Đối mặt nghi vấn của Hàn Thiên Ma, Trần Tinh cũng chỉ từ tốn giải thích:
-Các người muốn biết nguyên nhân thì phải suy xét đến một vấn đề. Thế nhưng trước khi nói ra vấn đề đó ta xin mạn phép hỏi các vị ở đây. Nhất Kiếm Thanh Nhân Y có thần thông Dự Ngôn thuật, vậy cớ sao lại thất bại đây?
Nghe được nhưng lời trầm thấp này, 20 người đôi mày đồng loạt đều nhíu lại. Cái câu hỏi này nguyên bản đã được đưa ra bàn luận rất lâu trước đây. Chỉ là đột nhiên hôm này có người nhắc lại thì không ai biết nên trả lời từ đâu.
Có thể Trần Tinh hỏi bất kỳ người nào đều có thể trả lời cho hắn, thế nhưng mục đích của Trần Tinh không phải là muốn nghe lý do mà những người này đưa ra. Hắn phải dắt mũi bọn họ để những người phải bị lý lẽ của hắn thuyết phục.
Trần Tinh đối mặt tình thế hiện tại là đang cùng 20 người đấu trí với nhau. Có lẽ những người này sẽ không làm gì được hắn khi hai bên vạch mặt. Thế nhưng hắn ở Ma Thiên Môn này chẳng những không còn chỗ đứng mà phải bị đám người truy sát.
Như vậy há chẳng phải những tính toán trước đây của hắn đều hoài công vô ích hay sao?
Hơn nữa, Trần Tinh cùng với bọn bọ thật ra cũng có cùng quan điểm. Như vậy việc hắn cần làm là tranh thủ thời gian và thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Không cho những người này có quá nhiều thời gian định thần. Trần Tinh tiếng nói lại tiếp tục trầm thấp:
-Các người có hay không từng nghĩ đến một khả năng, đối phương cũng có người sở hữu Dự Ngôn thần thông, hoặc là một loại pháp thuật khác loại có thể Tiên tri?
Hai mươi ngươi người nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp mấy tiếng. Đồng tử ai nấy đều không tự chủ co rụt lại.
Vẻ mặt kinh hãi nhìn lấy Trần Tinh. Cái vấn đề này không phải bọn họ là không nghĩ tới, chỉ là sau đó nguyên nhân thất bại bày ra trước mặt bọn họ, cho nên điểm này cũng bị chìm vào trong quên lãng.
Mọi người ở đây đều là hạng người tâm trí cơ linh, làm sao không nhận ra được ý tứ trong lời nói của Trần Tinh cơ chứ?
Mấu chốt của vấn đề không phải là bàn về nguyên nhân thất bại. Mà là phòng bị từ tận gốc.
Bọn họ cảm thấy kinh hãi là về tâm cơ sâu nặng của hắn, hắn có thể nghĩ đến vấn đề này liền đã báo hiệu trước cho một kế hoạch chu toàn sau này.
Hàn Thiên Ma ánh mắt thay đổi rất nhanh, từ kinh hãi rồi lại buông lỏng đi rất nhiều, ông ta từ tốn nói:
-Ý của ngươi tức là không muốn chúng ta trợ giúp cái gì, sau đó dùng một thân phận không liên quan gia nhập Tiên Môn đúng chứ?
Trần Tinh khoé miệng nặn ra một nụ cười tươi tắn, hàm ý trong đó không cần phải bày ra cũng khiến đám người gật gù liên tục.
Tà Minh suy nghĩ một chút theo đó tiếp lời:
-Giả thuyết là vậy, tuy nhiên điều kiện gia nhập Tiên Môn vô cùng hà khắc. Thể tu của người không thể tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài. Nhưng tu vi của ngươi thì lại nát bét thế kia. Ngươi có tự tin trong vòng 50 năm liền tăng lên Địa Tiên cảnh giới sao?
Trần Tinh trầm ngâm một lát sau đó lắc đầu đáp:
-Không chắc lắm, tuy nhiên chỉ cần có "cơ duyên" liền không phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Mọi người có chút mờ mịt khi Trần Tinh nói những lời này. Chỉ có duy nhất Hàn Thiên Ma là nghĩ đến vấn đề gì đó. Ông ta đột nhiên bật cười, sau đó lại lắc đầu nói:
-Haha, xem ra là chúng ta may mắn khi cùng chiến tuyến với ngươi. Nếu không thì những lão già như chúng ta bị ngươi gặm đến tận xương lúc nào cũng chẳng hay.
Trần Tinh ánh mắt nhìn về phía Hàn Thiên Ma không khỏi tự giễu cười cười.
Những người khác thì chưa bắt kịp tiết tấu cho lắm. Chỉ có Vô Trần cùng Tà Minh là nắm bắt được điểm gì đó.
