Trần Tinh chăm chú nhìn Đồng Lão,hắn cũng không phải người không nói lý lẽ, một lúc sau hắn mới mở miệng
-Điều kiện gì?
-Nếu ngươi biết rõ về võ công của ta như vậy ắt cũng biết mỗi 30 năm ta phải tiến hành cải lão một lần, trong thời gian này ngươi phải đảm bảo sự an toàn của ta.
Trần Tinh cũng không keo kiệt gì liền đồng ý. Dù sao hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi.
-Có thể, thế nhưng ta sẽ không phí thời gian để ở đây. Ta còn có việc, ngươi có thể đi bên cạnh ta đến khi ngươi hồi phục lại.
-Có thể
Đồng lão suy nghĩ trong chốc lát rồi mới gật đầu. Sau đó Đồng lão cho người gọi Mai Lan Trúc Cúc, Trần Tinh nhìn 4 cô gái đứng ở đại điện, mỗi người trang phục toàn thân đều đồng nhất màu sắc. Xanh lá, hồng nhạt, tím,vàng.
Bề ngoài thì các nàng đều giống nhau, Trần Tinh giờ mới hiểu được vì sao các nàng mặc trang phục toàn một màu. Hắn có thể nhận ra được Cúc Kiếm bởi vì nàng mặc trang phục màu vàng.
-4 người các ngươi từ nay về sau sẽ là kiếm thị bên người hắn.
Giọng nói tràn đầy uy nghiêm cùng ngữ điệu không thể không chấp nhận.
-Đồng lão, 4 tỷ muội chúng ta được người nuôi từ nhỏ, lệnh của người chúng ta sẽ nghe theo. Thế nhưng ta cảm thấy Đồng Lão nên suy nghĩ lại, nếu không có chúng ta ai sẽ ở bên cạnh hầu hạ người? Xin Đồng Lão nghĩ lại!
-Xin Đồng Lão nghĩ lại!
Cô gái trang phục xanh lá bước lên phía trước giọng điệu thành khẩn nói, ẩn ẩn trong đó mang theo cầu xin. Làm sao có thể đi theo một người không quen biết làm người hầu được? Kiếm thị hay đơn giản là người hầu? Ở đây 4 tỷ muội nàng tuy cũng mang thân phận là người hầu nhưng có thể ăn sung mặc sướng, có kẻ dưới sai khiến, có hoàn cảnh tốt sinh sống. Làm sao có thể đồng ý theo Trần Tinh sống cuộc sống không nhà không cửa? No hôm nay lo ngày mai cho được?
Trần Tinh làm sao không nhận ra ẩn ý trong đó. Cô gái này làm cho Trần Tinh cảm thấy như bị xem thường. Nhất là ánh mắt khi liếc nhìn hắn. Tuy thông minh, nhưng tâm tính lại quá kém không có ánh mắt nhìn cũng như không cảm giác được Trần Tinh khôn phải người thường, không đủ sắc sảo trong việc xử lý các tình huống, hơn nữa là thông minh lại đặt không đúng chỗ.
-Được rồi, ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời. Các ngươi trở về chuẩn bị đồ đạc đi theo hắn.
Thanh âm của Đồng lão cũng kịp thời vang lên, 4 nữ chỉ biết cúi đầu trở về. Hắn thấy bóng lưng của 4 người toát ra một nổi cô tịch cùng cam chịu, Lúc này Trần Tinh cảm thấy bản thân mình có vẻ hơi làm theo cảm tính quá thì phải.
Thử hỏi, người ta muốn sống cuộc sống hiện tại đâu có gì là sai? Người ta xem thường hắn cũng không có gì là không được cả, đó là bản thân cảm nhận của riêng mỗi người về một người khác, chỉ có thể nói là do họ không biết nhìn người, hơn thế nữa là các nàng vẫn chưa làm tổn hại gì đến hắn cả.
Thế nhưng cũng chỉ bằng một câu nói đủ để quyết định số phận của một người, Trần Tinh lại một lần nữa nhận thức được tầm quan trọng của thực lực.
