- Giết hắn cho ta, hắn muốn tự bạo!
Thác Bạt Nguyên lực cảm ứng rất mạnh, lập tức quát đám nguwofi gần Diệp Vân Phong.
Nhưng mà thời điểm này một bóng dáng xuyên qua đám người ôm cổ Diệp Vân Phong lao đi thật nhanh.
- Thác Bạt huynh, là nha đầu Cốc Kiều Kiều kia!
Cố Minh Châu lập tức kinh hô lên.
- Sớm biết nữ nhân này không đáng tin cậy như vậy mà, đuổi theo cho ta, tuyệt đối không cho chúng trốn thoát!
Thác Bạt Nguyên sắc mặt âm trầm quát lên, lập tức đuổi theo đám người Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều ôm Diệp Vân Phong trốn đi cũng không cố sức, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, bởi vì nàng đã ăn đan dược tăng tốc độ.
Thế nhưng mà tốc độ của nàng nhanh, đám người Thác Bạt Nguyên đuổi theo cũng không chậm.
Một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách hai ngàn mét.
- Cốc... Cốc tiểu thư sao ngươi cứu ta?
Diệp Vân Phong không nghĩ tới Cốc Kiều Kiều lại xuất thủ cứu giúp, chuyện này khiến nội tâm của hắn cảm động, hắn cũng có tâm tư yêu mến Cốc Kiều Kiều.
- Ta cứu ngươi là xem mặt mũi của Lăng huynh mà thôi, đừng nghĩ nhiều.
Cốc Kiều Kiều không lưu tình đả kích Diệp Vân Phong.
Cùng lúc đó trong tay nhiều ra một dao găm sắc bén, cắt đứt dây trói Diệp Vân Phong.
- Ngươi nhanh phục dụng đan dược khôi phục đi, ta mang ngươi một đoạn, sau đó hai ta chia đường bỏ trốn, chỉ cần qua đường hai tháng này, tới bên ngoài chúng làm gì được ta chứ?
Cốc Kiều Kiều vội vàng nói ra.
Diệp Vân Phong cười khổ không nối gì, hắn chỉ giãy ra khỏi người Cốc Kiều Kiều, nói:
- Cốc tiểu thư ngươi đi đi, ta trốn không thoát, ta ngăn cản chúng thay ngươi.
Diệp Vân Phong dứt lời, hắn đã nghênh đón đám người Thác Bạt Nguyên.
Chiến lực gấp ba lần của hắn sắp qua, chỉ có thể ngăn cản giúp Cốc Kiều Kiều có thêm thời gian trốn đi.
Trước khi chết có thể được Cốc Kiều Kiều liều mình cứu giúp, với hắn mà nói không có tiếc nuối gì.
Không biết tại sao nhìn qua Diệp Vân Phong sắp chết vẫn cường ngạnh như vậy, trong mắt Cốc Kiều Kiều hiện ra vài phần hân thưởng.
- Nếu ngươi đã muốn làm anh hùng thì ta cho ngươi cơ hội a!
Cốc Kiều Kiều không nghĩ tới vi Diệp Vân Phong lại trở về dốc sức liều mạng.
Nhưng mà thời điểm nàng định trốn thì Thác Bạt Nguyên đã ngăn nàng lại.
Đứng chặn phía trước, Diệp Vân Phong chặn đường.
-Giết đôi cẩu nam nữ này cho ta!
Thác Bạt Nguyên lãnh khốc vô tình quát to.
Diệp Vân Phong sắp chết nhìn qua Cốc Kiều Kiều, trên mặt đầy lệ khí quát:
- Các ngươi cũng làm đệm lưng cho ta! Vĩnh biệt lão đại!
Thời điểm Diệp Vân Phong muốn tự bạo thì tiếng nói từ phía chân trời vang lên.
- Ai muốn ngươi vĩnh biệt.
Đan điền của Diệp Vân Phong đã tràn đầy, toàn thân là máu.
Đương nhiên Thác Bạt Nguyên không có khả năng cho hắn cơ hội tự bạo, người bên cạnh hắn đã cầm lấy vũ khí lên, một giây sau Diệp Vân Phong sẽ rơi đầu xuống đất.
Nhưng mà vào lúc này tiếng la khủng bố vang vọng.
Âm thanh này rống lên như sấm sét, chấn đắc mọi người cháng váng đầu hoa mắt, màng tai không ngừng rung động.
Âm thanh này từ mấy ngàn mét truyền tới, nếu như âm thanh này vang lên bên người thì chỉ sợ bọn họ không phải cháng váng như vậy đâu, có thể tử vong tại chỗ.
Một kim long hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Hôm nay Diệp Vân Phong đã không thể khống chế đan điền của mình, nổ tung chỉ là một giây sau mà thôi.
Nhưng mà một bàn tay lớn bóp lấy vai của Diệp Vân Phong, một đạo lực lượng liên miên không dứt rót vào trong người của Diệp Vân Phong, linh lực cường hãn rót vào đan điền của Diệp Vân Phong, đem áp súc đan điền này thành một đoàn nhỏ, khiến nó không thể nổ tung được.
