Trần Tinh giọng điệu tuy nhẹ nhàng trầm thấp, thế nhưng phảng phất tựa như có một cỗ uy nghiêm không cách nào làm trái. Đương nhiên, đây chỉ là bản thân Xuân Lệ tự mình cảm nhận như thế. Nàng vi vi cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, tựa hồ Xuân Lệ vẫn còn do dự trong lòng.
Trần Tinh không gấp gáp, hắn hỏi xong cũng không nói thêm lời nào. Mấy hô hấp thời gian qua đi, Xuân Lệ mới hơi cắn môi hướng Trần Tinh trả lời:
-Nô tỳ không biết mục đích thật sự của Khương Kiệt là gì, thế nhưng thứ mà hắn nhắm đến dường như là một tấm đan phương nào đó.
-Đan phương? Ngươi biết là đan phương gì sao?
Trần Tinh hồ nghi lập tức hỏi. Xuân Lệ lắc đầu trả lời:
-Nô tỳ thật sự không biết, thế nhưng nghe nói đan phương này vô cùng trọng yếu đối với Khương Kiệt. Vì không dám để lộ ra phong phanh gì, hắn không dám manh động ta tay mà bức ép Đường gia phải gả Đường Yên cho hắn. Chỉ là Đường gia tính đề phòng rất cao nên đã tự chủ tổ chức kén rể nhằm thoái thoát chuyện này.
Trần Tinh nghe Xuân Lệ nói vậy liền hiểu được tiền căn hậu quả. Hắn không hỏi tiếp mà rót lấy một chung trà khác sau đó đưa tới trước mặt Xuân Lệ.
Xuân Lệ ngẩn người không biết Trần Tinh đây là thế nào, hắn đột nhiên làm vậy khiến nàng trong lúc nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.
Đối mặt với Khương Kiệt bạo ngược tính cách, Xuân Lệ trong lòng sợ hãi cùng kính cẩn, tuy nhiên nội tâm liền buông lỏng rất nhiều. Bởi lẽ Xuân Lệ hiểu rõ, chỉ cần làm cho Khương Kiệt hài lòng, nàng liền thoải mái sinh hoạt.
Thế nhưng đối mặt Trần Tinh, hắn nhu hoà tính cách, tâm tình nội liễm, nhẹ nhàng cử động lại làm cho Xuân Lệ áp lực rất lớn. Mỗi động tác cử chỉ của Trần Tinh khiến Xuân Lệ hoàn toàn không hiểu trong lòng Trần Tinh đang suy tính điều gì.
Trần Tinh lòng dạ, sâu không lường được, không thể nắm bắt được ý nghĩ của hắn, đồng nghĩa với việc Xuân Lệ trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Nghĩ là như vậy, tuy nhiên Xuân Lệ bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra một cách tự nhiên. Nàng không muốn Trần Tinh có bất mãn cái gì.
-Đối với đan phương đó, ngươi có biết Đường gia cất giấu ở đâu hay không?
Trần Tinh rót cho Xuân Lệ một chung trà, chính bản thân hắn thì cầm lên chung đưa đến môi, tuy nhiên Trần Tinh lại không uống mà đặt xuống.
Xuân Lệ thấy vậy trong lòng cả kinh, chung trà đưa đến miệng cũng chẳng dám mảy may động đến.
Dựa theo Xuân Lệ phỏng đoán, Trần Tinh là đang thăm dò thái độ của nàng. Giữa hai người đang ngồi cùng một cái bàn tựa như bằng hữu đàm luận với nhau. Tuy nhiên thân phận hai người hiện tại rõ ràng là có cách biệt.
Xuân Lệ đã phụng Trần Tinh làm chủ nhân, như vậy nàng phải bày ra thái độ xứng đáng với thân phận của mình chứ không phải là tuỳ tiện xem nhẹ ý tứ Trần Tinh như thế.
Hạ nhân phải có giác ngộ của hạ nhân, không phải chủ nhân bảo có thể cùng ngồi liền cùng ngồi. Quan trọng hơn là giữa hai người vừa chỉ vừa xác lập quan hệ chủ tớ thế này.
Nghĩ đến đây, Xuân Lệ mồ hôi lạnh ứa ra, Trần Tinh lòng dạ quả nhiên như vực sâu không đáy. Xuân Lệ không dám chần chừ vội vàng từ trên ghế đứng dậy rồi nhanh chóng quỳ rạp xuống đất cúi đầu không nói.
