- Phía trước chính là Hà Thanh Thành rồi, ta không tiến vào với các ngươi, ta hiện giờ vẫn đang bị truy nã, chờ ta trở thành cao giai Thần Vương, nhất định sẽ khiến Xà Nghĩa Môn phải trả giá thật nhiều!
Sa Diêm sờ lên cái đầu bóng loáng lộ ra thần sắc lạnh lùng nói.
- Nghĩa phụ, nếu không ta đi cùng ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ có chút không bỏ nói.
- Đừng ngốc nữa, ngươi đi theo ta ngược lại sẽ khiến ta vướng víu, ngươi yên tâm, chờ ta tìm được thứ ta cần, ta sẽ đi Liệt Viêm Thành gặp ngươi.
Sa Diêm nói, tiếp theo hắn nói với Lăng Tiếu:
- Nếu như ngươi muốn tìmsư phó ngươi, chờ sau khi ta đến ta sẽ cùng ngươi đi Loạn Táng Không Gian xem sao, hiện giờ đừng có gấp, dùng năng lực của Tà Đế, chắc có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, có thể lần sau xuất hiện thì thực lực của hắn đã trên ta rồi!
Dứt lời, hắn liền một mình một người quay về Hỗn Loạn Chi Lĩnh.
Ngọc Nhu Phỉ nhìn thân ảnh Sa Diêm đi xa, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Nhiều năm phụ tử gặp lại, bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủi lại chia lìa, quả thật khiến nàng rất khổ sợ.
Tiêu Linh nhìn Ngọc Nhu Phỉ bi thương, cảm thấy nàng có tao ngộ rất giống mình, lúc này mở miệng an ủi:
- Phỉ tỷ tỷ đừng khổ sở, bá phụ nhất định sẽ trở lại gặp ngươi mà
Lăng Tiếu cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy a nhu Phỉ, nhạc phụ đại nhân có ý nghĩ của mình, hắn truy cầu chính là cảnh giới cao nhất, chẳng lẽ lại ngươi muốn trở thành gánh nặng cho hắn sao?
Ngọc Nhu Phỉ lau nước mắt nói:
- Ta không sao, có thể gặp lại nghĩa phụ ta đã thật cao hứng rồi, chúng ta trở về đi!
Lần nữa quay về Hà Thanh Thành, Lăng Tiếu trong nội tâm cực kỳ cảm khái ah!
Phải biết rằng ba tháng trước thiếu chút nữa đã phải bỏ mạng, cũng may mà mình mạng lớn, được Tiêu Linh cứu miễn cưỡng còn sống.
Lăng Tiếu thu Ngọc Nhu Phỉ và Tiêu Linh vào trong dược đỉnh liền quay trở về tới cửa hàng sản nghiệp của Liệt Viêm Thương Minh .
Hắn không thể chờ đợi được muốn biết xem Liệt Như Ngọc và Liệt Vĩnh có thể an toàn quay về không.
Quản sự cửa hàng Đoan Lương lại lần nữa thấy Lăng Tiếu xuất hiện, miệng há thật to kinh hô lên:
- Ngươi... Ngươi là khách khanh chấp sự Lăng Tiếu?
Lăng Tiếu sờ lên sống mũi nói:
- Đoan quản sự, mới cách mấy ngày không gặp, ngươi liền không nhớ ta rồi sao?
Đoan Lương tranh thủ thời gian khoát tay áo nói:
- Không... Không phải, ta không nghĩ tới ngươi còn sống... Phi, là ta nói sai, là ta không nghĩ tới ngươi đột nhiên trở về, thật là tốt quá!
Đoan Lương thần sắc cực kỳ kích động, tựa hồ như thấy Lăng Tiếu là chuyện cực kỳ vui vẻ vậy.
- Hẳn là Như Ngọc tiểu thư và Vĩnh trưởng lão vẫn còn chưa trở về sao?
Lăng Tiếu thần sắc có chút khó coi hỏi thăm.
Lúc trước, hắn nhớ rõ Liệt Như Ngọc đột nhiên bóp nát một khối ngọc đồng, tiếp theo liền có một cự chưởng bọc lấy bọn hắn mang đi.
