Đối với việc này, Trần Tinh đương nhiên là không biết. Dù chính miệng nàng nói hắn chưa chắc sẽ tin tưởng. Dù sao đi nữa, trong vòng 3 tháng từ Nguyên Anh đến Địa Tiên đã là việc không tưởng tượng nổi. Làm sao có thể tin được cơ chứ?
Còn một việc liên quan đến Hàn Thi Âm mà Trần Tinh không biết.
Thế nhưng phải chờ tới khi gặp nàng, lúc đó hắn mới có thể biết đó là chuyện gì.
Còn hiện tại, Trần Tinh một đường nhắm thẳng hướng bắc mà đi.
Địa điểm hắn cần tới chính là Nghị Sự Điện. Cách nơi này khoảng 200 dặm lộ trình. Dựa theo tốc độ bay của Trần Tinh, chí it hắn phải mất 1 canh giờ mới có thể đến nơi.
Đối với việc này, Trần Tinh cũng không có cách nào khác. Mảnh vải của hắn dù có thể phi hành trên đường dài một khoảng rất lâu không cần bổ sung linh lực, nhưng nhược điểm là tốc độ lại không nhanh. Tốn nhiều thời gian như vậy là chuyện không thể tránh khỏi.
Trần Tinh không có việc gì làm liền dự định tĩnh toạ trên đó một canh giờ.
Thời gian đối với hắn là quý giá vô cùng, rãnh rỗi thì tu luyện, mặc dù 1 canh giờ có khi không thể thấm thía vào đâu. Nhưng cơ may trong lúc vô tình lại ngộ ra thứ gì thì sao?
Chẳng phải người ta thường nói, ngộ đạo cần cơ duyên hay sao? Tu hành dài đằng đẳng chẳng ngộ được chút gì, tĩnh toạ mấy chốc liền ngộ ra chân lý. Đây là cơ duyên, nhưng mà cơ duyên cũng phải có điều kiện của nó. Không tĩnh toạ lấy đâu ra cơ duyên cho được?
Trần Tinh cũng là ôm tâm lý may mắn thôi. Có làm còn hơn không, nhưng mà thực chất Trần Tinh chưa thử trạng thái vừa bay vừa tĩnh toạ bao giờ.
Làn gió cứ phả vào mặt hắn tựa như những cái bạt tay vậy, không những thế còn rất nhiều tạp âm quấy nhiễu bên tai. Nhất là khi Trần Tinh lòng không yên ổn bởi tà khí từ lâu đã cùng hắn dung hợp sinh ra Nghiệt.
Nghiệt là xung động, là xúc động, là cảm xúc,...chính vì yếu tố này làm cho Trần Tinh càng khó có thể đạt trạng thái vong ngã hơn. Cho nên hắn muốn tĩnh toạ ngộ đạo là chuyện đã khó nay lại càng khó hơn.
Trần Tinh bắt đắc dĩ phải ngồi thẫn thờ nhìn cảnh sông núi nước non thôi.
Thoáng chốc, một canh giờ trôi qua, trước mắt hắn cũng xuất hiện tu sĩ bay qua bay lại. Phía dưới thì đông như trẩy hội. Phố xá sầm uất không kém gì khu vực phía Đông.
Đương nhiên, ở đây không phải là Nghị Sự Điện gì đó, nơi này chỉ là phụ cận bên ngoài mà thôi.
Ma Thiên Môn phân chia cấp bậc rất rõ ràng. Ngoại môn đệ tử đương nhiên sẽ không thể bước vào khu vực nội môn được.
Để tránh cho người trà trộn lẫn lộn vào. Từ khu vực nội môn trở đi sẽ có kết giới phòng ngự bảo vệ.
Nội môn đệ tử muốn đi vào nhất định phải có thân phận ngọc bài mới được. Đây là điều kiện tiên quyết cần phải đạt được.
Trần Tinh cũng không ngoại lệ, trước khi xác nhận trở thành nội môn đệ tử Ma Thiên Môn, hắn đương nhiên không thể đi vào.
Do đó, Hàn Thi Âm đã sắp đặt người dẫn Trần Tinh tiến đến. Người này Trần Tinh cũng quen biết.
Chính là Tiếu Thiên Minh thanh niên hết mình vì chủ kia.
Nguyên bản Trần Tinh cũng sớm đã quên người này, dù sao Tiếu Thiên Minh cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì.
Tán Tiên tu vi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Ở đây, chí ít phải đạt Địa Tiên cấp bậc mới có thể hưởng đủ đặc quyền. Còn về Tán Tiên thì không có quyền lên tiếng hoặc chỉ có thể đánh đồng với nhóm cùng đẳng cấp với mình.
Cũng giống như, Tán Tiên cùng Tán Tiên "chơi" với nhau như thế. Còn rớ vào Địa Tiên thì đương nhiên thiệt thòi cũng chỉ là bản thân mình.
....
Ngay khi Trần Tinh đến nơi, hắn lập tức cùng Hàn Thi Âm liên hệ. Nàng nói cho hắn địa điểm cụ thể để tìm Tiếu Thiên Minh. Bởi vì không hiểu sao Hàn Thi Âm cũng không liên lạc được với Tiếu Thiên Minh.
Trần Tinh không nói hai lời liền lập tức đi tìm lấy.
