Thân ảnh xuất hiện trong làn yên vụ không ai khác chính là Bào Tịnh.
Nàng vẫn như cũ không có gì thay đổi, bất quá giờ phút này đây.
Khi chứng kiến dáng vẻ hiện tại của Bào Tịnh, Trần Tinh lại có cảm giác nàng cứ như biến thành một người khác.
Khuôn mặt trắng nõn không chút tỳ vết, ngũ quan tinh xảo cứ như tiên tử từ trong hoạ mà ra, đặc biệt nhất chính là ánh mắt câu hồn nhiếp phách kia, tràn đầy mị hoặc chi sắc, phảng phất cứ như có thể hút hồn bất cứ người nam nhân nào khi nhìn vào nó.
Nếu như lúc trước, Bào Tịnh một mực dùng ngôn ngữ uyển chuyển để câu dẫn Trần Tinh thì hiện tại, nàng ta chỉ cần một ánh mắt cũng có thể thay cho tất cả những lời nói khiêu khích phía trước.
Trần Tinh hoàn toàn không biết Bào Tịnh đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn có thể nhìn ra Bào Tịnh mị lực đã gia tăng không chỉ vài lần.
"Xem ra hẳn là đã đạt được truyền thừa"
Trần Tinh trong lòng thì thầm một câu, tầm mắt thì lại liếc nhìn xung quanh.
Ngay tức khắc, phía sau Bào Tịnh một cái thất thải hồ điệp rung động đôi cánh chập chờn chậm rải triển hiện.
Hồ điệp tựa như có linh, vừa vặn rơi xuống trên vai Bào Tịnh, yên lặng đứng đấy thập phần nhu thuận.
Trần Tinh nhãn thần híp thành nhất tuyến, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc, bất quá rất nhanh hắn liền hiểu được vấn đề.
Thứ nhất, thung lũng này chẳng qua là một cái trận pháp do nữ tử kia thiết trí nhằm tìm kiếm truyền nhân. Thứ hai, khí tức Thuế Biến Kỳ yêu thú bên trong thung lũng phát ra chính là do thất thải hồ điệp tạo nên.
Điều này đồng nghĩa với việc, thất thải hồ điệp cũng là một cái Thuế Biến Kỳ yêu thú hàng thật giá thật. Do đó, khi mà truyền nhân đã tìm được, hồ điệp cũng nhận chủ thì hai vấn đề nêu trên tiêu thất là điều hiển nhiên.
Bởi lẽ khi mà Bào Tịnh xuất hiện trước mắt Trần Tinh thì yên vụ cũng như khí tức Thuế Biến Kỳ yêu thú đột nhiên biến mất không còn tăm hơi..
Bào Tịnh chú ý Trần Tinh ánh mắt, nhãn thần loé lên một cái sắc thái kỳ dị, đột nhiên hướng hắn nhoẻn miệng cười một tiếng, nụ cười rực rỡ phảng phất như ánh hoa đào nở rộ đầu xuân, vô cùng mỹ lệ khiến nhân tâm không khỏi rung động.
Lúc này, La Khinh Y cũng đã lấy lại tỉnh táo vốn có. Nàng từ chiếc giường đứng lên, ánh mắt mang theo địch ý nhàn nhạt nhìn về phía Bào Tịnh, bất quá dường như tầm nhìn của Bào Tịnh chỉ có Trần Tinh một người, cho nên đối với ánh mắt hung hăng của La Khinh Y, Bào Tịnh hoàn toàn không thấy được.
Trần Tinh mặt vô biểu tình, hướng Bào Tịnh nói:
-Lần này xem ra ngươi thu hoạch không tệ.
Bào Tịnh khoé miệng cong lên, phát ra âm thanh như chuông bạc tiếng cười kiều mị đáp lại:
-Ân, quả thật không sai biệt lắm thực lực gia tăng 3 phần so với trước đó.
Trần Tinh nghe vậy gật đầu không nói thêm gì, hắn hướng La Khinh Y nhìn một chút, hai người đánh cái trao đổi ánh mắt sau đó đồng loạt thu hồi.
Trần Tinh xoay người hướng một phương sau đó lên tiếng:
-Đi thôi, thời gian hình như không còn nhiều lắm.
La Khinh Y cùng Bào Tịnh không nói gì, cả hai cước bộ phân biệt tả hữu lập tức đuổi theo Trần Tinh.
Một đường đi có phần an nhàn hơn trước, bởi lẽ từ khi Bào Tịnh nhận được truyền thừa, tạo nghệ huyễn thuật của nàng dường như đã siêu việt trước đó.
Nếu như lúc trước huyễn thuật của Bào Tịnh chỉ có thể đánh động vào dục vọng của nam nhân để cướp đoạt tu vi bọn họ thì hiện tại, chẳng những nam nhân nói riêng hay nhân loại nói chung đều sẽ bị ảnh hưởng mà ngay cả yêu thú cũng không thể thoát khỏi huyễn thuật.
Đây là còn chưa nói đến bên người Bào Tịnh còn có một cái Thuế Biến Kỳ có tính phụ trợ huyễn thuật cực cao.
Thất thải hồ điệp hay còn gọi là tiểu Điệp tuy là Thuế Biến Kỳ yêu thú, thế nhưng dường như thiên tính của nó vừa sinh ra đã không thể chiến đấu, cho nên chiến lực chẳng khác gì con sâu cái kiến, Trần Tinh tuỳ ý có thể bóp chết.