- Lập tức dừng cho ta!
Âm thanh này vang lên khiến Diệp Vân Phong tỉnh táo lại.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Diệp Vân Phong như nghe được thiên âm, đan điền bị lực lượng này đè nặng cho nên không còn bành trướng nữa
Bàn tay người nọ thu trở về, lập tức lấy một viên đan dược và bóp nát một cực phẩm huyết tinh nhét vào trong miệng Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong sau khi phục dụng đan dược và cực phẩm huyế tinh, thần sắc lập tức khôi phục không ít.
- Lão đại... Ta... Ta cho rằng sẽ không gặp lại ngươi đấy.
Diệp Vân Phong nhìn qua gương mặt bên cạnh vui vẻ nói ra.
Hắn thật không nghĩ tới lão đại lại xuất hiện ở chỗ này, hắn khẩn trương cũng an ổn lại.
Có lão đại ở đây dù là thiên địa sụp đổ thì lão đại cũng có thể đỡ lên, trong lòng của hắn sùng bái lão đại không cách nào nghi ngờ.
- Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết, ngay cả tôm tóp nhỏ cũng không chấn nhiếp được, cút đi trị thương đi.
Lăng Tiếu cũng mặc kệ Diệp Vân Phong, trực tiếp ném hắn qua một bên chữa thương.
- Lão đại, Cốc tiểu thư vì cứu ta mà đắc tội với bọn chúng, ngươi giúp đỡ nàng đi!
Diệp Vân Phong không quên nhắc nhở Lăng Tiếu một câu.
Lăng Tiếu hiểu ý, thân ảnh lóe lên trực tiếp tới bên người Cốc Kiều Kiều, lại mang nàng về bên người Diệp Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều đang choáng váng, nhưng mà nàng đã nhìn rõ Lăng Tiếu, nhịn không được kinh hô lên:
- Lăng Tiếu... Làm sao ngươi tới đây?
- Ha ha, không hy vọng ta tới sao?
Lăng Tiếu cười nói.
- Ngươi không tới đây cũng được, dù sao tiểu đệ của ngươi chết mà thôi.
Cốc Kiều Kiều miệng không đúng tâm.
- Tốt rồi, các ngươi lui qua một bên đi, bọn chúng giao cho ta là được.
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói, gương mặt cười làm lành nhưng toàn thân tỏa ra sát ý.
- Đám đánh tiểu đệ của ta bị thương như vậy, thật sự là chán sống rồi!
Lăng Tiếu nói thầm trong lòng.
Thời điểm này đám người bị sóng âm của Lăng Tiếu chấn đắc choáng váng đã tỉnh táo lại.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên âm trầm nhìn qua Lăng Tiếu.
- Không nghĩ tới ngươi xuất hiện ở đây.
- Ta cũng không nghĩ tới ngươi dám truy sát tiểu đệ của ta, ngươi tự sát hay muốn bản thiếu gia động thủ?
Lăng Tiếu khoanh tay nói một câu.
- Ha ha... Lăng Tiếu, đừng tưởng ngươi mạnh thì có người cuồng vọng, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là Thác Bạt Nguyên ta sợ ngươi!
Thác Bạt Nguyên ngửa mặt lên trời cười dài, nói:
- Xem mặt mũi của ngươi thì ta bỏ qua, bảo Diệp Vân Phong đưa đế đan hắn đoạt được ra đây, bằng không thì đừng trách ta không khách sáo.
Thác Bạt Nguyên có vài phần kiêng kỵ với Lăng Tiếu, bởi vì Lăng Tiếu đã sớm bài ra thực lực kinh người trước mặt mọi người, huống hồ hắn ngay cả người Dược Môn còn không sợ, chắc hẳn thực sự có át chủ bài kinh người.
Nhưng mà không có nghĩa hắn hiện tại sợ Lăng Tiếu, bên cạnh có nhiều người như vậy, cho dù là Thiên Tôn cũng phải né tránh vài phần, cho nên hắn ý định của hắn là bán mặt mũi cho Lăng Tiếu, bằng không hắn không ngại dùng toàn lực đánh giết Lăng Tiếu.
- Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Lăng Tiếu, ngươi bảo Diệp Vân Phong giao đế đan đi.
Cốc Kiều Kiều ở sau lưng Lăng Tiếu khuyên.
Cho dù nàng biết rõ Lăng Tiếu lợi hại, nhưng mà không cảm thấy Lăng Tiếu thật sự có thể một địch mười, hơn nữa đám người này đều là Địa Hoàng cao cấp, đều có được át chủ bài, chiến lực này rất đáng sợ.
- Kiều Kiều nói không sai, Lăng huynh nên suy nghĩ kỹ một chút, niệm niệm mọi người tới từ một nơi, đem đế đan giao ra đây!
Thác Bạt Nguyên cười nhạt nói.