-Uỳnh~
Trần Tinh vừa định thần, bên tai liền nghe âm thanh trầm đục vang lên.
An Nhi trên người nở rộ từng đợt quang mang.
Trần Tinh chưa kịp nhận biết phát sinh điều gì liền cảm thấy lực đạo khủng khiếp trùng kích.
Lồng ngực đau xót, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, Trần Tinh khoé miệng chảy ra một đạo tiên huyết.
Trần Tinh tràn đầy kinh hãi nhìn về phía An Nhi, tựa như muốn hỏi, tại sao?
Tuy nhiên hắn lại không thể nào bật thốt lên được khi nhìn thấy biểu hiện của nàng.
Đập vào mắt hắn là một đôi đồng tử lạnh lẽo như băng, tràn ngập sát cơ cùng phẫn nộ.
Khuôn mặt nàng vẫn như cũ, một trương khuynh quốc khuynh thành, nhưng ánh mắt An Nhi nhìn hắn lại cực kỳ lạ lẫm.
Nào đâu còn nhu tình mật ý? Nào đâu còn say đắm yêu thương?
Thê tử, trượng phu? Nực cười!
Ánh mắt ấy như nhìn kẻ thù không đội trời chung một dạng.
Cả người nàng phát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, bộ dáng cao cao tại thượng băng sơn nữ vương.
Còn Trần Tinh trong mắt nàng không khác gì một con kiến hôi.
-Cút!!
An Nhi thét lên một tiếng chói tai, Trần Tinh chỉ cảm thấy đầu ong ong choáng váng.
Hắn cảm thấy khó chịu gắt gao nắm lấy hai bắp chân non mềm kia.
An Nhi phẫn nộ cũng như xấu hổ không thôi, bàn tay trắng nõn vung ra một chưởng.
Trần Tinh giữa ngực liền lõm xuống một đoạn. Thế nhưng tay hắn vẫn như cũ không hề buông ra mà còn nắm chặt hơn nữa.
Phải biết hiện tại hắn đã luyện thành Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết đệ tam tầng, lực đạo đạt tới 35 vạn cân, phòng ngự cũng không xê xích gì nhiều hậu thiên chí bảo binh khí.
Thế nhưng đối mặt với An Nhi tuỳ tiện một chưởng lồng ngực liền lõm xuống một đoạn.
Trần Tinh cảm thấy đau đớn không thôi, đau về thể xác lẫn tinh thần, Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh tự động chữa trị, rất nhanh cơ thể hắn liền hoàn hảo vô khuyết.
Trần Tinh không biết song tu cùng An Nhi để Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh trực tiếp tấn thăng giai đoạn Luyện Tạng Đỉnh Cao, hiện tại chỉ cần hắn không bị đánh thành cận bã liền có thể sống sót.
Hắn không quan tâm điều này, lực tập trung của hắn chỉ là đạo ánh mắt vô tình kia.
Trần Tinh càng nhìn càng phẫn nộ, hắn gầm thét:
-An Nhi!!!!
An Nhi thoáng cái giật mình, ánh mắt trở nên mê man trong chốc lát rồi vẫn trở lại như cũ.
Trần Tinh thật sự rất tức giận, vì sao vẫn là nàng nhưng lại xa lạ như vậy?
Tựa như một thể xác 2 linh hồn một dạng...
Một thể, hai hồn?
Trần Tinh linh quang loé lên, hắn dường như chạm đến tầng bí mật gì.
Huyễn cảnh vừa rồi?
Trần Tinh giật mình phát hiện, thân ảnh nữ vương bên trong huyễn cảnh vừa rồi lại trùng điệp cùng An Nhi hoà làm một thể.
Nói như vậy An Nhi là cường giả thông thiên triệt địa kia? Thế nhưng tại sao nàng lại ở địa phương này?
-Con rệp, mau cút!!
An Nhi một lần nữa gầm thét, lần này Trần Tinh trực tiếp không cho nàng xuất thủ.
Trần Tinh cả người đè xuống, hai tay hắn gắt gao bắt lấy hai tay của nàng ép ở dưới thân.
An Nhi giận giữ cùng cực, thân thể nàng thánh khiết không người có thể chạm, vậy mà sự thánh khiết trong sạch đó lại bị một con rệp nhỏ bé cho huỷ, thử hỏi nàng làm sao không giận dữ cho được?
Nàng hiện tại muốn đánh Trần Tinh thành cặn bã, rút hồn hắn luyện hoá, ngày ngày chịu nổi khổ nghiệp hoả thiêu thân mới có thể nguôi ngoai cơn giận của mình.
Trên người An Nhi khí thế đột nhiên dâng cao, linh lực chảy xuôi trực tiếp bộc phát ra cỗ kinh khủng tu vi, sâu không lường được.
Trần Tinh có thể cảm nhận được cực độ nguy hiểm, đối mặt với An Nhi còn kinh khủng hơn khi đối mặt với Vô Thiên.
Trần Tinh hiện tại nếu buông nàng ra, nói không chừng hắn thật sự không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Tình thế của hắn hiện tại rất éo le, não hải Trần Tinh điên cuồng nghĩ cách.
Hắn cắn răng trực tiếp huy động hông của mình.
