Cũng chính bởi vì như thế nên mới hấp dẫn một ít trưởng lão chạy tới hỏi thăm nguyên do.
Trong lúc đó Trương Mãnh nhất thời đắc ý, đây là lần đầu tiên hắn đúc thành thần khí cao giai, lập tức lấy ra Kim Long thương khoe khoang với mọi người một phen.
Kết quả có không ít người muốn chiếm đoạt Kim Long thương.
Trương Mãnh đương nhiên không đồng ý, đây là thần khí của Lăng Tiếu, mà hắn cũng không có quyền làm chủ, Lăng Tiếu là người nội tộc, Trương Mãnh lại là thần khí sư trung thành với Kim tộc.
Trưởng lão bình thường thật không có tư cách mạnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của hắn.
Nhưng lại có người trắng trợn lệnh cho hắn phải đưa ra Kim Long thương, mà Trương Mãnh lại không thể cự tuyệt kẻ đó.
Cho nên hiện giờ Kim Long thương không còn nằm trong tay Trương Mãnh.
- Cái gì, Kim Long thương không ở trong tay ngươi sao?
Lăng Tiếu phẫn nộ quát.
Trương Mãnh áy náy gật đầu nói:
- Không sai!
Lăng Tiếu giận dữ hét:
- Trương trưởng lão, ta hi vọng ngươi cho ta một lời công đạo, rốt cục là kẻ nào lớn mật như thế, ngay cả đồ vật của ta mà cũng dám cướp, chẳng lẽ hắn không biết trong Kim Long thương đã có máu tươi của ta, cho dù hắn lấy được cũng không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó sao?
- Điều này đương nhiên hắn rõ ràng, cho nên…hắn lấy Kim Long thương là chờ ngươi đi qua tìm hắn, đến lúc đó hắn tự nhiên có biện pháp lấy được quyền sử dụng.
Trương Mãnh đáp.
- Ha ha, ta hiểu được, hay là hắn muốn trắng trợn xử lý ta sao?
Lăng Tiếu cười lạnh, tiếp theo lại hỏi:
- Người nọ rốt cục là ai, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Ta muốn nhìn xem Thiên Long môn có phải đã là thiên hạ của hắn hay không!
Trương Mãnh khẽ thở dài:
- Hắn còn không có to gan như vậy, có lẽ chỉ cần một ít máu huyết của ngươi, đến lúc đó hắn có thể mạnh mẽ đem dấu vết của ngươi hủy diệt đi!
Sau đó hắn còn nói:
- Người nọ là nhị thống lĩnh Giao Long chiến đội Phương Bất Nhị!
Giao Long chiến đội là đội ngũ chiến đấu tinh nhuệ nhất của Thiên Long môn, đều có được thực lực thần vương, mỗi thống lĩnh vô cùng cường đại, như Lăng Phi cũng là ngũ thống lĩnh Giao Long chiến đội, chưởng quản một đội Giao Long chiến kỵ, có được thực lực thần vương đỉnh, liệt vào hàng ngũ thiên thần vương, mà Phương Bất Nhị là nhị thống lĩnh, chưởng quản số lượng Giao Long chiến kỵ còn nhiều hơn Lăng Phi, chiến lực lại mạnh hơn Lăng Phi, cũng là thiên thần vương đứng trước trăm danh hàng ngũ thiên thần vương.
Đương nhiên, sở dĩ hắn dám bất kính với thần khí sư Trương Mãnh là vì còn một nguyên nhân khác.
Đó là vì hắn là người của thần thể phái, mà sư phụ của hắn là một trong những hộ tông thủy lão, một trong vài người có thực lực cường hãn nhất trong tông môn.
Hộ tông thủy lão có được cảnh giới thủy thần, ở trong Thiên Long môn có thân phận chí tôn, cho dù môn chủ cũng phải dùng lễ kính ba phần.
Trương Mãnh vì không dám đắc tội sư phụ của hắn cho nên phải để cho hắn mang đi Kim Long thương.
Chuyện này chính Lăng Thần cũng biết, hắn đã sớm bẩm báo với tộc trưởng nội tộc.
Nhưng việc này quan hệ đến sự cân bằng giữa hai phái, sẽ phá vỡ cân bằng hay không, bọn họ còn chưa có quyết đoán.
Hiện tại Lăng Tiếu đã trở lại, hết thảy phải xem hắn làm sao quyết định.
- Phương Bất Nhị phải không? Ta đi tìm hắn, xem hắn thật sự có thể đem ta giết chết, đoạt Kim Long thương của ta hay không!
Lăng Tiếu phẫn nộ nói một câu, xoay người liền rời đi.
Trương Mãnh muốn khuyên nhủ gì đó, cuối cùng đành im lặng.
- Thiếu gia, ta nghĩ việc này đừng quá xúc động tốt hơn!