-Ngươi dự định đi nơi nào?
Đợi đến khi chỉ còn lại 2 người, Đồng Lão bắt đầu hỏi Trần Tinh hướng đi, bởi vì điều này rất quan trọng với an nguy của nàng.
-Tây Hạ
-Tây Hạ? Vì sao lại đến nơi đó?
Đồng Lão nhíu mày, nàng dường như có hơi bất ngờ về hướng đi của hắn.
-Đương nhiên là vì Tiểu Vô tướng công rồi.
"Còn một nguyên nhân nữa là Lý Thanh Lộ rồi" Trần Tinh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm.
Thật ra hắn cũng muốn đi Tây Hạ một chuyến để đạt được Tiểu Vô Tướng công, Tiểu Vô tướng công chính gốc chỉ có Lý Thu Thuỷ nắm giữ, bởi vì ai có thể chắc chăn Lý Thu Thuỷ dạy cho Vô Nhai tử 100% Tiểu Vô Tướng công?
Vì sao Tiêu Dao tử chỉ dạy cho mỗi người đệ tử một môn công pháp khác nhau, có phải hay không là do mỗi một môn công pháp đều quá kho tu luyện, chỉ luyện 1 trong số đó thôi là cũng tốn thời gian cả đời rồi hay là có nguyên nhân gì khác?
Còn rất nhiều ẩn tình trong đó, một khi có cơ hội cớ sao lại không làm rõ nguyên nhân? Con người, nên có mục tiêu để theo đuổi, nhưng trong quá trình đó phải tận hưởng những lạc thú vơi ra, nếu chỉ nhắm đến kết quả mà bỏ qua việc tận hưởng trong quá trình nỗ lực thì chẳng khác gì một cỗ máy không có tình cảm?
Trần Tinh cũng như vậy, lực lượng là thứ hắn theo đuổi, mục tiêu là để hồi sinh Phi Yến cùng sống hạnh phúc cùng cha mẹ và nữ nhân, và hắn cũng đang tận hưởng quá trình đạt được mục tiêu đó.
-Chẳng phải ngươi đã học được Tiểu Vô tướng công rồi sao?
-Ai có thể đảm bảo Tiểu Vô tướng công của Vô Nhai tử là 100% đầy đủ? Trong khi đó có một người có thể cho ta đáp án mà ta cần?
-Ý của ngươi là lần này đi Tây Hạ là để tìm tiện nhân kia?
Đồng Lão có vẻ khó chịu khi nhắc đến cái tên này, Trần Tinh cũng không rãnh để ý tới nàng. Bởi vì hắn ngửi được thoang thoáng mùi máu tanh.
Đây cũng là hiệu quả của Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh mang lại, cảm giác tri giác: xúc giác, thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác. 5 giác quan của hắn đã được nâng lên một tầm cao mới từ khi đột phá.
-Có lẽ ngươi nên đi xem là ai đang giết lên đây?
Trần Tinh không trả lời Đồng Lão mà nói ra một câu cộc lốc như vậy rồi ngồi xuống nhắm mắt lại. Hắn muốn tranh thủ tu luyện trước Sinh tử phù.
Một môn võ công sử dụng ám khí có thể thẩm thấu qua da, khiến người trúng muốn sống không được muốn chết không xong. Thuộc hàng cực phẩm trong tra tấn hay khống chế người khác, Trần Tinh đương nhiên là hứng thú.
Người ta thường nói Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Mặc dù câu này được hiểu theo nghĩa bóng dùng để so sánh kẻ địch trong tối nhưng không thể phủ nhận nghĩa đen của nó về sự khó chịu khi phải đối mặt với cao thủ dùng ám khí....
-Chuyện gì xảy ra? Này, ngươi tại sao không nói?
Đồng Lão tuy tuổi đã cao nhưng tâm tính đôi khi cũng mang theo một ít tuổi thanh xuân, nói chuyện cũng rất hợp với bề ngoài, mặc dù có hơi hiếu kỳ cùng khó chịu vì sự thờ ơ của Trần Tinh, nhưng Đồng Lão cũng không dám manh động. Nàng đi ra rồi triệu tập mọi người đi kiểm tra.
