Nghe được những lời này, Trần Tinh như lọt vào trong sương mù một dạng, đầu óc hắn cho dù có thông minh cỡ nào cũng có lẽ không theo kịp cách cưới hỏi này của Lăng Viễn, chính xác phải nói là việc “ép duyên”.
Không có lý do gì để hắn đồng ý, vướng bận tình cảm là thứ hắn sợ nhất lúc này, mục đích hắn đến nơi này chính là việc tìm hiểu thông tin để có những quyết định đúng đắn.
Hắn lắc đầu, điệu bộ tỏ vẻ không cần phải nói thêm gì:
-Không muốn!
-Tốt, phải như vậy…Cái gì? Ngươi không muốn?
Lăng Viễn cũng cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời dứt khoát của Trần Tinh, ông ta cũng đã nghĩ đến cảnh tượng người này mừng rỡ nhận lời.
Lăng Vũ là ai? Đệ nhất mỹ nữ Thái Hư Tông, chẳng những thế, nàng còn là một trong Tứ Đại Thiên Kiêu của tông môn được rất nhiều người ngưỡng mộ.
Thực lực, sắc đẹp,… đều xuất chúng, nàng là đại biểu cho kiểu mẫu tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu người.
Vậy mà người thanh niên trước mắt Lăng Viễn lại thẳng thừng từ chối, đầu óc hắn liệu có vấn đề?
Nghĩ tới đây, ông ta cũng chăm chú quan sát hắn, thấy hắn vô cùng lạ mặt nên không nhịn được thốt lên một câu nghi hoặc:
-Ngươi là ai?
Câu hỏi vừa ra cửa miệng thì Trần Tinh cũng ngay lập tức bắt lấy thời cơ, khuôn mặt hắn lập tức tỏ vẻ đắng chát, sau đó là một tràn sự kiện ly kỳ diễn ra, hắn nói đến hoa rơi nước chảy khiến cho Lăng Viễn không còn cách nào chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho Trần Tinh một chỗ ở tạm.
Ông ta cũng cấp cho hắn lệnh bài thân phận để thuận tiện đi lại trong sơn môn, còn về quy cách thì để Như Y nói cho hắn.
Thật ra cái chức Lăng Tiêu các chủ này cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi, về cơ bản Lăng Viễn chỉ là vận may bạo phát cứu giúp được một bé gái, rồi đưa về sơn môn, nhưng bé gái này lại là kỳ tại tu luyện, cho nên Tông chủ quyết định phong thưởng cho ông ta làm các chủ Lăng Tiêu các.
Ban đầu chỉ là các chủ, về sau nhận thấy Lăng Vũ rất nghe lời Lăng Viễn nên Tông chủ cũng đã quyết định nâng ông ta lên làm Phong chủ, được xếp ngang hàng với 9 người Phong chủ còn lại.
Việc này cũng chứng tỏ tầm quan trọng của Lăng Vũ đối với Thái Hư Tông.
Tuy nhiên, điều này dẫn đến những người khác không phục và thường hay xem thường ông ta.
Đơn giản chính là tu vi Lăng Viễn quá thấp, một nhỏ nhoi Nguyên Anh kỳ làm sao có thể sánh ngang hàng với Đại Thừa kỳ được?
Nhưng vì bọn họ phải nể mặt Tông chủ nên không thể làm gì khác hơn là mỉa mai châm chọc, đây cũng là lý do vì sao Lăng Viễn tức giận và cần đệ tử kiệt xuất như vậy.
Có chút ảo não, Lăng Viễn trở về phòng truyền âm cho con gái nuôi Lăng Vũ của mình về chuyện hôn sự.
…
Trần Tinh sau khi theo Như Y rời đi, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, hắn chuyên tâm lắng nghe những quy tắc nơi này để tiện thể hành động và có cái nhìn bao quát hơn.
Sau khi hiểu rõ, Như Y cũng nhanh chóng cáo từ rời đi, hiển nhiên nàng vẫn chưa hết cảm thấy xấu hổ khi bị cha mình chơi một vố như vậy.
Trần Tinh được sắp xếp ở căn phòng rất đơn sơ, bên trong chỉ có một cái bàn cùng một cái giường, không phải là do Như Y bạc đãi hắn gì, bởi vì kỳ thực đa số căn phòng ở đây đều như vậy.
Trần Tinh cũng không có ý kiến, sau khi vào trong, hắn không chờ đợi được bắt đầu điều tra tìm hiểu cơ thể của mình, đặc biệt chính là vùng đan điền kia.
Hiện tại, hắn có thể cảm nhận được việc bản thân có thể vận dụng một số pháp thuật cơ bản như Thánh thủy quyết, rasengan,… quan trọng nhất vẫn là hắn có thể sử dụng lại những thần thông trước kia, đặc biệt nhất phải kể đến Hư Không Tạo Vật.
Ngoài ra hắn có thể sử dụng Trữ vật giới chỉ cùng Huyết Long giới chỉ.
Đây là một tin vô cùng tốt cho Trần Tinh lúc này, thực lực của hắn không chỉ tăng mạnh thêm 1 hay 2 phần nữa.
Con bài của hắn cũng sẽ nhiều hơn, không còn phụ thuộc vào thể chất Bán Thần.
Điều lo lắng duy nhất của hắn chính là việc bản thân hắn có còn đi theo con đường Thần đạo nữa hay không?
