-Nhìn cái gì? Nhìn nữa có tin bản đế móc mắt ngươi ra hay không?
Nữ đế hơi hắng giọng, bộ dáng hung ác đối với Trần Tinh, nhưng ánh mắt lại có phần trốn tránh. Trần Tinh nhìn ra được nàng không dám nhìn mình vì áy náy.
Trần Tinh không trả lời, hắn vội vàng ngồi xuống điều tức, xem xét bản thân trên dưới. Dù sao, Trần Tinh trạng thái hiện tại cũng không tốt là bao. Hắn cũng không quan tâm nữ đế đối với mình làm cái gì, vừa rồi từ quỷ môn quan chào hỏi khắp nơi một vòng, Trần Tinh còn sợ cái gì nữa?
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu nói này Trần Tinh giờ mới hiểu, đối với thực lực chênh lệch giữa hắn và nữ đế, hiện tại hắn đã khắc sâu vào trong đầu, càng hiểu thêm về chân chính tu Tiên tu sĩ. Đặc biệt ấn tượng nhất chính là khả năng vận dụng pháp bảo vào chiến đấu cùng với công kích quỷ dị không cách nào đề phòng.
Tuy nhiên, Trần Tinh sẽ không bao giờ từ bỏ phản kháng, hắn không thể nào đứng phía dưới mãi mãi ngẩng đầu lên ngưỡng vọng người khác được. Tự ái không cho phép, linh hồn không cho phép.
Qua một hồi kiểm tra, Trần Tinh giật mình phát hiện cơ thể mình hoàn hảo vô khuyết, chỉ có điều linh lực bổ sung ít ỏi mà thôi, còn lại đều tốt, ngay cả trái tim vỡ nát cũng phục hồi như cũ, Trần Tinh ẩn ẩn cảm giác nó còn tốt hơn so với lúc trước, tựa như được thay mới phụ tùng trang bị một dạng. Đây là chuyện gì xảy ra?
Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh lúc nào trâu bò như vậy?
Cảnh giới này Huyết Long Thần Vương đã trải qua, vượt xa Trần Tinh tu luyện rất nhiều, thế nhưng hắn chưa hề nghe Huyết Long nhắc qua việc này. Đạt đến giai đoạn luyện tạng đỉnh phong, Trần Tinh coi như được thêm một cái mạng, không cần phải lo lắng vết thương nặng nhẹ hoặc bị hủy mất một bộ phận nào của cơ thể nữa ngoại trừ phần đầu, vấn đề là sau khi bị hỏng và tân sinh, cơ quan lại tựa như mới mẻ một dạng.
Việc này có gì mà Trần Tinh lại quan tâm như vậy?
Đây đương nhiên là một vấn đề vô cùng quan trọng và tối trọng yếu Trần Tinh phải biết, một vật dụng bình thường sau khi lâu ngày sử dụng sẽ không còn tốt như ban đầu, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Trái tim cũng không khác là bao, hoạt động đến một lúc nào đó sẽ suy kiệt, tính năng không còn đảm bảo là chuyện tất yếu. Nhưng hiện tại nó lại tựa như mới vừa sinh ra.
Tiếng đập thình thịch trầm vang hữu lực, huyết dịch lưu thông với tốc độ cao, linh khí hồi phục cũng gia tăng gấp mấy lần bình thường. Thử hỏi Trần Tinh làm sao không quan tâm được cơ chứ?
-Này, con rệp phu quân, ngươi không sao chứ?
Trần Tinh thấu triệt vấn đề, nhưng lúc này giọng nói của nữ đế cũng vang lên, Trần Tinh đành phải gác lại chuyện này sang một bên.
Hắn mở mắt, trong lòng thở dài một hơi, hắn không ngại mang theo An Nhi, nhưng mà đối với nữ nhân trước mắt này Trần Tinh không biết đối đãi thế nào cho phải.
Đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, lợi dụng sự quan tâm của nàng sau đó một kích giết chết?
Biện pháp không tồi, cơ mà trái với bản tâm của Trần Tinh. Hắn hiện tại đã nhập ma, nếu hành động không theo bản tâm nữa, nguy cơ cao Trần Tinh thật sự sẽ chân chính không còn khống chế được bản thân của mình và trở thành một tên trong đầu chỉ có giết chóc.
-Ta không có việc gì...
Trần Tinh thu hồi tinh thần, hắn nhìn nàng nhẹ lắc đầu, giọng nói không nhìn ra vui buồn, bình thản một cách xa lạ.
Hơi dừng một chút, Trần Tinh có vẻ do dự lên tiếng:
-Ngươi....là ai?
Nữ đế nghe vậy, lời muốn nói vội nuốt vào trong, nàng trầm mặc không trả lời, có lẽ chính nữ đế cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Trần Tinh không nói gì, nữ đế cũng im lặng, bầu không khí yên tĩnh lạ thường. Sau một hồi im ắng, nữ đế rốt cuộc lên tiếng:
-Bản đế ngoại hiệu Vong Tình, Xà Nhân nhất tộc, Chuẩn Thánh tu vi, thống lĩnh Thiên Đình tam thập tam thiên, dưới trướng hơn trăm Đại La Kim Tiên, dưới Đại La Kim Tiên tiên nhân đếm không xuể...
