Ngân Xà Thập và Ngân Xà Thập Nhị chật vật tránh khỏi được, không bị trùng kích quá lớn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Hỗn đãn ah, lão gia hỏa này rõ ràng tự bạo, thần hồn của mấy vị đệ đệ chỉ sợ đều bị hủy mất, bọn hắn ngay cả cơ hội phục sinh cũng không có nữa!
Ngân Xà Thập phiền muộn quát.
- Thập ca đừng nói gì nữa, chúng ta mau tìm Không Gian Giới đi, bằng không mấy gia hỏa bên kia đuổi đến càng là cái được không bù cái mất!
Ngân Xà Thập Nhị nhắc nhở.
Ngân Xà Thập cũng biết đây là sự thật, lúc này cùng Ngân Xà Thập Nhị tìm kiếm Không Gian Giới.
Chỉ là bọn hắn tìm được Không Gian Giới của huynh đệ mình lại không phát hiện ra Không Gian Giới của Trần Trọng.
- Thập Nhị đệ tìm được chưa?
Ngân Xà Thập hỏi Ngân Xà Thập Nhị.
Ngân Xà Thập Nhị lắc đầu nói:
- Không có phát hiện, đoán chừng do nổ lớn quá, không biết đã bay đến nơi nào rồi, lần này lỗ lớn rồi!
Trần Trọng tự bạo, Không Gian Giới của hắn tự nhiên cũng bay đi, cho dù bọn hắn thần niệm kinh người, nhưng Không Gian Giới là vật chết, muốn tìm ra cũng không hề dễ dàng.
Bất quá bọn hắn vẫn không chịu buông tha, mở lớn phạm vi tìm tòi ra.
Thế nhưng vào lúc này, không ít khí tức cường đại lại từ phương xa lướt nhanh tới.
Ngân Xà Thập và Ngân Xà Thập Nhị đều cảm ứng được những khí tức bất phàm.
- Thập ca có thể là người của Mã Ưng!
Ngân Xà Thập hai có chút lo lắng nói.
- Đáng giận, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này, chúng ta đi!
Ngân Xà Thập cắn răng, chỉ có thể buông tha tiếp tục tìm tòi Không Gian Giới, cùng Ngân Xà Thập Nhị nhanh chóng rời đi.
Xà Nghĩa Môn bọn hắn tự nhiên không sợ Mã Ưng lưu khấu, nhưng bọn hắn đã hao tổn mấy huynh đệ, mà những lưu khấu này lại mặc kệ đối phương là thế lực nào cũng đều dám cướp, để tránh phiền toái nên bọn hắn trước tiền chỉ có thể lùi đi.
Bọn Mã Ưng đuổi đến thì Ngân Xà Thập và Ngân Xà Thập Nhị đã lẫn đi xa xa.
Bên phía Mã Ưng tổng cộng có hơn mười người, toàn bộ đều là tồn tại cấp bậc Thần Vương.
- Lão đại, bọn hắn chạy thoát!
Một gã trung giai Thần Vương nói với Mã Ưng.
Mã Ưng nhíu mày một chút nói:
- Ân, xem những độc khí lưu lại này, hẳn là mấy tên Ngân Xà của Xà Nghĩa Môn, chỉ là đối chiến với bọn họ không biết có phải là lão nhân kia không?
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, cảm thụ lấy khí tức lưu lại trong thiên địa.
Một lúc sau, hắn phát ra hừ lạnh nói:
- Trần Trọng rõ ràng chết rồi, thần quyển chỉ sợ đã rời vào tay Ngân Xà của Xà Nghĩa Môn, chúng ta mau đuổi theo!
Đạt đến cảnh giới Thần Vương có thể có được thần thông trùng trùng điệp điệp, ở đây vừa phát sinh chiến đấu, mà Mã Ưng lại có thể dựa vào khí tức lưu lại để suy diễn ra tình huống đại chiến mới vừa xảy ra ban nãy.
Dứt lời, đoàn người bọn hắn liền nhanh chóng đuổi theo hướng của Ngân Xà Thập và Ngân Xà Thập Nhị.
Một đôi trẻ tuổi xuyên qua giữa rừng.
Nam anh thụ tiêu sái, nữ xinh đẹp vô bì, như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, cực kỳ xứng đôi.
Bọn hắn không phải là Lăng Tiếu và Tiêu Linh vừa rời khỏi thôn thì còn ai nữa!
- Lăng Tiếu ca ca, ngươi không phải về thành trì sao? Sao lại đến hoang lĩnh này, đi đường thủy sẽ nhanh hơn mà, nơi này thường xuyên sẽ có linh thú qua lại đấy!
Tiêu Linh khôi phục lại bộ dáng hoạt bát, một bên nhẹ bước chân, một hỏi Lăng Tiếu.
- Ta cũng muốn nhanh trở về, nhưng ca ca còn phải đi tìm một người nữa!
Lăng Tiếu đáp.
- Ân, mặc kệ Lăng Tiếu ca ca đi đâu, Linh Nhi đều sẽ đi theo cả!
Tiêu Linh rất nhu thuận nói.
Bỗng nhiên, vào lúc này ở phương xa truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Ngay cả Lăng Tiếu và Tiêu Linh cách rất xa cũng kinh hãi không hãi không thôi.
Đến.
Thật lâu sau, những thanh âm chấn động này mới dần dần lắng xuống.
- Thật đáng sợ ah, đây là thiên tai sao?
Tiêu Linh lộ ra vài phần sợ hãi nói.
Lăng Tiếu vỗ vỗ lưng ngọc của nàng nói: