Trong đại điện trừ mấy Huyền Đế ra, không ít cao thủ dong binh và cường giả chiêu lãm được đã đi làm công việc, người có thể ở lại trong đại điện này đều trải qua khảo nghiệm độ trung thành rồi, bọn họ ít nhất có tu vị ngoài Thiên Tôn, mặc dù trước mặt Đế giai không đủ nhìn, nhưng mà trong thiên hạ có bao nhiêu Đế giai chứ?
Những người này lực lượng ít nhất ... Có thể đối phó một ít người thực lực dưới bán đế của Hắc Ma Môn, bọn họ là chiến lực không thể thiếu.
Sau khi hội nghị tán đi, thương thế của Tàn Báo cũng khôi phục như cũ, đã ở trạng thái đỉnh phong, những tổn thương da thịt khép lại toàn bộ.
- Tàn Báo, ở đó có tình huống gì, ngươi nhanh nói lại một lần xem nào, ta còn tập hợp người đi chiếm cứ!
Lăng cười nói.
Tàn Báo dường như còn lo lắng hơn Lăng Tiếu, hắn nói:
- Thiếu gia, chúng ta nhanh lên, vừa mang người đi vừa nói, Phong Nha cùng đi luôn, quyết không thể tiện nghi cho đám cháu trai kia được.
Âm Bà không muốn bỏ qua Tàn Báo, Tàn Báo cũng không bỏ qua cho Âm Bà, năm ấy bị phản bộ nên hắn thù hận khắc cốt ghi tâm, hôm nay thù địch ở trước mặt không xa, hắn làm sao không muốn giết đi cho thống khoái chứ.
đám người Lăng Tiếu thuận theo lời Tàn Báo cùng đi tới Tử Vong sơn mạch, trên đường Tàn Báo cũng nói lại chuyện phát hiện tinh quáng.
- Âm Bà kia có phải là mà mẫu thân của Âm Quỷ ở Minh Thủy Môn không?
Phong Nha nói.
- Không sai, chính là tiện nhân kia, lúc đó chính tiện nhân này câu dẫn tên kia phản bội, bằng không tên phản đồ kia làm gì có năng lực phản bội chúng ta cơ chứ.
Tàn Báo lộ ra sát ý nồng đậm.
- Hảo hảo, vậy phải tiêu diệt tiện nhân này trước đã, ngày sau lại giết vào Ma Môn, chúng ta sẽ quay về!
Phong Nha sát ý đậm đặc.
Đi theo Lăng Tiếu có bảy mươi người, thực lực mạnh nhất đương nhiên là Phong Nha Thánh giả, tiếp theo là Tông Minh Hoa thực lực Huyền Đế cao giai, nàng cũng thu được Lăng Tiếu ban tặng cực phẩm Huyền Đế đan tiến giai, ngay lập tức có địa vị như Tàn Báo, Đỗ Thiết, Lạc U, Lưu Quần, Ô Phục...
Những người này gần như là tinh anh của phủ thành chủ.
Huyền Diệu mang theo Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng và năm ngàn người theo sau, sau khi chuyện này chấm dứt sẽ đào móc tinh quáng ra, tuyệt đối trong thời gian ngắn nhất đào xong tinh quáng.
Vốn Lăng Tiếu không đồng ý cho Huyền Diệu tiến lên, hắn chỉ là Thiên Tôn trung giai, nhưng lực chiến đấu chẳng có gì đặc biệt cả, một khi đại chiến sinh tử thì Lăng Tiếu sợ Huyền Diệu xong đời.
Huyền Diệu nhiều lần biểu hiện sự bất phàm, Lăng Tiếu ở nhiều phương diện phải dựa vào hắn, trợ thủ đắc lực này Lăng Tiếu không muốn mất đi.
Thế nhưng mà Huyền Diệu lại khăng khăng đi theo, bởi vì hắn còn phải chọn địa hình, vừa vặn thừa dịp này đi xem.
Lăng Tiếu không có chọn lựa nên đồng ý với hắn, đồng thời giao cho Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng hai người theo sau và hộ tống hắn an toàn, cho dù chết cũng không được để Huyền Diệu xảy ra cái gì.
Trong Tử Vong sơn mạch, nơi Hắc Ma Môn phát hiện tinh quáng.
Thuận theo bốn thái thượng trưởng lão và hộ pháp tới, sau đó có đại đội nhân mã tới đây.
Thanh thế nhân mã này rất lớn, một thân trang phục Hắc Ma Môn và cưỡi Miêu Lang Ưng đi tới đây.
Miêu Lang Ưng là linh thú kỳ lạ, do Hắc Miêu ưng cùng Hắc Vân Lang giao phối sinh ra.
