- Vừa mới rồi không phải để người của các ngươi cùng lên sao? Bây giờ biết rõ đã hối hận chưa? Công phu mèo ba chân kia của ngươi ở trước mặt ta còn thật không coi là cái gì!
Lăng Tiếu buông buông tay ra nói.
Cho dù là đối phương có thiên quân vạn mã ở chỗ ày, Lăng Tiếu cũng không cần thiết phải sợ đối phương.
Nếu nhìn mà không đánh được, chẳng lẽ còn không chạy trốn được sao?
Khương Hoa Hổ rất muốn hộc máu, hắn một mực nhận thấy mình ở bên trong đồng giai tuyệt đối khó gặp được đối thủ, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một người như vậy để cho hắn căn bản không thể làm gì được, lòng tin của hắn lần đầu bị cản trở.
Thiên Hổ địa vực có mấy người tiến lên, một người trong đó nói với Khương Hoa Hổ:
- Vương tử, không bằng chúng ta toàn bộ xuất thủ giết chết bọn họ đi!
Khương Hoa Hổ hít một hơi thật sâu, mắt hộ lộ ra hung mang sâu xa nói:
- Ngươi có phải cảm thấy ta không bằng hắn hay không?
Người nọ bị ánh mắt của Khương Hoa Hổ trừng đến lui về phía sau một bước khẩn trương nói:
- Không... Không phải!
- Các ngươi lui ra!
Khương Hoa Hổ khoát khoát tay nói, tiếp theo lại lại nói một câu:
- Tùy thời nghe hào lệnh của ta!
Mấy người kia sợ hãi mà đáp ứng một tiếng, liền lùi lại phía sau.
Khương Hoa Hổ không có để cho Hắc Ma Hổ tự mình xuất kích, mà là lợi dụng độc môn thần công khôi phục thương thế, đồng thời nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu âm u nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng mà... Nươi vẫn phải bại ở trên tay ta!
- Đa tạ đã khen, kỳ thật ta cũng chỉ là bình thường, chỉ là ngươi quá là đồ bỏ đi mà thôi!
Lăng Tiếu "Khiêm tốn" cười nói.
Lực lượng của Khương Hoa Hổ đang tăng cường, thần lực bên trong thân thể đang không ngừng mênh mông vận chuyển lên.
Hắn muốn vận dụng tất cả thần lực của chính mình đánh ra một chiêu tất sát.
Chỉ là trước lúc hắn xuất chiêu, trên khuôn mặt của hắn câu khởi lên một đạo cười nhạt để để cho người ta không hiểu.
Đây để cho Lăng Tiếu phải giới bị lên rồi.
Lực lượng hùng dũng mênh mông càng không ngừng hội tụ, trước người Khương Hoa Hổ đã nhiều hơn từng tầng hắc sắc lực lượng hồn hậu.
Những lực lượng này lớn đến kinh người, khiến cho người ở bên cạnh lùi lại từng bước, không dám ở lại quá gần.
Đây là toàn bộ thần lực của Khương Hoa Hổ, năng lượng đáng sợ có thể hủy diệt hết thảy.
Khương Hoa Hổ xuất chiêu rồi, bàn tay của hắn giơ lên cao cao, rất nhiều hắc sắc thần lực theo đó mà bay lên, tiếp theo lại nhanh chóng hạ xuống phách đi.
Ma Thiên Chưởng!
Chưởng ấn đáng sợ giống như một phương thiên địa sụp đổ xuống, lực lượng kia thật đáng sợ đến cực điểm, hết thảy không khí ở bốn phía đều bị áp đến không còn, vô số không gian từng phiến bị băng toái ra.
Lăng Tiếu cảm giác được áp lực, hắn nhưng phát hiện ra uy lực của một chưởng này tương đối đáng sợ, cho dù hắn có thể tiếp được chỉ sợ cũng phải trọng thương rồi.
Một chưởng này đến rất nhanh, nhưng mà tốc độ của Lăng Tiếu vẫn có thể đem nó tránh thoát ra.
Chỉ là ở lúc mấu chốt này, trong tay Khương Hoa Hổ lại nhiều ra một vật gì đó hướng về phía hắn đánh tới.
Đó mà một chùm hắc sắc quang tuyến chỉ là lóe lên rồi biến mất, tốc độ nhanh đến kinh người!
Lăng Tiếu đầu tiên là bị Ma Thiên Chưởng kia phân tán lực chú ý, mà đạo hắc sắc quang tuyến này tới đến quá đột ngột, đểcho hắn muốn tránh lại là không kịp rồi.
Hắn đang sợ chùm quang tuyết này nhưng có giống như là Tĩnh Chỉ Kính kia của Ngọc Nhu Phỉ có thần năng độc nhất giống nhau hay không.
