Tiếng nói vừa dứt thì những ánh mắt còn lại đều tập trung vào người Cổ Ba.
Đối với câu hỏi của Trần Tinh, Cổ Ba chỉ chần chừ một chút liền cúc cung sau đó nói:
-Thuộc hạ cả gan xin hỏi công tử, phải chăng công tử cùng Lục Chỉ Hội có thù oán?
Trần Tinh ánh mắt vẫn như cũ không hề biến đổi, hắn không hỏi nguyên do mà nhàn nhạt nói:
-Một núi không thể có hai hổ, một chỗ không thể chứa hai kẻ có dã tâm. Chẳng phải thù hay không thù. Chỉ là trên con phát triển, không thể không loại trừ các chướng ngại vật.
Lời nói vừa ra, toàn trường lâm vào tĩnh mịch. Ngoại trừ Cổ Ba cùng Cổ Thanh Thanh run sợ trong lòng ra, thì Bào Tịnh hơi cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Cổ Ba nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục nói:
-Công tử, có một chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo.
Không đợi Trần Tinh cho phép, Cổ Ba liền nói tiếp:
-Để mở rộng quy mô phát triển, chúng ta tránh không khỏi cùng các thế lực khác va chạm. Có một lần thuộc hạ dẫn theo đám người san bằng cỗ thế lực nhỏ lẻ khác thì lại phát hiện thế lực đó có người là thân thích của thành viên bên trong Lục Chỉ Hội. Thuộc hạ e là bọn họ sớm muộn cũng sẽ tiến hành trả thù. Do có dính dáng đến Lục Chỉ Hội, cho nên thuộc hạ còn đang cân nhắc, không dám bẩm báo cùng công tử. Xin công tử trách tội!
Dứt lời, Cổ Ba một chân khuỵ xuống quỳ gối trước mặt Trần Tinh, vẻ mặt kiêng nghị nhưng có phần bất đắc dĩ.
Cổ Thanh Thanh thấy vậy vội vàng lên tiếng cầu tình:
-Công tử...
Lời còn chưa nói ra, Trần Tinh liền đã đưa tay ngăn cản. Hắn nhìn Cổ Ba, vẻ mặt tràn đầy hứng thú hỏi:
-Vì sao ngươi lại sợ bọn họ trả thù đây?
Cổ Ba cúi đầu không đáp, có lẽ ông ta cũng không hiểu vì sao Trần Tinh đột nhiên lại hỏi như vậy.
Thấy Cổ Ba không lên tiếng, Trần Tinh hứng thú giảm đi mấy phần, hắn cũng không làm khó Cổ Ba mà phất tay từ tốn nói:
-Được rồi, đứng lên đi. Chuyện này ngươi cứ buông tay mà làm, mọi hậu quả đều có ta gánh. Chỉ cần kiếm nhiều nhất linh thạch có thể liền được. San bằng Lục Chỉ hội cũng không sao cả. Đây là truyên tin vật của ta, ngươi cầm lấy, có chuyện gì cứ việc bẩm báo. Ngươi trước hết sắp xếp đám người kia đi.
Dứt lời, một mảnh giấy, hình thù vuông vức, kích cỡ vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay phiêu nhiên trôi nổi trước mặt Cổ Ba.
Cổ Ba nghe vậy mừng rỡ không thôi, Trần Tinh đã nói như vậy, ông ta còn sợ cái gì nữa. Cổ Ba không dám phỏng đoán tâm tư của Trần Tinh, thế nhưng theo ông ta thấy, Trần Tinh đây là chuẩn bị có động thái lớn. Chẳng lẽ sắp tới xảy ra đại sự gì hay sao? Nếu không Trần Tinh vì sao lại bộc lộ dã tâm như thế?
Cổ Ba chỉ suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt thì không do dự tiếp nhận truyền tin vật sau đó cúc cung một cái rồi bắt đầu sắp xếp chỗ ở cho 60 người đang chờ đợi ngoài sân kia.
Cổ Thanh Thanh cũng không có rời đi, nàng ta nhìn Trần Tinh có vẻ do dự một chút, nếu không phải Bào Tinh đang ở đây thì Cổ Thanh Thanh đã hướng Trần Tinh nói về việc gì đó. Thế nhưng thấy Trần Tinh không có ý tứ giữ nàng lại, Cổ Thanh Thanh cũng đành phải chấp nhận cáo từ rời đi.
Lúc này, Bào Tịnh im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lộ ra vẻ nghi hoặc:
-Công tử đúng là dung túng thuộc hạ nha, công tử vừa rồi hỏi hắn như vậy phải chăng là muốn nhắc nhở, diệt cỏ phải diệt tận gốc hay không? Nếu diệt tận gốc rồi, sự việc liền không ai biết, như vậy thì sợ gì người khác trả thù?
Trần Tinh liếc xéo Bào Tịnh, nhàn nhạt nói:
-Không thể nói, ngươi rất thông minh. Có điều, lúc không cần thiết thì ngươi không cần lên tiếng thì tốt hơn.
Bào Tịnh nghe vậy che miệng cười duyên, thấy Trần Tinh không có sinh khí ý tứ, Bào Tịnh liền nói tiếp:
-Công tử thật sự muốn san bằng Lục Chỉ hội sao? Nếu thật thì công tử sẽ đối với nô gia như thế nào?
Trần Tinh không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Ngươi tin điều đó?
-Ân, ta tin!
-Dựa vào cái gì?
-Trực giác, trực giác cho nô gia biết, công tử hiện tại có thực lực đó. Dường như công tử đạt được cơ duyên gì đó thì phải?
