Lăng Tiếu trở lại thôn trang, người Kim tộc cũng biết thân phận của tiểu thúc công này, nguyên một đám cười chào hỏi hắn.
Lăng Tiếu cũng ôn hòa đáp lễ từng người.
Hắn thích loại tính cách bình yên này của tộc nhân, không có quá nhiều lục đục với nhau, có chăng chỉ là hùng tâm tráng chí muốn phát triển bổn tộc.
Bất tri bất giác, hắn đã dung nhập vào trong đại gia đình này rồi.
Hắn cảm thấy nơi này không khác gì nhà hắn cả.
Lăng Tiếu chuyện thứ nhất chính là tìm đến tộc trưởng cùng với các vị lão nhân vấn an.
Lúc những lão gia hỏa này trông thấy Lăng Tiếu đã vô hạn tiếp cận cấp bậc Thần Vương thì cả đám đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Chỉ cần sau khi Lăng Tiếu bước chân vào cảnh giới Thần Vương, Kim tộc bọn hắn lại thêm một cường viện rồi.
- Không tệ không tệ, đã nửa bước vào cảnh giới Bán Thần Vương, cách Thần Vương không xa.
Đại trưởng lão Lăng Khâu tán thưởng nhìn Lăng Tiếu nói.
Tộc trưởng Lăng Bác cũng cao hứng nói:
- Ân, tốt nhất có thể trong mười năm đột phá cảnh giới Thần Vương, đến lúc đó nói không chừng ngươi có thể thay những lão gia hỏa chúng ta tranh giành chút mặt mũi cũng nên.
Lăng Tiếu không biết Lăng Bác lời này là có ý gì, nhưng có thể cảm nhận được sự chờ mong của hắn.
- Tộc trưởng, Đại trưởng lão các ngươi yên tâm đi, Lăng Tiếu sẽ mau chóng đột phá!
Lăng Tiếu đáp.
- Ân, có cần gì ngươi cứ việc nói, cái khác không có, chỉ là tài nguyên tu luyện nhất định sẽ cấp cho ngươi đầy đủ!
Lăng Bác thập phần hào hùng nói, dừng chút hắn lại nói:
- Đương nhiên, gia tộc cũng cần không ít tài nguyên lưu cho hậu bối, chờ sau khi ngươi đột phá cảnh giới Thần Vương ngươi vẫn phải đi làm một ít nhiệm vụ để hồi báo cho gia tộc.
- Ân, Lăng Tiếu nhớ kĩ!
Lăng Tiếu lên tiếng liền quay về chỗ ở của mình.
Vừa trở lại chỗ ở, thái gia gia Lăng Vệ hắn đã tới đây rồi.
- Thái gia gia ngươi tìm ta?
Lăng Tiếu tuy rằng huyết mạch cách Lăng Vệ có chút xa, nhưng thái gia gia này vẫn phải nhận thức.
Lăng Vệ nhìn Lăng Tiếu thoải mái cười nói:
- Rất tốt, nhất mạch chúng ta chuẩn bị nhiều thêm một Thần Vương rồi, bất quá ngươi ngàn vạn không được kiêu ngạo, sau khi đến cảnh giới Thần Vương rồi còn cảnh giới cao hơn nữa, chỉ có đạt đến Thủy Thần mới có thể chúa tể một phương ah!
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Võ không chừng mực, cũng không có cảnh giới nào là đỉnh phong cả, mà phải xem mình có thể đạt đến cảnh giới cao bao nhiêu thôi.
Trong Thiên Vực Thần Vương đông đảo, mục tiêu của Lăng Tiếu cũng không chỉ có thế.
Bất quá, bất quá mục tiêu ngắn hạn của hắn là phải mau chóng thành Thần Vương, sau đó chính là bài danh Thiên Thần Vương, chỗ đó nhất định phải có một vị trí của hắn mới được.
Chỉ có như thế, hắn mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ tốt nhất trong Thiên Vực.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiếu càng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Lăng Vệ và Lăng Tiếu hàn huyên một lúc rồi rời đi.
Hắn đến xem Lăng Tiếu chủ yếu vẫn là hi vọng Lăng Tiếu không kiêu không ngạo, ngàn vạn không thể tự mãn.
Lăng Tiếu điều chỉnh tâm tình một chút, liền đến Thiên Long Môn.
Thiên Long Môn ở trong Kim tộc được xưng là ngoại môn, tất cả tài nguyên bọn hắn thu, đều có đại bộ phận phần chảy vào trong Kim tộc, người Kim tộc mới là đại lão sau màn của Thiên Long Môn.
Lăng Tiếu trở về tiểu viện của mình, lại phát hiện ở đây rõ ràng nhiều ra không ít khí tức.
Khang Văn và Khang Vũ trước tiên xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiếu ân cần thăm hỏi nói:
- Bái kiến thiếu gia!
