Hắn thân là cao giai Chí Tôn, ở Ngoại Vực cũng gặp gỡ qua không ít hỏa thiên thạch, nhưng loại hỏa thiên thạch được rèn luyện đến không còn chút tạp chất trong Niết Bàn không gian này lại rất hiếm thấy, có thể nói loại này xưng là "Hỏa vẫn tinh thạch" cũng không đủ, mặt khác ngô đồng chi kia cũng có thể luyện chế ra Cổ Thần khí không tầm thường, cho nên hắn mới bức thiết như vậy.
Lúc này, Viêm Thiên Bá ở một bên nói:
- Ta cũng đồng ý lời Diệp trưởng lão..., dù sao vị tiểu hữu này cũng là Chí Tôn Dược Thần, chúng ta phải cho hắn chút mặt mũi!
Viêm Thiên Bá nhìn trúng chính là khỏa ngô đồng quả kia, Niết Bàn khởi tử hồi sinh, có thể đạt tới thần hiệu phá rồi lại lập, tất nhiên có thể khiến hắn có cơ hội trùng kích cảnh giới cao giai Chí Tôn!
Chỉ là không chỉ có hắn nhìn trúng ngô đồng quả, mà ngay cả bản thân Viêm Thiệu Khang cũng nhìn trúng ngô đồng quả, hắn kẹt ở trung giai Chí Tôn đỉnh phong đã thật lâu rồi.
Nếu như mạo hiểm Niết Bàn một lần, thực lực của hắn nhất định sẽ tiến một bước, tất cả bệnh kín trong người cũng được tiêu trừ, từ đó nâng cao một bước cũng không phải là không được.
Lúc này Viêm Thiệu Khang đã động tâm, những Thần Vương chết đi đã không cách nào sống lại, mà hắn còn có thể tiến giai, còn có thể phát triển Viêm Tộc càng thêm lớn mạnh
Nếu không đáp ứng, như vậy hắn sẽ bỏ lỡ mất cơ hội này.
Dù sao cửu đại thần thụ chỉ có một gốc, không có xuất hiện lặp lại, nói cách khác chỉ có Lăng Tiếu mới có thể xuất ra những ngô đồng thần vật này, người khác không thể nào làm được!
Trừ phi bọn hắn có thể tìm được ngô đồng thần thụ, chỉ là bọn hắn nếu có thể tìm được đã tìm từ lâu rồi, không cần phải chờ tới bây giờ. Đây chính là cơ duyên có thể gặp mà không thể cưỡng cầu ah!
Viêm Thiệu Khang nuốt nước miếng một cái đáp:
- Tiểu hữu quả nhiên hào sảng, ta tiếp nhận lời cầu hòa của Vạn Thú Minh các ngươi!
Đã có bậc thang xuống đài, mặt mũi Viêm Tộc bọn hắn cũng giữ được rồi, vậy chuyện lần này dừng ở đây thôi!
- Tốt, ta cũng tin tưởng người Viêm Tộc một lời Cửu Đỉnh, hi vọng tất cả hiểu lầm giữa quý tộc và Vạn Thú Minh đều xóa bỏ, cho dù không thể làm bằng hữu, cũng đừng nên là địch nhân!
Lăng Tiếu nói một tiếng, liền đưa thần vật trong tay mình tới chỗ Viêm Thiệu Khang.
Hắn không chút lo lắng Viêm Tộc sẽ đổi ý, bằng không việc này truyền đi, đối với danh dự Viêm Tộc bọn họ sẽ có đả kích rất lớn!
Mặt khác, hắn xuất ra những thần vật này không chỉ muốn thay Vạn Thú Minh giải quyết vấn đề, cũng hy vọng có thể giao hảo với Viêm Tộc, dù sao thực lực nội tình của Viêm Tộc cũng không phải chuyện đùa.
Nhiều địch nhân không bằng nhiều một người bạn ah!
Viêm Thiệu Khang thu những thần vật kia vào, trên gương mặt nghiêm trọng lộ ra dáng cười như gió xuân nói:
- Tiểu hữu thật phách khí, chuyện hôm nay liền xóa bỏ, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu của Viêm Tộc ta, không biết tiểu hữu có đảm lượng đến Viêm Tộc ta làm khách một chuyến không?
Chí Tôn Thủy Thần Viêm Tộc đều nhìn Lăng Tiếu, bọn hắn đều muốn xem thử Lăng Tiếu có dám nhận lời hay không.
Dù sao mới vừa rồi còn là địch ta rõ ràng, nhưng bây giờ đã hóa thù thành bạn, nhưng đến cùng là thật hay giả, cũng không ai rõ ràng cả.
Cái này cũng chính là lúc xem thử dũng khí của Lăng Tiếu rồi!
Hạ Huyên Huyên ở bên người Lăng Tiếu kéo tay hắn khẽ lắc đầu, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lăng Tiếu căn bản không để ý tới nàng, lập tức cười nói:
- Có gì mà không dám!