Trần Tinh giờ phút này cũng đang chìm đắm trong học thuyết âm dương. Sinh tử phù là một loại ám khí tính âm, hoá nước thành băng rồi phong ấn vào trong huyệt đạo đối phương, nhưng như vậy cũng chưa đủ, phải có công pháp chí dương là Thiên Sơn Lục Dương chưởng tiến hành khống chế mới có thể thi triển. Âm dương hợp nhau tạo thành Sinh Tử phù, mỗi phần âm và dương không thể bằng nhau được. Nếu không sẽ không tạo ra được hiệu quả ngứa ngáy khi đánh vào huyệt đạo.
Tuỳ thuộc vào số lượng âm và dương mà có cách giải khác nhau mà chỉ có người thi triển mới biết được. Nên Sinh tử phù mới được cho là ám khí nguy hiểm và đáng sợ nhất lúc bấy giờ.
Khoảng 10 phút sau, Đồng Lão đã trở lại, khuôn mặt của nàng cũng không được tốt lắm. Trong khoảng thời gian này. Trần Tinh cũng đã sơ bộ hiểu được nguyên lý của Sinh tử phù, chỉ có điều chưa thể thi triển vì chưa học Thiên Sơn Lục Dương chưởng.
-Này, khi nào thì ngươi lên đường?
Tâm trạng không được tốt lắm nên lời nói Đồng Lão cũng tràn đầy khó chịu.
Trần Tinh đương nhiên là không để ý, thế nhưng giờ cũng không phải lúc kéo dài thời gian. Hắn đã hứa mau chóng trở về tìm Ngữ Yên.
-Bất cứ khi nào cũng có thể lên đường.
-Vậy được, để ta căn dặn người khác chuẩn bị xe ngựa.
Có vẻ như Đồng Lão thời gian cải lão cũng sắp tới, sự việc vừa rồi theo Trần Tinh đoán là người của 72 động không chịu nổi hành hạ của Sinh tử phù nên bắt đầu kéo lên nổi loạn. Đây cũng chắc là mở màn cho việc Quần Tiên đại hội.
Hắn cũng cảm thấy hợp lý, nếu không phải do Đồng lão sắp mất võ công làm sao có khả năng dễ dàng như vậy để cho hắn mấy môn công pháp?
Một phần là do cảm thấy Trần Tinh quá khó chơi, kèm theo đó là lo lắng Trần Tinh sẽ làm thật, như vậy, mọi thứ đều đã bớt quan trọng đi khi mặt mũi đều đã mất hết.
Một lúc sau 6 người lên đường, chờ đợi sẵn phía dưới là một chiếc xe ngựa hoành tráng có 2 gã trung niên phu xe chờ đợi. Xe Đủ xa hoa, với số lượng đá quý được đính trên xe theo Trần Tinh ước tính cũng có thể mua được cả toà biệt phủ.
Trong xe đủ rộng để cho 6 người ngồi, được sắp xếp theo hình chữ U, ở phía sau xe có cả đệm bông để nằm. Trần Tinh không khách khí gì ngồi ở chỗ này.
Đồng lão đương nhiên thấy vậy tuy có hơi khó chịu nhưng không có ý kiến gì. Còn 4 nữ thì cũng chẳng dám lên tiếng ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi 1 bên.
Không khí bên trong phút chốc cũng tĩnh lặng lại. Trần Tinh thấy vậy cũng bắt đầu tạo không khí, thế nhưng có vẻ 4 cô nàng chẳng thèm để ý tới hắn lắm. Lắc đầu, không còn cách nào khác hắn đành phải ngậm miệng tiếp tục tu luyện Thiên Sơn Lục Dương chưởng.
Trần Tinh có giả lập năng lực nên việc tu luyện cứ như diều gặp gió. Thế nhưng chỉ trong giới hạn đỉnh cấp của võ công đó thôi chứ muốn càng mạnh hơn phải tự chính bản thân hắn sáng tạo ra rồi.