Bọn hắn biết rõ Lăng Tiếu quay về Kim tộc, bọn hắn tuy là Hộ Pháp trường lão của Lăng Tiếu, tuy nhiên lại cũng không thể tiến vào địa bàn Kim tộc được.
- Bên trong có khách nhân sao?
Lăng Tiếu hỏi.
Thần niệm hắn đã quét đi vào, cảm ứng được khí tức bên trong cũng không quen thuộc, cho nên mới hỏi vậy
Khang Văn do dự một chút nói:
- Là nhập thất đệ tử của Hạ Công trưởng lão, Văn Thái Nhạc!
Văn Thái Nhạc Lăng Tiếu không nhận ra, nhưng Hạ Công trưởng lão lại không thể không biết, hắn là một trong các Thiên Thần Vương hàng thật giá thật.
Trong Thiên Thần Vương thì Thiên Long Môn đã chiếm một phần ba nhân số, nói cách khác có hơn ba trăm người, mà Hạ Công tuy chỉ xếp ở mức hơn 800 trong Thiên Thần Vương, nhưng cũng đủ chứng minh sự cường đại của hắn rồi.
Trong đầu Lăng Tiếu hiện lên thân ảnh Liệt Vĩnh, biết rõ Hạ Công này và Liệt Vĩnh có lẽ chính là tồn tại cùng cấp bậc
Nhập thất đệ tử mà Thiên Thần Vương thu, nghĩ đến hẳn là một vị thuộc hàng chân truyền đệ tử của Thiên Long Môn rồi.
Chỉ là không biết người ta sao lai jđến chỗ hắn.
Lăng Tiếu mới vừa tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm của Phong Thanh Duyên:
- Ở đây không chào đón ngươi, ngươi mau rời đi đi!
Ngay sau đó, liền truyền ra một thanh âm không chút nóng giận:
- Phong tỷ tỷ đừng nóng giận, nữ nhân tức giận rất mau già đấy!
Dừng chút người nọ còn nói:
- Các ngươi sống ở chỗ này cũng không có bao nhiêu tài nguyên tu luyện, thực lực các ngươi bây giờ mới chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, quả thực có chút không đủ nhìn, chỉ cần các ngươi theo ta, bảo đảm các ngươi ngày sau đều có thể tiến giai cảnh giới Thần Vương.
- Bớt nói nhảm, bằng không ta gọi người đánh các ngươi đấy!
Một tiếng này là Ngọc Nhu Phỉ phát ra, ngữ khí của nàng tràn đầy ý u lãnh.
Người nọ tựa hồ không ngại nói:
- Phỉ Phỉ, đừng đả thương ngươi như vậy chứ, đúng rồi Linh Nhi muội muội, ngươi theo ta qua bên kia chơi có được không?
Lăng Tiếu nghe được mấy lời này, cả người liền nổi giận!
Rõ ràng có người đến đùa giỡn nữ nhân của hắn, thật sự là chán sống rồi!
Đào góc tường, đây chính là một môn kỹ thuật sống.
Lăng Tiếu tự hỏi hắn hiện giờ còn chưa đào qua góc tường ai, hắn cũng khinh thường đi làm như vậy.
Bởi vì nữ nhân hắn thích đều là vô chủ.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới cuối cùng có một ngày, có người rõ ràng đến địa bàn của hắn, đào góc tường nhà hắn, còn không phải là một người, mà là toàn bộ nữ nhân đều muốn thu.
Cái này choáng nha, khẩu vị thật không nhỏ.
Lăng Tiếu bước chân vào trong, trừ sư mẫu Phong Thanh Duyên cùng với nữ nhân của hắn Ngọc Nhu Phỉ và Tiêu Linh ra, còn có một gã tiểu nam nhân lớn lên mặt hiện hoa đào và một ít tùy tùng của hắn.
Tiểu nam nhân cũng không phải nhỏ, mà là mặt của hắn lớn lên giống như em bé vậy, thoạt nhìn chỉ là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, màu da cũng rất trắng, lớn lên rất âm nhu.
Một tiểu nam nhân như vậy kỳ thật đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, hắn rõ ràng là một gã Bán Thần Vương, mà hộ vệ phía sau hắn đều không kém, ba gã đỉnh phong Thánh Hoàng, hai gã Bán Thần Vương và một gã đê giai Thần Vương.
Tiểu nam nhân kia chính là Văn Thái Nhạc trong miệng Khang Văn, làm một trong các đệ tử của Hạ Công Thần Vương.
Nhìn thần sắc tham lam dâm uế kia, đã biết rõ khát vọng của hắn đối với tam nữ đã đạt đến mức không thể bỏ qua rồi.
Lúc Lăng Tiếu bước vào trong phòng thì ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hắn.