Nơi này mặc dù Trần Tinh chưa tới bao giờ, nhưng xem kết cấu không khác gì những phố xá khác. Hắn chỉ cần hỏi đường liền có thể đi, vì tập trung nhiều người nên Trần Tinh cũng không sợ bị lạc đường.
Trần Tinh vừa đi vừa quan sát lấy mọi thứ, bao quát cả kế cấu hạ tầng trong đó. Đây chỉ là thói quen thôi, hắn không hề có dụng ý gì khác.
Không thể không nói, nơi này thật sự rất phồn hoa, người qua kẻ lại nhiều không đếm hết.
Đặc biệt nơi này kỹ viện cùng tửu lâu rất nhiều, một con đường có khi toàn là tửu lâu ở 2 bên như thế. Con đường khác thì toàn là kỹ viện.
Trần Tinh đang đi trên đường, thì một tốp người có nam lẫn nữ kéo dài chạy về một hướng, khi bọn họ đến gần và thoắt qua, hắn nghe được tiếng nghị luận của những người này truyền tới:
-Nhanh, nhanh, mau đi xem, Đường gia Đường tiên tử hôm nay ném tú cầu lựa chọn lang quân, chúng ta cũng tới thử vận may đi.
-Đúng, phải nhanh chóng để còn kịp. Đường gia gia sản có ăn 3 đời cũng không hết. Đường tiên tử cũng thuộc loại quốc sắc thiên hương, trăm năm khó gặp, nếu có thể lấy nàng làm vợ chính là phúc kiếp 3 đời, nhất định phải đi thử một chuyến.
-Xì, Đường gia giàu như vậy, cho dù Đường tiên tử là heo nái cũng có người nguyện ý chịu lấy, huống chi nàng xinh đẹp như thế, liệu có đến phiên chúng ta hay không?
....
Tiếng nghị luận này rất lớn, đến khi bọn họ đi xa rồi Trần Tinh vẫn là nghe thấy được. Những người khác bị hấp dẫn đổ xô tham gia náo nhiệt.
Riên Trần Tinh thì chẳng thèm để ý mà tiếp tục đi về phía trước. Nhìn sơ qua giống như hắn lạc loài giữa đám đông vậy.
Ai nấy đều đi về một hướng, chỉ có hắn là đi về hướng ngược lại. Nhưng chẳng ai để ý đến vấn đề này cả.
Rất nhanh, Trần Tinh liền đến một ngôi nhà. Ngôi nhà không lớn cũng không nhỏ, nằm ở khu vực ít phồn hoa hơn.
Đây là khu nhà ở, cho nên cũng không buôn bán gì cả. Trần Tinh nhìn địa chỉ một cái, nhẹ gật đầu sau đó đứng phía trước cửa hô:
-Tiếu Thiên Minh? Tiếu Thiên Minh? Ngươi có ở nhà sao?
Trần Tinh hô lên 3 lần như thế, nhưng không một ai đáp lời hắn. Lúc này, một vị đại thẩm quần áo mộc mạc ở nhà kế bên đi ra nhìn hắn nghi hoặc hỏi:
-Công tử đến tìm tiểu Minh sao?
Trần Tinh từ tốn đáp lời:
-Đúng vậy, ta đến tìm hắn có việc.
Đại thẩm này dò xét trên dưới Trần Tinh, thấy hắn khí chất đường đường chính chính, ắt hẳn không phải người xấu liền gật đầu nói tiếp:
-Xem ra công tử đến không khéo rồi, tiểu Minh gia hoả kia đi tham gia kén rể gì rồi. Ắt hẳn mấy ngày nay không về đâu.
-Hắn vậy mà tham gia kén rể rồi?
Trần Tinh nghe đại thẩm này nói vậy, hắn liền nhíu mày lại. Hàn Thi Âm sao lại sơ suất như thế cơ chứ?
Rõ ràng Tiếu Thiên Minh không rãnh, nàng lại sắp xếp hắn đi giúp mình. Chuyện này là thế nào?
Nghĩ tới đây, Trần Tinh cáo từ đại thẩm sau đó cùng Hàn Thi Âm liên lạc và kể rõ sự việc. Thế nhưng Hàn Thi Âm trả lời là việc này nàng đã cùng Tiếu Thiên Minh nói từ mấy tháng trước. Nàng cũng đã căn dặn hắn thật kỹ lưỡng.
Nhưng việc hắn đi tham gia kén rể gì đó thì nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Đến hiện tại nàng muốn liên lạc với hắn, vậy mà phát hiện là không liên lạc được. Tiếu Thiên Minh sẽ không vì tham gia kén rể mà làm trái lệnh nàng như thế. Ắt hẳn bên trong còn có ẩn tình gì đó.
Hàn Thi Âm cũng áy náy xin lỗi Trần Tinh đồng thời nhờ vả hắn đến xem giúp Tiếu Thiên Minh rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dù sao Tiếu Thiên Minh đối với nàng cũng tận tâm tận lực. Có thuộc hạ như vậy con cầu mong điều gì cơ chứ?
Trần Tinh lắc đầu, hắn không còn cách nào khác là đi đến xem buổi kén rể này để tìm Tiếu Thiên Minh thôi.
Dù sao Trần Tinh không có khả năng chờ đợi mấy ngày được. Trần Tinh cũng đã hỏi Hàn Thi Âm sắp xếp người khác. Nhưng nàng không sắp xếp được ai khác nên Trần Tinh cũng chấp nhận sự thật.
*Hết chương