận, sắc mặt đều tràn đầy vẻ mừng rỡ, lại nhiều thêm vài phần kính sợ.
Nếu đổi lại thành bất luận người nào trong bọn hắn đều khó có khả năng dùng một ngón tay đi ngăn trở cao giai huyền khí.
Mấy trăm chiêu qua đi, Lăng Tiếu phát hiện Tân Lập đã dung hội được chiêu thức mà mình luyện trước đây không sai biệt lắm, lúc này nhẹ nhàng chấn khai hắn ra ngói:
- Tốt rồi, kế tiếp nên luyện tập nhiều một chút, cải tiến chỗ chưa đủ cúa mình, liền có thể làm được cảnh giới hoàn thiện công thủ nhiều mặt rồi.
Tân Lập thu chiêu, thở hổn hển mấy hơi thở, tiếp theo nặng nề quỳ xuống đất nói:
- Đa tạ ân sư thành toàn!
Hắn hiện giờ cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình có thể trong vòng hai ngày đột phá Vương cấp rồi, đại lượng linh khí ở quanh thân hắn không phải do sư phó đưa đến thì còn ai nữa, hiện giờ sư phó lại chỉ điểm chỗ thiếu hụt về mặt chiêu thức, chỉ hai chuyện này thôi đã đủ khiến hắn cảm động không thôi rồi.
Mười năm không dạy, nhưng lần chỉ dạy này lại khiến hắn thu được lợi ích không nhỏ.
- Đứng lên đi, ngươi rất không tồi, mười năm đã có cảnh giới như vậy, cũng không uổng công thái sư phó ngươi dạy bảo ngươi một hồi, vi sư cũng thật xấu hổ a!
Lăng Tiếu có chút không có ý tứ nói.
Đồ đệ mình thu lại không chỉ dạy gì, cứ để hắn ở Tử Thiên Tông, trong lòng hắn cũng không nhận nổi cái cúi đầu này của Tân Lập ah!
- Bái kiến Lăng Sư phó
Tôn Tiểu Nam cũng ở bên kia chạy đến hành lễ với Lăng Tiếu.