Nghe được thanh âm này, Trần Tinh ngay lập tức biểu tình nghi hoặc một chút. Hắn cũng không tiếp tục hướng về phía trước mà khống chế mảnh lụa dừng lại sau đó mới chăm chú nhìn lấy người này. Trần Tinh bình tĩnh hỏi:
-Sư huynh có chuyện gì sao?
Một tiếng sư huynh nghe có phần gượng gạo. Tuy nhiên thanh niên cũng không nhận ra, hoặc là tâm tư của hắn không đặt ở đó nên vừa đến hắn liền cười nói:
-Sư đệ có phải hay không dự tính đi Lĩnh Hoà sơn mạch?
-Đúng vậy.
Trần Tinh cũng nhẹ gật đầu một cái, trong lòng cũng bắt đầu suy đoán.
-Sư đệ có hứng thú hay không cùng ta tổ đội? Ta mặc dù thực lực không ra sao nhưng tương đối quen thuộc địa hình.
Người này gãi đầu cười cười, ánh mắt có vài phần xấu hổ nhưng cũng rất chân thành bộ dáng.
Trần Tinh hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
-Sư huynh có phải hay không đùa ta? Ngươi cũng biết điều lệ đã nói rõ, muốn một người một viên nội đan Thuế Biến Kỳ yêu thú mới xem như công nhận thành tích. Cùng ngươi tổ đội chẳng phải cần phải có hai viên? Ngươi nói thực lực không cao còn muốn kéo ta chân sau?
-Ngạch...
Thanh niên nhân nghe Trần Tinh nói vậy nhất thời sửng sốt, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Trọng yếu nhất là Trần Tinh có phải hay không đầu óc có vấn đề? Hắn đã cố ý nói rõ đối với Lĩnh Hoà sơn mạch quen thuộc. Chiếu theo lệ thường thì Trần Tinh không phải mừng rỡ tiếp nhận sao?
Sáo lộ này có phần không đúng kịch bản của hắn đã bày ra. Liệu Trần Tinh phải chăng đã nhìn ra đầu mối gì đó?
Nghĩ tới đây, thanh niên nhân nụ cười cũng thu liễm ba phần, nét mặt có chút gượng gạo cố gắng thuyết phục:
-Haha, sư đệ thật biết đùa đây, theo ta thấy Thuế Biến Kỳ yêu thú chúng ta không phải là đối thủ, huống hồ còn phải giết chúng lấy nội đan. Do đó ta khuyên sư đệ hay là đừng nên liều lĩnh như vậy, không khéo thì lại bồi cả tính mệnh mình vào. Hay là cùng ta đi thăm dò tìm kiếm di tích tài bảo không phải hay hơn sao?
Trần Tinh nghe vậy thái độ tựa hồ có chút không vui, hắn ác liệt nói:
-Ngươi nói như vậy ý là nói ta không có bản lĩnh đó? Có phải hay không ngươi hiện đang âm thầm mắng ta không biết lượng sức? Ngươi người này vô dụng thì cũng không có nghĩa người khác cũng vô dụng như ngươi!
Thanh niên nghe vậy mắt trừng lớn, trong bụng bốc lên mấy phần hoả khí nhưng nghĩ lại mục đích thì hắn lại sinh sinh áp xuống. Trên mặt vẫn cố gắng giữ vẻ tươi cười lấp liếm cho qua:
-Khà khà, sư đệ nói không sai, ta đây ánh mắt đúng là thiển cận, sư đệ có tự tin như vậy chi bằng tổ đội với ta? Ta thật sự rất rành đường đi nước bước bên trong Lĩnh Hoà sơn mạch, hơn nữa ta không cần nội đan yêu thú Thuế Biến Kỳ...chỉ là ta hy vọng đi theo sư đệ có thể phân chia một ít chỗ tốt.
Trần Tinh nghe vậy biểu tình nghiền ngẫm. Một bên thanh niên này cũng không nói thêm điều gì mà yên lặng tính toán các bước tiếp theo.
Trần Tinh không phải ngu ngốc, hắn cũng không phải người dễ dàng xúc động. Trái lại, Trần Tinh bề ngoài tỏ ra như vậy nhưng bên trong thì cẩn trọng rất nhiều.
Từ lúc thanh niên này đến đây, Trần Tinh đã cố ý dùng thái độ đối nghịch cũng như gây khó dễ với người này.
Ngay cả trong lời nói cũng dễ dàng có thể nhận ra Trần Tinh câu từ rất ác liệt.
Đổi lại là một người bình thường thì nhất định sẽ không nhịn được giận dữ phất tay áo bỏ đi. Hoặc là cùng hắn xảy ra cãi vã rồi dẫn đến một trận chiến.
Thế nhưng thanh niên trước mắt này lại không như vậy. Chẳng những hắn không biểu lộ ra địch ý mà ngay cả tức giận ý tứ cũng không có.
Như vậy nói lên điều gì?
Mặc dù người này diễn xuất không thể chê vào đâu được. Biểu tình trên mặt không có lộ ra một tia sơ hở nào. Lời nói lại càng mười phần cẩn trọng.