Lăng Tiếu tài cao mật lớn, hắn dám đến đối kháng Viêm Tộc cũng đã chứng minh điểm ấy, mà hắn lại tính toán tỉ mỉ, dẫn theo đám thập nhất giai thánh thú kia đến đây, làm ra bộ dáng liều lĩnh, khiến Viêm Tộc từng bước lâm vào vào bị động.
Người trẻ tuổi hữu dũng hữu mưu bực này thật sự là không nhiều lắm ah!
Dưới sự chú ý của đám Chí Tôn Thủy Thần Viêm Tộc, Lăng Tiếu sau khi nói với Hạ Huyên Huyên vài câu, liền một mình một người đi tới đám Chí Tôn Viêm Tộc kia.
- Đại ca ca ngươi bảo trọng đấy, ta về trước báo cho gia gia tin tức này đã!
Hạ Huyên Huyên do dự một chút nói với Lăng Tiếu một tiếng, liền dẫn Chu Tước thần thú cùng một đám thập nhất giai thánh thú rút lui khỏi Viêm Thành!
Lăng Tiếu không để Hạ Huyên Huyên cùng đến Viêm Tốc làm khác cũng là để phòng ngừa.
Nhưng người Viêm Tộc lại không thể nói gì, dù sao cũng chỉ có Lăng Tiếu đáp ứng đến làm khác, mà không phải là Thiên Nữ Vạn Thú Minh cũng đáp ứng.
Hôm nay quan hệ giữa hai thế lực vừa hòa hoãn, bọn hắn tạm thời không đụng chạm gì nhau cũng tốt, cứ để người trung gian như Lăng Tiếu hóa giải những ân oán này đi!
Đương nhiên, Lăng Tiếu biểu hiện ra vẫn là đứng bên phía Vạn Thú Minh, hôm nay hắn náo một trận cũng khiến Viêm Tộc cực kỳ mất mặt, mà hắn còn dám bình tĩnh đi bên người những Chí Tôn Viêm Tộc, quả thật phải khiến người lau mắt mà nhìn. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Viêm Tộc có mấy Chí Tôn đều ẩn ẩn lộ ra nộ khí muốn ra tay với Lăng Tiếu, nhưng Viêm Thiệu Khang không lên tiếng thì bọn hắn cũng không dám động.
- Vừa rồi Lăng Tiếu có nhiều chỗ đắc tội, thật sự là bất đắc dĩ, hiện giờ Lăng Tiếu xin nhận lỗi với các vị!
Lăng Tiếu bắt tay thập phần nghiêm túc xin lỗi Chí Tôn Viêm Tộc.
Nếu giải quyết được chuyện giữa hai thế lực kia, Lăng Tiếu buông chút mặt mũi cũng sẽ không tiếc.
- Thật sự là trẻ tuổi đầy hứa hẹn ah! Vốn tưởng rằng ta bồi dưỡng ra Tiểu Dương đã phi thường xuất sắc rồi, tương lai có cơ hội nối nghiệp ta hiện giờ xem ra Lăng tiểu hữu đã sớm không thua gì những lão bất từ chúng ta rồi a!
Viêm Thiệu Khang nhìn Lăng Tiếu đến gần cảm khái vô hạn nói.
Hắn nhìn Lăng Tiếu đang mặc một bộ áo choàng trưởng lão của Dược Minh Công Hội, còn đeo huy chương Thần Dược Sư, lại liên tưởng đến lời Viêm Dương nói lúc trước, có lẽ người trẻ tuổi trước mắt này thật sự đã có tư cách ngồi ngang hàng với hắn rồi.
- Viêm Dược Thần đại nhân thành danh nhiều năm, sao tiểu bối có thể so sánh được!
Lăng Tiếu cung kính nói một tiếng.
Viêm Thiệu Khang đối với thái độ của Lăng Tiếu cũng coi như thoả mãn, cũng không nói thêm gì, lập tức phát ra mời nói:
- Có thể nhận thức được một anh kiệt như tiểu hữu, cũng là vinh hạnh của Viêm Tộc ta, thỉnh đến Viêm Tộc ta một chuyến!
Dứt lời, Viêm Thiệu Khang dẫn đầu lao về hướng tộc địa Viêm Tộc, những người khác cũng theo sát phía sau.
Chỉ có Viêm Dương lưu lại đến bên người Lăng Tiếu nói:
- Lăng Tiếu huynh ngươi thật sự là hù chết ta a, nghĩ đến ngươi muốn là địch với Viêm Tộc ta, ta cho rằng mình đã mất đi một bằng hữu ấy chứ!
Lăng Tiếu cười to nói:
- Ta cũng không muốn ah, nếu không phải Huyên Huyên là muội muội ta, ta cũng sẽ không lâm vào vũng nước đục giữa hai nhà các ngươi làm gì, không có gì quan trọng hơn mạng nhỏ của mình mà!
Viêm Dương gật đầu nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn gia tộc đối địch với Vạn Thú Minh, hiện giờ kết quả này đã là tốt nhất rồi!