Trần Tinh có phần giật mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
-Nữ nhân này đầu óc phải chăng có vấn đề? Ta chỉ hỏi nàng một câu làm sao phản ứng lại lớn như vậy?
Trong lòng tuy hiếu kỳ, thế nhưng Trần Tinh cũng không bật thốt ra miệng mà duy trì tư thái cao lạnh nhàn nhạt nói:
-Được rồi, ngồi đi, đừng tốn thêm thời gian nữa, nói chính sự trước đã.
Xuân Lệ thở phào một hơi, từ dưới đất đứng lên khép nép ngồi xuống bắt đầu thuật lại mọi việc không dám giấu diếm điều gì. Trần Tinh thật sự quá khủng bố, lòng dạ khôn lường, không thể người như nàng có thể dò xét. Cho nên Xuân Lệ quyết định nói những gì mình biết.
Dựa theo Xuân Lệ nói, đan phương gì đó được cất giữ ở Đường gia bảo khố. Thế nhưng Đường gia bảo khố ở đâu thì lại không ai biết ngoại trừ Đường gia gia chủ Đường Nghĩa. Quan trọng hơn là cái đan phương này nghe nói có thể giúp phàm nhân phi thăng Tiên giới.
Do sự việc mang tính trọng đại cho nên không có ai biết được việc này, ngay cả trên dưới Đường gia kể cả Đường Nghĩa cũng hoàn toàn không biết.
Còn về lý do vì sao Khương Kiệt có thể biết được cũng là một lần tình cờ hắn thu hoạch được một phần bút ký bên trong động phủ có thể xem là Đường gia tổ tiên để lại.
Do đó Khương Kiệt mới bày mưu tính kế nhằm đạt được tờ đan phương này.
"Chuyện này xem ra phải đích thân ta đi một chuyến".
Trần Tinh thầm nghĩ. Đạt được tình báo cụ thể, Trần Tinh trong lòng bắt đầu tính toán. Hắn cùng Xuân Lệ nói một chút về tổ chức sát thủ. Biết rõ ở Ma Thiên Môn này hoàn toàn không có cái gì gọi là tổ chức sát thủ cả.
Bởi lẽ không lớn gan giết người như thế. Và cũng không có tổ chức nào đủ thực lực đối đầu với Ma Thiên Môn kinh khủng kia.
Khi nói đến Trần Tinh muốn cho nàng thành lập tổ chức, Xuân Lệ mồ hôi lạnh liền ứa ra. Chỉ là khi nghe hắn nói chi tiết thì Xuân Lệ lập tức đồng ý, nàng còn đứng ra đảm bảo thuyết phục những người khác.
Trần Tinh thấy vậy hài lòng gật đầu, từ bên trong giới chỉ lấy ra một trường truyền tin phù đưa cho Xuân Lệ.
Đạt được Trâu Chí Hào ký ức, Trần Tinh cũng không khác gì sở hữu những môn pháp thuật thấp kém này mà không cần tốn thời gian học tập.
Hoạch định kế hoạch rõ ràng, để lại một ít linh thạch, Trần Tinh cáo biệt Xuân Lệ sau đó trở về Đường gia.
-Tham kiến cô gia.
Chưa bước vào cửa thì đã có người đứng ra chào hỏi. Trần Tinh thoáng cái mất tự nhiên nhưng vẫn như cũ gật đầu một cái rồi nói:
-Tiểu thư các ngươi vẫn ở nhà chứ?
Nghe được lời này, người hầu hơi nghi hoặc một chút, vì cái gì cô gia lại nói ra những lời nghe có vẻ xa lạ như vậy đây? Chỉ là hắn không dám chất vấn mà thành thật đáp:
-Hồi bẩm cô gia, tiểu thư đang ở cùng với gia chủ cùng phu nhân. Cô gia có cần tiểu nhân thông báo một tiếng?
-Ân, không có việc gì, ngươi làm việc của mình đi.
Trần Tinh khoát tay sau đó đi vào Đường gia. Hắn hướng thẳng đại sảnh mà đi.
Đợi đến trước cửa, hắn chứng kiến Đường Nghĩa cùng phu nhân mình đang hướng Đường Yên giở giọng trách mắng.
Đường Yên một mực im lặng cúi đầu không nói, Trần Tinh thoang thoáng có thể nghe được, Đường Nghĩa là đang nhắc đến hắn.