Nếu là như vậy mà nói, vậy hắn nhất định phải chết!
May mà chùm hắc sắc quang tuyến này cũng không phải là có thần năng tĩnh chỉ, mà là có lực lượng quỷ dị trùng kích ý thức linh hồn.
Một đạo lực lượng như vậy trùng tiến vào trong thức hải của Lăng Tiếu, mà một cái kinh thiên chưởng ấn kia cũng đồng thời đánh xuống, đem Lăng Tiếu hoàn toan bao phủ rồi.
Khương Hoa Hổ lại là không có ý định cứ như vậy dừng tay, Hổ Hủy trong tay của hắn càng không ngừng huy vũ cực nhanh, từng đạo lực lượng hướng về phương hướng của Lăng Tiếu oanh tới.
- Ha ha, đấu với bổn vương, ngươi còn kém xa rồi!
Khương Hoa Hổ rất là vui vẻ nói.
Biến hóa này đến quá nhanh, người của Thiên Long địa vực đều bị sợ hãi mà kêu to một tiếng.
Chỉ là Lăng Tiếu sẽ chết như vậy sao?
Đây hiển nhiên là không thể nào.
Người khác đối với năng lượng công kích thức hải sẽ rất úy kỵ cùng sợ hãi, nhưng mà Lăng Tiếu đã sớm đem Cổ Hoàng thần công đệ lục thức Luyện Thức tu luyện đến cảnh giới viên mãn, một biến này chính là có thể phòng ngự thức hải linh hồn khi gặp phải công kích, còn nữa bản thân hắn tu luyện Khống Thần quyết, đối với loại coog kích này lại có một lại lực đề kháng ở trong đó, cho nên một chùm quang tuyến kia của Khương Hoa Hổ chỉ là để cho Lăng Tiếu hơi trì hoãn một chút, cũng không để cho linh hồn của hắn thụ thương.
Chỉ là uy lực của Ma Thiên Chưởng kia xác thực dọa người, đem Lăng Tiếu chấn đến thất điên bát đảo.
Nếu không phải hắn tấn giai trở thành Bán Thần Vương rồi, thân thể có thể so với thần khí, một chưởng này cũng đủ để hắn đi gặp diêm vương rồi.
Trước ngực Lăng Tiếu lõm xuống, rất nhiều xương cốt cùng tạng phủ bị chấn nát, nhưng mà hắn không chết liền có thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Mọi người lần nữa nhìn thấy Lăng Tiếu xuất hiện đều là hoa nhiên một mảnh.
Nhìn Lăng Tiếu thê thảm như thế, ở trong lòng bọn họ đều thầm hô:
- Như vậy cũng không chết, quá biến thái rồi!
Mà người của Kim tộc từng cái lộ ra vẻ ngạo nghễ, bởi vì đây là Cổ Hoàng thần công của bọn họ duy trì, có phòng ngự biến thái còn có công hiệu liệu thương nhanh chóng.
Đây là thần công độc nhất vô nhị mà người của Kim tộc bọn họ mới có thể làm được!
- Còn có hoa dạng gì cứ việc đánh ra đi!
Lăng Tiếu vừa toàn lực liệu thương, vừa mang theo cười lạnh nhìn Khương Hoa Hổ nói.
Khương Hoa Hổ nhìn nụ cười chế nhạo kia của Lăng Tiếu, cảm thấy khó chịu dị thường, hít thở không thông.
- Ngươi lại không có chuyện gì!
Khương Hoa Hổ cắn răng một cái mà nói, lần nữa đánh ra toàn lực đi công kích Lăng Tiếu.
Các loại cường chiêu xuất ra không hết càng không ngừng oanh ra, mà Ma Kính hắn giấu diếm cũng là thỉnh thoảng xuất kích.
Nhưng mà hết thảy đều là vô ích, thân pháp của Lăng Tiếu giống như là nê ngư, luôn luôn rất đúng dịp mà né tránh ra.
Lăng Tiếu không có phản kích, hắn cần thời gian đi khôi phục thương thế.
Mà Khương Hoa Hổ lúc này điên cuồng công kích, ngược lại để cho hắn có cơ hội thở dốc.
Khương Hoa Hổ cảm nhận được ý đồ của Lăng Tiếu, cũng biết mình không cách nào làm được gì Lăng Tiếu, nổi điên mà quát:
- Các ngươi cùng tiến len, đem tiểu tử này giết chết!
Khương Hoa Hổ rốt cuộc là đem cái bộ dạng cao ngạo kia bỏ xuống, hắn tuyệt đối không thể để Lăng Tiếu sống sót.
Bằng không ngày sau nhất định sẽ trở thành đại họa tâm phúc của Ma Hổ tộc bọn họ!