Tuy nhiên, có cẩn thận thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị Trần Tinh phát hiện, bởi lẽ đây là kinh nghiệm đúc kết trong một xã hội ngươi lừa ta gạt.
Hay nói cách khác, Trần Tinh tính cách có phần đa nghi hơn so với bình thường. Một người chủ động tiếp cận hắn, hắn sẽ ngay lập tức nghĩ đến đối phương mang ý đồ xấu, tiếp theo tuỳ vào trường hợp mà Trần Tinh sẽ cố gắng thăm dò ý tứ người đó. Thanh niên này cũng không ngoại lệ, dù có diễn xuất đến trình độ nào đi nữa, nếu cùng Trần Tinh so với thì quả thật cứ như tiểu vu gặp đại vu như thế. Hai ba lời liền lộ tẩy.
Trần Tinh biết đối phương tìm đến mình là có mục đích. Tuy chưa thể xác định là cái gì chủ ý.
Nhưng trực giác nói cho Trần Tinh biết người này tám phần là mang ý đồ xấu.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh thân hình đột nhiên động.
Hắn chẳng nói chẳng rằng liền triển khai thế công.
Thân ảnh Trần Tinh đột nhiên biến mất. Chưa đầy chớp mắt thời gian thì Trần Tinh đã xuất hiện trước mặt người này.
Hai tay Trần Tinh bắt lấy hai tay thanh niên rồi sinh sinh kéo đứt như thế.
-Aaaaa!!
Thanh niên hét thảm một tiếng trong sự ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra.
Máu tươi cuồng phún nhuộm đỏ bả vai, đau nhức đến mức thần tình vặn vẹo, thanh niên trực tiếp từ trên pháp khí ngã xuống.
Trần Tinh không dự định buông tha, hắn ngay lập tức sử dụng Hoả Đằng Vân lướt xuống đuổi theo.
Một tay Trần Tinh bắt lấy cổ chân của người này treo ngược thân hình thanh niên rồi từ từ đáp xuống phía dưới.
Thanh niên không còn giữ được tỉnh táo, thần tình hoảng sợ hô lớn:
-Ngươi tại sao đối với ta ra tay! Ngươi cái này ác ma! Mau thả ta ra!
Mất đi hai tay, thân hình thì bị treo ngược. Thanh niên lúc này hoàn toàn không có sức chống cự, tựa như cá nằm trên thớt như thế.
Khi khoảng cách mặt đất còn 3m thời điểm, Trần Tinh một tay vặn lấy. Tức thì rằng rắc một tiếng, cả chân thanh niên lấy quỷ dị độ cong bị Trần Tinh xoắn đến gãy lìa, chỉ còn dính lại chút xương ở phần bẹn đùi. Tràng cảnh cực kỳ huyết tinh.
-Aaaaaa, chân của ta! Ặc....
Thanh niên đầu chạm đất liền choáng váng. Đau đớn về mặt thể xác lẫn tĩnh thần không cách nào hình dung.
Trần Tinh thấy thế vẫn như cũ không bỏ qua, vì để đề phòng người này tự bạo, Trần Tinh còn sử dụng một chân đứt lìa của thanh niên rồi cắm xuyên đan điền hắn ta. Động tác vô cùng dứt khoát.
Tức thì người này đình chỉ la hét, bởi lẽ miệng hắn không ngừng trào ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy tựa như người sắp chết.
Đến giờ phút hiện tại, có lẽ thanh niên cũng không nghĩ tới vì sao Trần Tinh lại hướng hắn ra tay.
Không những thế Trần Tinh ra tay lại còn tàn nhẫn đến trình độ như vậy.
Hắn ra tay liền không có một dấu hiệu báo trước, huyết tinh tràng vị khiến người khác chỉ nhìn thôi sống lưng cũng rét lạnh.
Nhất là khi chứng kiến Trần Tinh biểu hiện bình tĩnh mà lạnh nhạt. Thanh niên nhân tròng mắt hoảng sợ đến tột cùng. Con ngươi giăng đầy những tia huyết bao trùm trước mắt.
Trần Tinh nhìn người này tinh thần có dấu hiệu sụp đổ. Hắn mảy may không có thương sót dù chỉ một chút.
Trần Tinh âm thầm vận dụng Di Hồn Đại Pháp khống chế người này. Tất cả những điều hắn làm mục đích chỉ có một, đó là hiểu rõ mục đích của đối phương.
Không có Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật, Trần Tinh còn có Di Hồn Đại Pháp.
-Ngươi nói không sai, một người vô dụng như ngươi, ánh mắt lại thiển cận thì sống trên đời còn có nghĩa lý gì. Ta đây là giúp ngươi giải thoát. Nào, trước khi đi ngươi có cái gì muốn nói sao?
Giọng nói trầm thầm ẩn chứa cuồn cuộn ma âm mê mẩn tâm thần người này khiến hắn không khỏi đờ đẫn bắt đầu thuật lại.
*Hết chương