Bọn chúng thân ưng và cánh ưng, trời sinh lệ khí, thít ăn thịt người, chiến lực cũng cực kì địa biến thái, bọn chúng đều có thực lực ngũ giai đỉnh phong.
Cưỡi trên người của chúng là chiến đội Lang Ưng Ám Vệ của Hắc Ma Môn, bọn chúng chiến lực phi phàm, tại trung vực có thanh danh to lớn.
Lần này xuất động ba ngàn Lang Ưng Ám Vệ, đủ thấy Hắc Ma Môn nhất định phải có tinh quáng này, tuyệt không cho kẻ nào nhúng chàm vào.
Phó thống lĩnh Lang Ưng Ám Vệ là Ưng Vương, có tu vị Huyền Đế thấp giai, hắn cưỡi Miêu Lang Ưng Vương thất giai, hắn mặc lan giáp màu đen, cầm trường mâu màu đen và gương mặt tuấn tú.
Ưng Vương nhìn qua có bộ dáng trung niên, nhưng từ diện mạo có thể thấy hắn tu tới Đế giai rất trẻ, có thể nói là thiên phú phi phàm.
Hắn dẫn ba ngàn bộ chúng tới đây đào quáng, Âm Bà, Lãnh Chính và hai tên Huyền Đế thấp giai khác đi ra nghênh đón.
Ưng Vương cười nhạt chắp tay nói:
- Bốn vị trưởng lão vất vả!
Nếu so thực lực thì hắn yếu hơn Âm Bà cùng Lãnh Chính, thế nhưng mà hắn có thái độ ngạo mạn nói không nên lời, dường như không đặt bốn người vào mắt.
Thần sắc Âm Bà khó chịu, ba người khác cũng không có gì, ngược lại đều mang theo thần sắc nịnh nọt khách sáo với Ưng Vương.
- Ân, ít nói lời thừa, lập tức đào tinh quáng, chuyện này xong chúng ta còn phải đi tới Phong Vân Thành đấy!
Ưng Vương thập phần hào khí nói ra, giống như hắn chính là lãnh tụ ở nơi này, bốn tên trưởng lão là thủ hạ của hắn.
Bốn người cũng không nói têm cái gì, dù bọn họ có cùng thực lực như Ưng Vương thì Ưng Vương cũng có địa vị trong môn cao hơn bọn họ.
Ai bảo Ưng Vương chính là đệ tử đắc ý của môn chủ chứ, dựa vào thân phận này đủ chỉ huy bọn họ rồi.
- Trong môn muốn ra tay với Phong Vân Thành?
Âm Bà có chút tò mò hỏi.
Chuyện này cũng sớm thương nghị qua phải chăng có nên tiếp quản Phong Vân Thành, không nghĩ đến bây giờ Ưng Vương lại quyết định chuyện này ở đây.
- Phải giết tiểu tử kia, hắn mạo phạm Ma Môn chúng ta quá nhiều, mà ta cũng tra được con của ta chết mấy năm trước trong tranh đoạt hoàng bảng không thoát khỏi quan hệ với hắn, ta cần phải lột da rút gân hắn ra!
Ưng Vương lúc này hung ác nói ra.
Thế nhưng mà người khác còn chưa tiến về Phong Vân Thành, Lăng Tiếu đã mang người đi qua đây rồi.
Tử Vong sơn mạch không biết dài bao nhiêu vạn dặm, nó là một sơn mạch thần bí không ai biết rõ, linh thú bên trong nó số lượng không ít, số lượng linh thú cao giai nhiều hơn các sơn mạch khác nhiều, những Đế giai bình thường cũng không dám xâm nhập, một khi bị linh thú cao giai nhìn chằm chằm vào thì bọn họ cũng chỉ có đường chết.
Nhiều võ giả chỉ dám hoạt động ở bên ngoài sơn mạch, chỉ có một ít người lớn mật mới dám xông vào trong.
Nhưng mà lúc này ở đoạn giữa của sơn mạch hiện tại phi thường náo nhiệt.
Hắc Ma Môn có năm tên Đế giai, trên trăm Thiên Tôn và ba ngàn Địa Hoàng phong tỏa phạm vi vạn dặm, một đội tiến vào tinh quáng đào móc.
Trải qua giám định thì thượng phẩm tinh quáng ở đây bảo tồn nguyên vẹn, hơn nữa số lượng phi thường khổng lồ.
Nghe xong lời này nắm tên Đế giai của Hắc Ma Môn cực kỳ hưng phấn.
Tuy nói đại lượng tinh quáng sẽ giao cho tông môn, nhưng bọn họ quản lý việc này thì bao nhiêu cũng mò được chỗ tốt.
- Cái tinh quáng này ai phát hiện, Bổn đế muốn thưởng lớn cho hắn.
Ưng Vương vui vẻ cười không khép miệng được.