Trần Tinh không khẳng định cũng không phủ nhận, hắn đột nhiên hỏi:
-Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Bào Tịnh nghe vậy hơi sửng sờ một chút, tuy nhiên sau đó liền lắc đầu quả quyết đáp:
-Không sợ!
-Hahaha...
Trần Tinh cười lên một tràng, thập phần sảng khoái. Tiếng cười chưa dứt, tức thì thân ảnh Trần Tinh liền biến mất. Giây kế tiếp, hắn liền xuất hiện trước mặt Bào Tịnh, tay phải nắm lấy cổ nàng giương lên không trung.
Bàn tay đen nhánh toả ra hàn khí khiếp người, ánh mắt cũng trở nên thuần một màu đen trông rất khủng bố.
Bào Tịnh hô hấp khó khăn, cả người không thể nhúc nhích, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Trần Tinh không có sợ hãi, chỉ có bình thản cùng nghi hoặc.
Trần Tinh lúc này khéo miệng khẽ kéo, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh nhưng nụ cười lại mười phần quỷ dị. Hắn nói:
-Ta san bằng Lục Chỉ hội là chuyện sớm muộn, đến lúc đó có giết ngươi hay không thì không nói trước được. Tuy nhiên hiện tại thì ngươi có thể an tâm. Không thể không nói, hiện tại không giết ngươi có lẽ đối với ta là một sai lầm, thế nhưng giết ngươi thì ta chẳng có lợi ích gì cả. Cho nên ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì điên rồ khiến ta phải ra tay.
Dứt lời, Trần Tinh cũng thả lỏng bàn tay, Bào Tịnh lập tức mất đi thăng bằng hơi khuỵ thân hình, hô hấp gấp gáp, bộ dáng có chút chật vật, thế nhưng ánh mắt ngậm lấy tiếu ý nhìn về phía Trần Tinh.
Nàng hơi sửa sang một chút bộ dáng, Bào Tịnh làm như không có việc gì xảy ra, nàng nói:
-Công tử có cần nô gia trợ giúp một tay đẩy nhanh tiến độ thâu tóm Lục Chỉ hội? Đến lúc đó chỉ cần công thả nô gia một con ngựa liền tốt....
Trần Tinh thu hồi khí thế, bộ dáng trở lại bình thường, hắn nhìn Bào Tịnh không mặn không nhạt đáp:
-Ngươi cảm thấy ta cần trợ giúp sao?
Nói đoạn, Trần Tinh từ trong giới chỉ đột nhiên truyền tới động tĩnh.
Trần Tinh trầm ngâm một chút hướng Bào Tịnh nói tiếp:
-Ta trở về phòng trước, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta.
Trần Tinh nói xong cũng không đợi Bào Tịnh trả lời mà đi vào trong, hướng hậu viện đi đến. Hắn lấy ra truyền tin vật rồi nói:
-Có chuyện gì sao?
Truyền tin vật nhè nhẹ rung lên một chút, từ bên trong truyền tới thanh âm:
-Boss?
Trần Tinh ngẩn người, nghe được thanh âm này liền hiểu rõ, hắn nói:
-Thì ra là Chu quản sự, ngươi đã gặp Đường Yên?
Nghe Trần Tinh nói, Chu quản sự liền không do dự đáp:
-Vâng, Boss, ta có chuyện muốn hướng ngài báo cáo, liên quan đến Nhược Hề cô nương.
Trần Tinh thần tình chợt trở nên nghiêm túc, tuy Nhược Hề không phải nhân vật quá quan trọng đối với Trần Tinh, thế nhưng Nhược Hề dù sao cũng là người đi theo Trần Tinh lâu nhất và tận tâm làm việc, hắn không thể bỏ mặc không quan tâm được.
Nghĩ vậy, Trần Tinh liền hỏi:
-Chuyện như thế nào?
Chu quản sự nghe vậy không dám chần chừ liền nói:
-Hôm trước có một người gọi Trương Vũ đến đây mua dược thảo, đi cùng với hắn còn có một người. Hai người trong khi nói chuyện có nhắc tới một người thuộc hạ nghĩ là Nhược Hề cô nương.
-Bọn họ nói cái gì mà "chủ nhân đã chuẩn bị đầy đủ, sắp có động thái, rồi nói cô gái kia ý chí rất mạnh", dựa theo miêu tả địa điểm cùng thời gian mất tích thì thuộc hạ liên tưởng đến Nhược Hề cô nương, thế nhưng thuộc hạ cũng không dám chắc cho lắm, hôm nay tình cờ biết tin Nhược Hề cô nương mất tích, cho nên thuộc hạ mới cả gan phỏng đoán. Chỉ mong có thể trợ giúp Boss phần nào.
-Được rồi, ta đã biết, ngươi làm việc trước đi.
Trần Tinh nói xong liền thu hồi truyền tin vật, hắn im lặng hồi lâu, không biết nghĩ gì.
-Trương Vũ, cái tên này nghe có điểm quen tai.
Trần Tinh còn chưa tìm được đầu mối thì truyền tin vật một lần nữa lại rung lên. Hắn đôi mày nhíu hạ:
-Cổ Ba, phát sinh đại sự?
-Công tử, không phải đại sự gì, chỉ là Thập Tam cùng Thiên Tề vừa mới trở về, hai người đó nói bên ngoài đang đồn đãi có một phần di chỉ đột nhiên xuất thế, thuộc hạ không biết công tử có hứng thú với nó hay không? Cho nên bẩm báo việc này cho công tử.
*Hết chương.