Trong lòng của hắn sợ hãi các nàng không phải đã bị Thị Huyết lưu khấu giết chết rồi chứ!
- Bọn hắn đã sớm trở về, hiện giờ ngươi trở về lại càng tốt hơn!
Đoan Lương vội vàng đáp.
Từ khi Lăng Tiếu thay Liệt Như Ngọc ngăn lấy một kích trí mạng, Liệt Như Ngọc vẫn luôn thấy áy náy.
Trong một hai tháng đầu, Liệt Như Ngọc mãnh liệt yêu cầu phụ thân nàng tăng cường đại lượng nhân thủ vây giết người của Thị Huyết lưu khấu cùng với Ngưu Trại Bang
Khấu thủ và bang chủ của hai phương lưu khấu này đã bị tru sát, những người còn lại căn bản không thành đại khí, bị Liệt Như Ngọc dẫn theo rất nhiều cao thủ, phát động rất nhiều nhân lực và tài nguyên tìm được chúng, diệt sát toàn bộ.
Lúc Liệt Như Ngọc trở lại Hà Thanh Thành nàng cả người trở nên vô cùng tiều tụy, đã không còn cá tính hoạt bát hiếu động như ngày xưa nữa.
Liệt Vô Địch trông thấy con gái như thế liền đau lòng không thôi.
Hắn đành phải bảo Liệt Vĩnh mang Liệt Như Ngọc về Liệt Viêm Thành đi dưỡng "Đau lòng", đồng thời hắn lợi dụng bí thuật thông tri phụ thân hắn, không cần gây chiến nữa.
Nếu xuất động một gã Thủy Thần, vậy sẽ gây ra bao nhiêu oanh động chứ
Trên một thuyền hoa cực lớn trên hộ thành hà Liệt Viêm Thành.
Đây là một đội thuyền tư nhân thuộc về Liệt Viêm Thương Minh, cũng không phải là đội thuyền mở cửa làm hoa tửu sinh ý.
Hai mỹ nữ tuyệt sắc ngồi trên boong tàu, một người đang cầm lấy chén rượu tùy ý uống vào, mà người khác lại đang ngồi gảy nhẹ lấy làn điệu ưu thương, khiến cho nữ tử uống rượu kia tâm tình buồn càng thêm buồn.
Thật ứng với câu "Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng thêm sầu" a!
Một khúc cuối cùng qua đi, liền có tiếng khẽ nấc, như đang có ủy khuất và khổ sở không nói nên lời vậy.
Nữ tử đàn khúc kiểu nhan như hoa, đôi mắt dễ thương như thu thủy, một bộ đồ tơ lụa lam nhạt phát hạ dáng người uyển chuyển của nàng một cái vô cùng hoàn mỹ.
Cô gái này chính là Chu Chỉ Tĩnh, đệ tử nội môn của Liệt Viêm Thương Minh.
Còn nử tử kia bề ngoài giống như Thiên Tiên, ngũ quan như tinh điêu phối hợp mà thành, thoạt nhìn hoàn mỹ vô hạ, nhưng trên mặt nàng lại treo dáng cười thế lương khiến người nhìn mà cực kỳ lo lắng khó chịu.
- Tiểu sư muội, ngươi đừng có tự tra tấn mình như vậy nữa!
Chu Chỉ Tĩnh cất bước đến bên người Liệt Như Ngọc, lấy chén rượu trong tay nàng xuống khuyên.
Nhìn Tiểu sư muội mình lần đầu tiên thương tâm như thế, trong lòng Chu Chỉ Tĩnh cũng rất đau lòng, trong đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ, nội tâm nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hỏi thế gian tình là gì, lại khiến người sinh tử ly biệt.
Liệt Như Ngọc cười khổ nói:
- Sư tỷ, ta chỉ muốn uống cho say, bằng không ta sẽ nhớ đến tên kia, ngươi nói hắn vì sao cuối cùng lại thay ta ngăn lại một kích kia, bằng không hắn cũng sẽ không chết đâu!