-Ta không hỏi tiểu sử của ngươi, ngươi hẳn là hiểu ý ta, ta chỉ cần biết. Ngươi là ai?
Trần Tinh không nhẫn nại được lên tiếng cắt ngang, nếu đổi lại là người khác dám cả gan chặt đứt lời nói của nàng ắt hẳn sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt thành tro bụi, thế nhưng Trần Tinh làm như vậy, nữ đế chẳng những không nổi giận đùng đùng mà còn tỏ ra bộ dáng như làm sai một dạng.
Nàng nên nói thế nào đây?
Nữ đế là An Nhi, An Nhi cũng là nữ đế, hiện tại hai tính cách kết hợp với nhau tạo thành một người mới bao quát cả 2. Nàng là nữ đế không nghe ai cả, cũng là An Nhi nhu mì của Trần Tinh, Trần Tinh lời nói nàng sẽ không cãi lại. Đây là ý niệm của An Nhi, như vậy làm sao cho đúng?
-Ta là nữ đế nhưng cũng là An Nhi...
Trần Tinh trong lòng như bắt được điểm mấu chốt, hắn ảo não thở dài, suy cho cùng nàng cũng không phải là An Nhi, nếu đã không phải là An Nhi liền không cần tốn thời gian dây dưa nữa, chỉ cần nàng không cùng hắn phát sinh mâu thuẫn, chuyện này Trần Tinh cũng không suy xét, tính toán cho qua.
Nếu nữ đế biết được suy nghĩ của Trần Tinh ắt hẳn sẽ một cái tát chụp chết hắn, suy xét? Ngươi có đủ thực lực đó sao? Bản đế muốn làm gì thì làm còn cần ngươi suy xét?
-Ngươi có dự tính gì sao?
Trần Tinh dò hỏi, một bên thì âm thầm điều tức hấp thu linh khí bổ sung lại linh lực đã tiêu hao. Nữ đế cũng không có động tác ngăn cản mà chăm chú nhìn hắn rồi nói;
-Bản đế bị ám toán, hiện tại đã mất đi tất cả, bản đế cần trợ lực của ngươi...Con rệp phu quân!
Nữ đế giọng điệu rất cứng rắn, tựa như không cần để ý đến ý kiến của Trần Tinh một dạng. Trần Tinh không đùng đùng nổi giận, mà bình thản từ chối:
-Ngươi khả năng đề cao ta quá, chính ngươi còn đối phó không được cừu nhân của mình, ta như thế nào có thể giúp ngươi?
Nữ đế phản bác:
-Hiện tại thì không thể, nhưng sau này sẽ có thể, con rệp phu quân của bản đế há là người bình thường?
Trần Tinh triệt để im lặng, hắn không biết trả lời thế nào cho phải. Chẳng lẽ tự nhận bản thân mình kém cỏi hay sao? Còn cái gì con rệp phu quân của bản đế, Trần Tinh nghe thế nào cũng không lọt tai.
Dĩ nhiên, Trần Tinh cũng không phải loại người dễ dàng tin tưởng một ai đó, không vì một hai câu của nữ đế mà Trần Tinh liền chấp nhận cùng nàng đối kháng thế lực chưa biết.
Quan trọng hơn là, Trần Tinh còn có rất nhiều chuyện phải làm, làm sao có thể cùng nàng rước lấy thêm phiền phức được?
-Chuyện này ta không muốn tham gia.
Nữ đế nghe xong liền chau mày lại, tựa hồ có chút không vui, nàng nhìn hắn rồi nói:
-Tại sao? Ngươi chẳng phải là con rệp phu quân của bản đế sao?
Trần Tinh không đáp mà hỏi ngược lại:
-Vậy ngươi là An Nhi sao?
Nữ đế hơi sửng sờ một chút, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói Trần Tinh. Đây không phải là một câu hỏi dễ trả lời. Nếu nói nàng không phải An Nhi, vậy 2 người không có bất cứ quan hệ gì cả ngoài thể xác giao hòa một lần, tựa như tình một đêm trong cơn say men không hề biết, thức tỉnh liền không quen.
Nếu nữ đế trả lời nàng là An Nhi, như vậy điều gì cũng phải nghe theo Trần Tinh, bởi lẽ An Nhi chính là như vậy.
Trần Tinh chuyên chú, nữ đế im lặng. Sau một lúc nàng không trả lời mà liếc nhìn Trần Tinh, đôi mắt có chút quật cường cùng ủy khuất.
Thân ảnh vù một tiếng mất hút trong tận trời xanh.
Trần Tinh không cần nữ đế nói ra, hành động của nàng đã là câu trả lời hữu hiệu nhất. Hắn tầng tầng thở dài.
-Xem ra, như vậy là tốt nhất...
Thu hồi tâm tình, Trần Tinh nhẹ mỉm cười thì thào, kết quả như thế có lẽ là tốt nhất cho cả 2...
-Con rệp phu quân! Bản đế sẽ chờ ngươi...!
Chưa kịp ổn định cảm xúc, tiếng nói trong trẻo nữ đế từ trên không truyền tới vang vọng bên tai... Trần Tinh khóe miệng co rút. Hắn nghe ra được bên trong giọng điệu ấy có một chút ý vị khác lạ, tựa như phát sinh chuyện gì không tốt một dạng.
*Hết chương.