Lưu tông chủ, thành ý của ngươi chưa đủ!
Lăng Tiếu lắc đầu thất vọng nói một câu.
- Ngươi...
Lưu Việt không rõ ý của Lăng Tiếu, lúc này bán đế bên cạnh kéo góc áo của hắn, dùng ánh mắt hiểu ý một cái.
Lưu Việt rốt cuộc hiểu nên làm thế nào.
Hắn do dự một chút, quỳ một gối trước mặt Lăng Tiếu, nói:
- Lưu Việt bái kiến cung chủ!
Thuận theo Lưu Việt quỳ xuống, đám người Lưu Dương Tông sau lưng cùng quỳ trước mặt Lăng Tiếu.
- Bái kiến cung chủ!
Âm thanh này ở xa xa vang lên không dứt.
Trên mặt Lăng Tiếu tươi cười hài lòng, nói:
- Ân, đều đứng dậy đi, ngày sau các người sẽ không hối hận vì quyết định này!
Lúc này nói:
- Thả hai vị trưởng lão của bản cung ra.
Lưu Việt bảo thả người, Lưu Quần cùng Quan Xương đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, cũng cởi dây thừng đặc chế trên người bọn họ.
Lăng Tiếu cho bọn họ ăn đan dược trị thương, cũng đồng thời cho Lưu Húc ăn đan dược trị thương luôn.
- Ngày sau hắn pử bêm cạnh ta, phong hắn làm trưởng lão trong cung a, bản cung sẽ không đối đãi không công bằng với hắn!
Lăng Tiếu chỉ vào Lưu Húc nói.
- Này... Này sao được!
Lưu Việt quá sợ hãi nói.
Hắn còn trông cậy vào con mình mạnh lên thay thế Tiếu Ngạo Cung đấy, nếu con của mình ở bên cạnh Lăng Tiếu, sự kiện này sôi bỏng hỏng không sao?
- Như thế nào? Không vừa ý bản cung sao? Hắn chỉ có đi theo bản cung mới có thể đi xa hơn!
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc bá đạo, giống như chỉ cần Lưu Việt dám nói không thì hắn sẽ trở mặt không nhận người.
Lưu Việt im lặng lại, chỉ có thể than thở trong lòng.
- Hy vọng con của ta ngày sau thoát khỏi ma chưởng của tên này!
Không giống như những người hắn chiêu lãm trước kia, cho dù hắn dùng đan dược có thể trợ giúp bọn họ cường đại lên, bọn họ tiến giai thong thả, nhưng mà thành tựu ngày sau có hạn.
Ở bên cạnh hắn có Huyền Diệu, Diệp Vân Phong, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Lãnh Xà, Độc Hạt Tử cùng với bát tướng đều là người trẻ tuổi, hắn cần cho bọn họ thời gian trưởng thành.
Mỗi người đều có thiên phú không kém, nhưng mà so với Lưu Húc trước mặt còn kém quá xa.
Còn nữa, Lăng Tiếu rất vui vẻ với cảm giác có thiên tài phủ phục dưới chân của mình, nếu như Lưu Húc này trời sinh không cam lòng khuất phục người, Lăng Tiếu cũng muốn dẫm hắn dưới chân.
Đánh bại Lưu Húc, Lưu Dương Tông quy hàng Tiếu Ngạo Cung, mà Tàn Báo, Dương Tiên Phong và Diệp Vân Phong cũng thuận lợi suất lĩnh thủ hạ của mình đánh hạ các thế lực khác.
Hôm nay Tiếu Ngạo Cung chưởng quản năm thế lực ngũ phẩm và mười thế lực lục phẩm, tổng cộng chiếm lĩnh ba trăm năm mươi tòa thành.
Nhìn thế lực thì rất lớn, thế nhưng mà cũng chỉ tương đương thế lực tứ phẩm mà thôi, so với địa phương mười tám thế lực chiếm cứ thì nhỏ hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu dẫn Lưu Húc cùng Lưu Quần cùng Quan Xương trở về tới Tiếu Ngạo Cung.
Đan điền và kinh mạch của Lưu Húc đã bị phong ấn, thương thế cũng không có hoàn toàn tốt, trên mặt còn sưng không ít, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nhưng mà tất cả những chuyện này Lăng Tiếu không nhìn, hắn đã nói với Lưu Húc, nếu hắn không phục thì sẽ đánh phế hắn.
Điểm này Lưu Húc cần suy nghĩ.
Lưu Húc tự nhiên không muốn cả đời cứ như vậy, hắn xác thực không cam lòng thuần phục Lăng Tiếu, nhưng mà hắn không có đường lui, đành phải giả bộ thuần phục, nếu ngày sau hắn cường đại lên, nhất định phải rửa sạch chiến bại và nhục nhã hiện tại.
Nhưng mà Lăng Tiếu vừa mang theo Lưu Húc trở về, Huyền Diệu xem xét Lưu Húc thì biến sắc, nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Thiếu gia, vị này là?
Lăng Tiếu nói:
- Con trai tông chủ Lưu Dương Tông, Lưu Húc, hắn là chiến tướng ta mang trở về.
Lưu Húc khó chịu, trong nội tâm nói thầm:
- Trước để ngươi đắc chí, có một ngày ngươi sẽ khóc.
Huyền Diệu lúc này nói:
- Thiếu gia, người này giữ lại không được, chém ngay lập tức!
Huyền Diệu ngữ khí vô cùng kiên định, Lăng Tiếu cùng Lưu Húc lúc này bị dọa kêu to một tiếng.
Lăng Tiếu kinh ngạc vì sao Huyền Diệu cừu thị Lưu Húc như vậy, mà Lưu Húc thì sợ Lăng Tiếu thực sự nghe lời người trước mặt này, khi đó hắn chết rất oan!
- Vì sao nói vậy?
Lăng Tiếu hỏi.