Một đường buồn chán cứ như vậy tiếp tục. Trần Tinh tiến vào trạng thái vong ngã, ý thức của hắn chìm trong việc nghiên cứu việc sử dụng thuần thục Sinh tử phù. Hắn chỉ chừa lại một phần ý thức để tránh trường hợp có người ra tay hoặc có ác ý với hắn. Với khả năng cảm giác cao, hắn cũng không sợ việc Đồng lão ra tay đánh lén hắn hoặc dùng Sinh tử phù lên mình. Bởi vì hắn cũng biết làm thế nào để phá giải.
-Mai tỷ, Lan tỷ, làm sao gọi hoài mà hắn vẫn không có động tĩnh gì vậy? Trời cũng sắp tối rồi, Đồng Lão cũng đi vào quán trọ nghỉ ngơi, mà hắn cứ như vậy thì chẳng lẽ chúng ta phải ở đây chờ hắn sao?
Cô gái mặc áo tím nhìn về 2 người mặt áo hồng và xanh lá rồi nói. Như vậy người này là Trúc Kiếm.
-Hay là chúng ta cứ để mặc hắn ở lại đây đi, muội đói sắp chết rồi.
Cúc Kiếm ôm bụng phàn nàn đề nghị.
-Không được, Đồng Lão hình như rất xem trọng kẻ này, nếu có gì sơ suất, chúng ta gánh tội không nổi đâu.
Cô gái mặc áo hồng mở miệng khuyên ngăn, 4 người lay hoay không biết làm gì.
-Các tỷ tỷ, cứ như vậy cũng không phải cách, hay là chúng ta trả thù hắn đi?
Cúc Kiếm mở miệng đề nghị, tròng mắt xoay chuyển trong đầu mưu ma chước quỷ đang tính cách chơi xỏ Trần Tinh.
-Trả thù như thế nào? Đồng Lão hình như rất sợ hắn. Nếu làm không khéo thì gây hoạ nữa.
-Ây da, Mai tỷ, tỷ đừng lo nghĩ quá, không biết hắn dùng tà thuật gì làm cho Đồng Lão đem chúng ta làm Kiếm Thị cho hắn. Cơn tức này làm sao có thể nuốt trôi.
-Đúng đó Mai tỷ, nhất định chúng ta phải trả thù hắn.
-Nhưng mà trả thù bằng cách nào?
Rốt cuộc Mai Kiếm cũng bị thuyết phục, thế nhưng nàng vẫn còn rất lo lắng. 3 người Mai Lan Trúc đều nhìn về Cúc Kiếm, chủ ý là nàng đưa ra, đương nhiên nàng phải là người hiến cách.
-Chúng ta không thể làm thương tổn hắn được, thế nhưng chúng ta có thể làm hắn bị xấu mặt. Như vậy khi hắn gặp chúng ta sẽ có cái gai không thể sai khiến chúng ta được.
Cúc Kiếm không cần suy nghĩ cũng đã đưa ra cách, xem ra nàng đã có ý định từ trước
-Cách này cũng được, thế nhưng làm sao để làm hắn xấu mặt?
-Các tỷ không to mò về khuôn mặt thật của hắn không? Chúng ta nhân cơ hội này tháo xuống mặt nạ hắn rồi dùng bút vẽ lên mặt hắn. Như vậy chẳng phải hả giận cũng làm cho hắn thấy xấu mặt sao? Hì hì.
-Thì ra xấu mặt muội nói nghĩa là vậy, được rồi như vậy ai là người thực hiên?
4 người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rốt cuộc lại là Cúc Kiếm thục hiện. Nàng run run đôi tay về phía mặt nạ của Trần Tinh, đợi đến khi tay của nàng chạm vào mép của mặt nạ cũng là lúc cả đám nín thở vì hồi hợp.
Cảm nhận được cơ thể có ngươi tác động, nhưng lại không mang địch ý, Trần Tinh cũng không phản ứng quá dữ dội, hắn hồi phục lại tinh thần.
Hắn từ từ mở mắt ra, đôi mắt hắn chú ý tới động tác của Cúc Kiếm.
-Ngươi thật muốn nhìn thấy mặt của ta?