Khang Văn vội vàng chạy theo khuyên nhủ.
Lăng Tiếu cau mày nhìn Khang Văn bất mãn nói:
- Ý tứ của ngươi là muốn ta nhẫn nhịn sao?
Khang Văn khoát tay nói:
- Không…không phải, ta muốn nói để cho môn chủ ra mặt thì tốt hơn, Phương Bất Nhị nổi danh không nói lý lẽ.
Khang Võ cũng nói:
- Không sai, hắn ỷ mình là đệ tử thủy lão, luôn cực kỳ bá đạo với mọi người, cho dù là môn chủ hắn cũng không thèm bán mặt mũi.
- Xem ra thật sự có chút người xem Thiên Long môn là do bản thân mình chưởng quản!
Ánh mắt Lăng Tiếu lóe lệ mang nói.
Hắn thật không nghĩ tới đối phương là người như vậy, cho dù hắn đột phá thần vương cảnh giới nhưng nếu phải đối chiến với thiên thần vương, chỉ sợ thua nhiều thắng ít, cho dù lợi dụng thần hồn công kích cũng chưa chắc thắng được người ta.
Nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua như vậy, việc này phải đi tìm người giúp đỡ mới được.
Tuy Lăng Tiếu nuốt không trôi cơn tức này, nhưng hắn cũng không phải người dễ xúc động.
Hắn lập tức đi tìm Lăng Phi, việc này phải có hắn trợ giúp mới được, nếu như đi tìm môn chủ Lăng Thần, như vậy thật quá đề cao Phương Bất Nhị.
Lăng Phi nhìn thấy Lăng Tiếu đến cũng không hề cảm giác ngoài ý muốn, tươi cười tiến lên nghênh đón;
- Ta biết tiểu tử ngươi sẽ tìm đến ta!
- Xem ra ngũ ca cũng biết xảy ra chuyện gì sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Đương nhiên, bên trong tông môn không có bao nhiêu sự tình có thể giấu diếm tai mắt của ta!
Lăng Phi đáp.
- Vậy sao? Vậy tại sao không giúp lão đệ đòi công đạo? Chẳng lẽ cần phải có môn chủ đại ca ra mặt mới được sao?
Lăng Tiếu bất mãn hỏi ngược lại.
Lăng Phi nghe xong lộ ra thần sắc tức giận nói:
- Lão đệ, không phải ta không giúp ngươi, thật sự là việc này…chính ta cũng vô năng vi lực!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Lăng Phi, thật sự không rõ trong Thiên Long môn có chuyện gì mà hắn không thể giải quyết, cho dù thực lực người kia mạnh hơn hắn một chút, cũng không đến nỗi đồ vật của lão đệ mình bị người đoạt mà cũng có thể thờ ơ được sao!
- Ai, chuyện này chỉ trách năm xưa ta hành động quá cảm tính, nếu năm xưa ta không thua hắn một chiêu, hiện tại ta đã sớm đánh bạo đản đản của hắn!
Lăng Phi thật không cam lòng thở dài một hơi nói.
Sau đó Lăng Phi đem ân oán giữa mình cùng Phương Bất Nhị kể lại một lần.
Nguyên lai hắn cùng Phương Bất Nhị xem như đồng lứa, thiên phú lẫn chiến lực của hai người không hơn kém nhau bao nhiêu.
Cho tới nay hai người luôn âm thầm phân cao thấp, cũng chưa bại bởi đối phương, xem như thực lực ngang nhau.
Sau khi hai người tiến vào thần vương cảnh giới lại ước chiến, nếu ai thua cuộc chiến kia ngày sau thấy đối phương phải đi vòng sang hướng khác.
Kết quả cuộc chiến ấy Lăng Phi thua nửa chiêu.
Cho mãi đến nay, hắn luôn thực hiện lời hứa, chưa từng xuất hiện cùng Phương Bất Nhị, ngược lại mỗi lần vô tình gặp được đều bị đối phương châm chọc một phen.
Tuy rằng Lăng Phi vẫn luôn muốn đòi lại mặt mũi, đối chiến với đối phương lần nữa. Nhưng qua nhiều năm như vậy Phương Bất Nhị vẫn không chịu ứng chiến, vì vậy chính Lăng Phi cũng không có biện pháp.
- Vậy ý của ngươi muốn nói ta phải bỏ qua Kim Long thương?
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Lăng Phi nghiêm mặt khổ sở:
- Đương nhiên là không khả năng bỏ qua, nhưng nếu ta ra mặt, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại thôi!
- Xem ra ta phải tự mình xuất mã, ta cũng không tin tên kia mặt dầy tới mức chiếm Kim Long thương của ta!
Lăng Tiếu nói một câu, sau đó xoay người đi tìm Phương Bất Nhị.