Chỉ là muốn động đến tiểu Điệp thì phải phá giải được huyễn thuật của nó. Điều này là dĩ nhiên, bất kỳ một sinh vật nào sinh ra đều có ưu điểm và nhược điểm. Mà ưu điểm của tiểu Điệp chính là huyễn thuật.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề này. Trần Tinh cùng La Khinh Y và Bào Tịnh vẫn tiếp tục tìm kiếm săn lùng Thuế Biến Kỳ yêu thú.
Trên đường xâm nhập càng sâu bên trong Lĩnh Hoà sơn mạch, cả ba người không biết đã giết chết bao nhiêu yêu thú khác.
Trong khoảng thời gian ba ngày, nội đan của Thuế Biến Kỳ yêu thú đều đã kiếm được đầy đủ.
Điều này làm cho Trần Tinh cũng có chút khiếp sợ trước thực lực của Bào Tịnh hiện tại. Bởi lẽ một cái Sâm Thuỷ Cự Viên trước đó đã làm cho năm Địa Tiên chật vật chiến đấu, vậy mà giờ đây, một mình Bào Tịnh liền đã có thể giải quyết những vấn đề khó khăn nhất.
Công việc còn lại của Trần Tinh chỉ là đánh ra một đòn kết liễu khi mà Thuế Biến Kỳ yêu thú đang trong tình trạng ngơ ngác.
Mặc dù Trần Tinh muốn cùng Thuế Biến Kỳ yêu thú chiến đấu. Bất quá thời gian lại không cho phép. Còn một việc nữa là, Huyết Long nói điều này là không cần thiết, bởi lẽ từ khi hệ thống đã trở lại thì Trần Tinh có thể thông qua nhãn lực để đánh giá chiến lực của đối phương.
Như vậy không cần thiết phải phí sức cùng Thuế Biến Kỳ yêu thú chiến đấu.
...
Ngày thứ tư thời điểm cũng là ngày mà Trần Tinh, La Khinh Y và Bào Tịnh bắt đầu rời khỏi Lĩnh Hoà sơn mạch.
Khi tới phụ cận Ma Thiên Môn, Bào Tịnh đột nhiên hướng Trần Tinh mị hoặc cười nói:
-Công tử, nô gia có chuyện cần làm, trước hết giải quyết sau đó sẽ hội hợp với công tử.
Nói đoạn, Bào Tịnh liền lắc lắc eo thon phiêu nhiên bay đi, chẳng hề có một chút ý tứ nghe Trần Tinh ý kiến. Hoàn toàn quả quyết khác hẳn trước đây.
Đồng thời, một tấm vải trắng từ trong người nàng rớt ra. Như có như không vừa vặn rơi xuống bên mặt Trần Tinh mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Trần Tinh tuỳ ý nhìn nhìn mà không có hành động gì, hắn đương nhiên cũng không lên tiếng giữ lại, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc. Bất quá nghi hoặc rất nhanh liền bị hắn quăng ra sau đầu.
La Khinh Y chứng kiến cảnh này cũng không hiểu ra sao, tuy nhiên nàng vẫn nhịn không được hướng Trần Tinh dò hỏi:
-Bên trong thung lũng đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trần Tinh nghe vậy hơi ngẩn ra, đang muốn trả lời thì phía sau truyền tới động tĩnh. Một nhóm đoàn đội lù lù xuất hiện.
Trần Tinh thấy vậy liền hướng La Khinh Y truyền âm:
-Việc này tạm thời không nói đến, nàng trước hết trở về đi. Chú ý an toàn.
Nói xong, Trần Tinh tầm mắt cũng thuận theo đó nhìn về phương hướng khác bay đi.
Hắn cùng La Khinh Y mỗi người một ngã phân biệt trở về Ma Thiên Môn.
Trần Tinh đương nhiên phải tận lực cùng La Khinh Y duy trì một khoảng cách. Bởi lẽ hắn biết được ký ức tăm tối nhất của nàng ta cũng như những khó khăn trên con đường trả thù.
Thực lực của Trần Tinh hiện tại chưa thể nào đủ khả năng ngang dọc tứ phương. Trần Tinh làm sao có thể kéo theo La Khinh Y vào cái chết của Khương Kiệt cơ chứ?
Dựa theo Trần Tinh suy đoán, dù cho Lục Triển Ngưu có nói thế nào đi nữa thì Cơ Hoàng Ánh nhất định sẽ đứng ra bênh vực La Khinh Y. Điều kiện tiên quyết là nàng phải phối hợp với Trần Tinho. Khi đó Trần Tinh sẽ an tâm hơn và triển khai bước đi tiếp theo.
Trên đường bay trở về, khi mà khoảng cách địa phận của Ma Thiên Môn cận kề trước mắt thì bên tai Trần Tinh đột nhiên đùng một tiếng nổ vang.
Kình lực mạnh mẽ và có phần bất ngờ đánh tới khiến Trần Tinh không kịp trở tay bị đánh bay một đoạn.
Thân hình hắn tựa như lưu tinh đụng vào mặt đất phát ra một trận dư chấn. Bụi mù lập tức bốc lên bao phủ tất cả tầm mắt.
Lúc này, một tiếng cười càn rỡ mười phần quái dị vang lên:
-Khặc khặc khặc...
Theo ngay sau đó, một thân ảnh chậm rải triển hiện.
Hắn hướng mắt nhìn xuống phía dưới, nơi mà khói bụi bao phủ cất tiếng:
-Cút ra đây! Ta biết ngươi còn chưa chết!
*Hết chương.