Giọng nói vang lên nhưng lại làm cả 4 cô gái dựng đứng cả lên, Cúc Kiếm vội vang thu tay rồi lùi về sau cúi đầu, nộ dáng sợ hãi, giống như làm chuyện gì xấu bị bắt quả tang vậy.
Trần Tinh thấy vậy cũng cười nhẹ rồi đưa tay lên chuẩn bị thái xuống mặt nạ của mình. Cả đám cũng hồi hộp chờ đợi. Đến khi khuôn mặt hắn lộ ra, 4 người cũng ngơ ngác, sau đó là thẹn thùng đỏ mặt.
Ai nói xấu không phải là cái tội? Ai cũng muốn mình đẹp cả, không ai muốn bản thân mang túi da xấu xí. Thế nhưng lại không được phép lựa chọn, Trần Tinh may mắn có được gương mặt đẹp, có thể nói cái nhìn đầu tiên để lại ấn tượng tất sâu sắc. Giả dụ gương mặt của hắn như Du Thản Chi trong nguyên tác bị phế đi, như vậy có ai sẽ đỏ mặt nhìn hắn.
Ai nói vẻ đẹp bề ngoài không quan trọng bằng vẻ đẹp tâm hồn? Nó không phải tất cả nhưng cũng không thể thiếu được. Vẻ đẹp tâm hồn cần thời gian dài tìm hiểu mới có thể nhìn thấy, còn vẻ đẹp bề ngoài có thể thấy lập tức, chỉ có người nào thật sự không tuỳ tiện phán xét một người mới có thể nhìn ra được cái đẹp của tâm hồn.
-Thế nào? Đã tới nơi chăng?
Trần Tinh nhìn về phía 4 cô gái hỏi, các nàng không ai trả lời cả, chỉ biết cúi đầu, Trần Tinh cũng lắc đầu không hỏi nữa, hắn cho là người mình không thể đối xử quá tệ bạc, Kiếm Thị ngoài thị tẩm ra còn mang trọng trách là thanh kiếm của chủ nhân. Hắn cần lòng trung thành tuyệt đối mà không phải ép buộc gì cả.
Hắn bước xuống xe, đeo lên mặt nạ lại, bầu trời cũng đã chập tối. Ánh hoàng hôn đã tắt, nương theo ánh đèn dầu của quân trọ phía trước Trần Tinh thầm nghĩ ở nơi hoang vu này lại có một tiểu điếm, Hắn chậm rãi bước vào; mọi ánh mắt người trong quán đều nhìn về một hướng, Trần Tinh nhìn theo, không ai khác là Đồng Lão đang ăn, thế nhưng phong cách ăn cùng số lượng đồ ăn lại doạ người. Hắn thấy vậy cũng lắc đầu làm ta vẻ không quen biết. Con hàng này cũng đã có tuổi rồi thế nhưng vẫn như tiểu cô nương. Hắn gọi một đĩa thức ăn rồi bắt đầu ăn.
Đêm tối hắn ở trọ một căn phòng riêng biệt hắn chuẩn bị ngủ, thế nhưng hắn lại nghe tiếng bước chân. Là của nữ nhân. Trần Tinh cũng hiếu kỳ, hắn giả đò không hay biết; một lúc sau mới có tiếng gõ cửa truyền vào.
Người này không ai khác là Cúc Kiếm
-Vì sao ngươi còn chưa ngủ?
-Ta...ta đến đây để nhận lỗi với ngươi vì hành động lúc chiều, có phạt ngươi cứ phạt ta, đừng liên luỵ đến 3 tỷ tỷ của ta.
Trần Tinh không phải kẻ ngu, làm sao hắn không biết nguyên nhân đến đây của nàng không phải là vậy. Thức ăn tự đưa đến miệng có nên ăn hay không?
Truyện cần sự ủng hộ của các bạn, nguyệt phiếu, Kim sa châu; hoả tinh châu, kim đậu,.... Có gì cứ cho mình với. Đây là Động lực sau mỗi khi đi làm về để mình ra chương tiếp theo.