Giữa tu Thần và tu Tiên như đã phân tích lúc trước, hắn đã lựa chọn tu Thần, nhưng hoàn cảnh lúc này đã không còn cho phép hắn có cơ hội lựa chọn.
Dù sao cũng đã không có đường lui, cứ đi bước nào hay bước đó.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh cũng dẹp lại phiền não mà tập trung vào công việc chính lúc này.
Hắn bỏ thời gian cả ngày để tập luyện và thao tác lại các thần thông pháp thuật.
Một ngày tẻ nhạt với hắn cứ như vậy trôi qua.
….
Trong khi đó, ở nơi tu luyện Thái Hư Tông cũng đã một mảnh nghị luận xôn xao về tin đồn nữ thần Lăng Vũ có hôn phu.
Điều này đã lan truyền với tốc độ nhanh chóng ra toàn bộ trên dưới cao tầng Thái Hư Tông. Không chỉ vậy, bởi vì Lăng Vũ thật sự rất quan trọng với Tông môn, cho nên đích thân Tông chủ cũng đã cho người điều tra làm rõ việc này.
Bên cạnh đó còn rất nhiều hệ lụy kéo theo tin đồn thất thiệt, nhưng Trần Tinh không hề biết chuyện gì bởi vì dù có xảy ra vấn đề gì đi nữa, hắn cũng tự tin cân cả thế giới.
...
Một đêm "yên bình" lẫn "ồn ào" cứ như vậy trôi qua.
Hôm nay, khi mặt trời vừa ló dạng thì hắn cũng đã thay đổi một thân trang phục Lăng tiêu các đệ tử, sau đó cùng dòng đệ tử khác xuống núi tập hợp.
Đây chính là quy định của Thái Hư Tông, mỗi ngày từ sáng sớm thì tất cả mọi người phải tập hợp ở trung tâm, làm nhiệm vụ tông môn, tu luyện, hay đối chiến đều có thể, nói chung là tự do hoạt động nhưng phải tới nơi đó.
Không ai biết nguyên do vì sao nhưng cũng phải chấp hành theo quy tắc.
Ở đây, đẳng cấp thực lực được phân chia từ thấp đến cao như sau.
Đứng đầu chính là Tông chủ, Thái Hư đạo trưởng tu vi Tán Tiên, còn mấy kiếp tán tiên thì không rõ ràng.
Phía dưới là 10 vị Phong chủ tu vi Đại thừa kỳ, ngoại trừ Lăng Viễn chỉ có Nguyên Anh kỳ.
Mười vị Phong chủ này lần lượt là Cổ Mặc, Từ Quang Diệu, Vương Diêu, Thái Ung, Bạch Thanh Thanh, Tôn Cẩm, Đào Bá Nguỵ, Lâm Xung, cuối cùng là Tố Liên.
Thấp xuống một bậc là Tứ đại thiên kiêu với tu vi đều đã là Hợp thể kỳ, đứng đầu là Tần Chính, Lăng Vũ, xếp sau là Bạch Dạ cùng Hắc Dạ.
Hai người này chính là huynh đệ song sinh.
Còn trưởng lão hay hộ pháp hoặc đệ tử thì đều không vượt qua tu vi Nguyên Anh kỳ, cho nên Thái Hư Tông chỉ xếp thứ 5 trong 6 Tông môn.
Nếu không phải bọn họ may mắn tìm được 4 người đệ tử thiên tài thì không biết thế hệ tiểu bối sẽ như thế nào.
Cho nên tầm quan trọng của mỗi một thiên kiêu là rất lớn.
Trần Tinh đi một mình không ai chú ý, không phải hắn tận lực ẩn nấp gì mà ở đây thật sự rất lớn, nhìn từ xa cũng không rõ ràng hình dáng của hắn ra sao huống chi là để ý?
Hắn tìm một gốc cây to rồi đặt mông ngồi bệch xuống. Hắn không tu luyện mà tựa vào thân cây nhắm mắt suy nghĩ.
Miệng thì lẩm bẩm.
-Làm sao để đột phá Kim đan đây?
Đến khi có mùi thơm xông vào mũi, hắn mới mở mắt ra.
Một cô gái thân cao khoảng 1m75, gương mặt sắc sảo, tinh tế từng chi tiết, làn da trắng trẻo mịn màng, ánh mắt to tròn ướt át, bờ mi cong quyến rũ một cách tự nhiên, mũi cùng miệng to nhỏ vừa phải, tất cả kết hợp lại với nhau tạo nên một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Nếu không phải hắn từng gặp Hoặc Thiên có lẽ người con gái trước mắt này chính là người đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Nói như vậy cũng có phần đúng và sai, tất cả nữ nhân của hắn đều rất xinh đẹp, nhưng bọn họ đều không có cái khí chất giống như người con gái trước mặt hắn hiện tại.
Suy cho cùng thì hơn thua nhau vẫn là chỗ khí chất cùng tu vi. Còn về khuôn mặt lẫn vóc dáng thì có lẽ không thua kém gì.
Trần Tinh không biết người này là ai, có thể chỗ này của cô ta, hắn cũng không muốn bị làm phiền trong lúc suy nghĩ nên cũng đứng lên dự định tìm nơi khác.
Bất quá,
-Phu quân...
Trần Tinh lảo đảo, hắn dám chắc 100% cô gái này là đang gọi hắn, bởi vì xung quang đây chẳng có ai
Thế nhưng mà...chuyện này là thế nào?
*Hết chương..