Trần Tinh sắc mặt tựu có chút khó xem, hắn ho khan một cái mở miệng:
-Khục, các ngươi là đang nói ta sao?
Vì quá phẫn nộ, cho nên Đường Nghĩa cùng Đường phu nhân không hề hay biết Trần Tinh tiến đến. Nghe được tiếng ho khan, hai người đồng thời đánh cái giật mình xoay người lại.
Thấy được Trần Tinh thân ảnh, Đường Nghĩa cùng Đường phu nhân lập tức vui cười hớn hở tiến lên đón tiếp. Đường phu nhân không chờ đợi được mở miệng liền nói:
-Con rể tốt, mau...mau đến đây ngồi.
Một bên nói, một bên lôi kéo lấy Trần Tinh nhượng hắn cùng Đường Yên ngồi lấy.
Trần Tinh thấy cảnh này, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt loé lên cực kỳ sắc bén, Đường phu nhân lôi kéo bất động Trần Tinh, đang lúc ngẩn người thì Đường Nghĩa vội vàng kéo lại phu nhân của mình, ông ta nhìn Trần Tinh có chút chột dạ nói:
-Con..con rể, mời ngồi..
Trần Tinh nhàn nhạt hướng Đường Nghĩa nhìn nhiều vài lần, dư quang liếc nhìn Đường Yên tiều tuỵ không dám ngẩng đầu tuỳ tiện nói:
-Khương gia ta đã diệt, về phần Khương Kiệt có trả thù hay không thì các ngươi tự lo liệu lấy.
Nói xong, Trần Tinh xoay người liền đi.
Đường Nghĩa nghe vậy cả kinh, đây cũng là lý do mà ông ta trách cứ Đường Yên, Trần Tinh nếu thật đi rồi, cái nồi này không có ai có thể cõng.
Khương Kiệt lửa giận Đường gia làm sao có thể chịu đựng nổi, Đường Nghĩa nghĩ vậy lập tức vượt qua cản đường Trần Tinh, khuôn mặt cố nặn ra nụ cười thân thiết nói:
-Con..con rể, mặc dù là chúng ta không đúng, xuất phát từ tư lợi. Thế nhưng nhi nữ ta cũng đã cứu ngươi một mạng, giữa hai người cũng là phu thê chi thực. Ngươi làm như vậy phải chăng quá tuyệt tình đi.
Đường Nghĩa nói như vậy, trong lòng cũng bắt đầu tình toán, ông ta hướng Đường Yên truyền âm nói:
-Còn không mau khóc!!
Động tác này, Trần Tinh cũng không hề hay biết, hắn nhìn Đường Nghĩa rồi lại nhìn Đường Yên đột nhiên nức nở tiếng khóc, trong lòng yên lặng đưa ra đối sách:
-Tuyệt tình? Ta có đồng ý vụ hôn sự này sao? Các ngươi Đường gia đừng tưởng rằng lấy Đường Yên ra là tấm bài liền xong chuyện.
Trần Tinh khí tràng đột nhiên kéo lên cao, quanh thân bắt đầu toả ra sát khí mơ hồ.
Đường Nghĩa hoảng sợ nhanh chóng lùi về sau, khuôn mặt âm trâm bất định không biết suy nghĩ cái gì. Không đợi ông ta nói tiếp thì Trần Tinh đã nói tiếp:
-Đường gia gia chủ, mục đích của ngươi là gì đừng tưởng rằng có thể qua mặt được ta. Khương gia, ta đã giúp Đường gia các ngươi diệt trừ. Điều này cũng đã trả xong ân tình của Đường Yên. Nhân tiện nói cho các ngươi biết, Khương Kiệt muốn lấy Đường Yên không phải vì xem trọng nàng. Hắn la nhắm đến bảo khố Đường gia các người mà thôi.
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng giọng điệu mỉa mai ý tứ mười phần rõ ràng. Đường Nghĩa, Đường phu nhân cùng Đường Yên đều không hẹn cùng nhau hướng Trần Tinh nhìn đến, tựa như muốn biết cặn kẽ chuyện này. Đường phu nhân phục hồi rất nhanh liền hướng Đường Nghĩa dò hỏi:
-Đường gia bảo khố? Lão gia, đây là chuyện gì? Tại sao ta chưa hề nghe thấy Đường gia chúng ta có cái bảo khố?
*Hết chương.