-Ah~
An Nhi kiều mị khẽ rên, khí thế đột nhiên gián đoạn, nàng xấu hổ không thôi, nàng thề Trần Tinh nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Trần Tinh thấy thế trực tiếp dâm uy bộc phát, hắn điên cuồng trùng kích.
Nữ vương thì thế nào? Cường giả làm sao?
Tất cả đều bị Trần Tinh trực tiếp dẹp sang một bên, hắn hiện tại tâm trạng rối như tơ vò, đầu óc nhanh chóng tìm ra đối sách.
Sự tình chuyển biến quá nhanh làm Trần Tinh không kịp thích ứng.
-Ah...ahzz...dừng lại con rệp kia!!
An Nhi không thể phản kháng, miệng trực tiếp mắng lớn Trần Tinh.
Trần Tinh một bên không hề dừng lại động tác. Hắn vẫn như thế mãnh liệt ra vào.
-Nói! Ngươi là ai? An Nhi đâu?
Đối mặt với một An Nhi lạ lẫm, Trần Tinh đại khái đã nắm bắt được điểm mấu chốt, hắn không có thoải mái hưởng thụ mà điệu bộ lo lắng không thôi.
An Nhi thân phận còn là một bí ẩn. Hắn không biết được điều gì cả.
-Bản..đế nhất định sẽ giết ngươi!
An Nhi không trả lời Trần Tinh mà hồ ngôn loạn ngữ nói, miệng vẫn không quên phun ra lời thoại ngoan độc.
Trần Tinh thấy thế thú huyết sôi trào, hắn lại càng ra sức thêm nữa, Trần Tinh mỗi một lần hạ xuống đều chạm vào tận cùng bên trong làm nàng kêu la thảm thiết.
Đến khi âm thanh biến thành tiếng nỉ non rên rỉ hồi lâu Trần Tinh động tác mới từ từ chậm lại.
An Nhi biến thành bùn nhão không còn chút sức, Trần Tinh mới lật người nàng lại cho nàng nằm sấp xuống, sau đó đâm thẳng vào trong, hai tay khoá lấy tay nàng.
Tư thế có phần dâm dục nhưng Trần Tinh lại cảm thấy như thế rất an toàn.
Đối mặt chính diện với nàng Trần Tinh vẫn không thể nhìn được.
Lúc này, hắn hỏi lại một lần nữa:
-Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm gì An Nhi?
An Nhi thở hổn hển, cả người không còn chút sức, khí thế cũng lui tán không còn. Không khác gì cá nằm trên thớt chờ đợi làm thịt một dạng...cơ mà Trần Tinh cũng đã làm thịt nàng...
Nàng thở gấp vài hơi mới từ từ tỉnh táo lại, giọng nói không còn khí thế bức người, nhưng vẫn như cũ cao cao tại thượng lạnh lẽo không thôi:
-An Nhi là kẻ nào? Bản đế không hề biết! Ngươi còn không thả ra?
Trần Tinh giận giữ nhịp mạnh một cái:
-Còn muốn chống cự? Ngươi không phải An Nhi vậy ngươi là ai? Vì sao chiếm nàng thể xác?
An Nhi thân hình run lên bần bật, phía dưới nóng ran làm nàng cực kỳ xấu hổ.
Cái thứ dơ bẩn kia còn đang lắp đầy bên trong nàng, nàng hận không thể một đao cắt bỏ.
Đối mặt với Trần Tinh hung hăn, An Nhi không thể không lựa chọn thoả hiệp, nhưng vẻ ngạo kiều đã ăn sâu vào xương tuỷ:
-Đáng chết con rệp, đây là bản đế thân xác! Ngươi vũ nhục thân thể bản đế còn hồ ngôn loạn ngữ cái gì!
Trần Tinh trong lòng chấn động, không hề phản bác. Hắn nhìn ra An Nhi không hề nói dối lấm liếm cho qua.
Nói như vậy, An Nhi đâu?
Hay cơ bản là trước đó chỉ là mặt nhân cách của nàng?
Chuyện này rốt cuộc là sao? Nữ nhân này tự xưng bản đế, thân phận thật sự của nàng là gì?
Trần Tinh hít một hơi thật sâu trầm giọng nói:
-Ngươi hiện tại suy nghĩ kỹ lại vấn đề, tu vi ngươi cao như vậy có thể bị ta thượng sao? Ta chỉ muốn biết, An Nhi của ta nơi nào?
Nghe được Trần Tinh lời nói, An Nhi không lên tiếng, ánh mắt bắt đầu trở nên mê mang trống rỗng.
Khuôn mặt đờ đẫn ra, nhưng rất nhanh nó liền trở nên vặn vẹo. Cả người nàng run rẩy kịch liệt, khí tức kéo lên có dấu hiệu mất khống chế.
Trần Tinh thấy thế nhẹ nhàng nhịp hông, An Nhi liền Ah một tiếng sau đó trở lại bình thường.
Tuy nhiên nàng vẫn không chịu nổi tư thế xấu hổ này mà nghiến răng nghiến lợi nói:
-Có thể thả bản đế ra sao?
Trần Tinh châm chọc:
-Thả ngươi ta còn có thể an toàn sao? Đừng nhiều lời, trả lời câu hỏi của ta!
An Nhi hít một hơi thật sâu để duy trì bình tĩnh:
-Bản đế là bị người khác phong ấn!
*Hết chương