Hàn Thiên Ma lắc đầu liền tổng hợp và hoạch định đường lối cụ thể cho mọi người:
-Kể từ giờ phút này, chúng ta cứ làm như không hề quen biết Trần Tinh tiểu hữu. Cứ bình thường như đệ tử khác đối đãi là được, thế nhưng mọi người có mặt ở đây phải tìm cơ hội rời đi Ma Thiên Môn, sau đó dùng thực lực của mình tạo ra những "động phủ, di tích, truyền thừa...". Trong vòng 50 năm nhất định phải trợ giúp Trần Tinh tiểu hữu đạt được Địa Tiên tu vi, đồng thời không thể nhắc lại những chuyện này với bất kỳ ai. Các người hiểu sao?
Thanh âm tựa như hoàng chung đại lữ như thế, to rõ mạch lạc đâu ra đó. Từng câu từng chữ như in vào trong đầu mỗi một người ở đây.
Nghe Hàn Thiên Ma khẳng khái tuyên bố, ai nấy đều đã hiểu được dụng ý trong đó. Đương nhiên không có ai đứng ra phản đối cái gì. Bọn họ còn hận không thể dốc hết của cải trong người tặng cho Trần Tinh để hắn mau chóng tăng lên tu vi nữa là.
Trần Tinh thấy hiệu quả vượt ngoài mong đợi, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Chỉ là nhiêu đó vẫn chưa đủ thoả mãn tham vọng của hắn.
Hắn đánh đổi tính mạng của mình để hứa hẹn với những người này trong vòng 50 năm,
trong khi nguyên bản hắn có nhiều thời gian hơn số đó. Như vậy hắn phải được trả cái giá thực tế và xứng đáng hơn chứ không phải là những hứa hẹn sau này.
Điểm thần qua nhãn lực, Trần Tinh nắm bắt tình thế chớp nhoáng, trong lúc mọi người dấy lên hy vọng, hắn cũng nở nụ cười hoà nhã, giọng điệu ấm áp khiến người khác như tắm gió xuân một dạng, hắn nói:
-Các vị, đường lối đã được định hình, chi bằng hiện tại mỗi người tặng cho ta một món bảo vật biểu hiện một chút để ta cảm nhận được sự ấm áp có được hay sao? Môn chủ việc này người thấy thế nào?
-Cái này....
Nghe Trần Tinh nói như thế, Hàn Thiên Ma lập tức á khẩu không nói nên lời. Ông ta là người đưa ra điều lệnh trợ giúp Trần Tinh. Nếu hiện tại Hàn Thiên Ma không có biểu hiện gì, mọi người làm sao lấy đó làm gương đây.
Cốt lõi của vấn đề không phải là chỗ tại sao không tặng cho hắn tất cả tài nguyên bây giờ mà phải bỏ công chế tạo ra động phủ di tích các kiểu?
Huyền cơ trong đó đương nhiên là phải có, dụng ý không gì khác muốn diễn một tuồng kịch cho thiên hạ xem, tạo dựng một cái lý lịch trong sạch, có như vậy mới có thể trà trộn vào trong Tiên Môn một cách trót lọt nhất. Nhưng Trần Tinh thì lại muốn nhiều hơn thế, và hắn phải có lợi ích mới có khả năng làm việc được chứ? Chẳng lẽ làm việc một cách không công mà chỉ thông qua những lời hứa hẹn hay sao?
Hàn Thiên Ma đứng mũi chịu sào, ông ta không còn cách nào khác là từ trong giới chỉ xuất ra một mặt tiểu kính sau đó cầm trong tay đưa đến trước mặt Trần Tinh.
Không đợi Hàn Thiên Ma nói về lai lịch của tiểu kính. Tà Minh khoé mắt liền giật giật liền quái khiếu thanh âm nói:
-Vọng Thiên Kính của ta trước đây không lâu bị quân ăn cướp nào trắng trợn đoạt mất, không hiểu sao hiện tại nó lại nằm trong tay môn chủ a.
Nghe vậy, Hàn Thiên Ma trừng mắt hùng hồ quát lớn:
-Nói nhăng nói cuội, đây là chiến lợi phẩm của ta. Ngươi nói thêm một câu nữa có tin ngươi phải bò mà ra khỏi đây không?
Nói đoạn, Hàn Thiên Ma cũng đặt nó vào trong tay Trần Tinh rồ dứt khoát nói:
-Tiểu tự, bảo vật này tên là Vọng Thiên Kính. Có thể dùng để dò xét phạm vi 1000 dặm bán kính. Thích hợp cho việc dò xét kẻ địch. Đây là lễ ra mắt của kẻ làm môn chủ ta đây.
Nghe đươc những lời này, ai đó chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm bồ hòn. Trần Tinh thì không quan tâm vui vẻ nhận lấy. Hắn hướng Hàn Thiên Ma biểu lộ ra thái độ đầu tiên:
-Đa tạ môn chủ tặng lễ.
Hàn Thiên Ma trong lòng bớt đi mấy phần rỉ máu, trừng mắt đám người nói:
-Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Còn không mau xếp hàng tặng lễ!
*Hết chương