Trần Tinh cùng Thi Nhị càng chiến càng hăng, nhiệt huyết tựa như núi lửa phun trào một dạng.
Quyền kích cứ thế liên tiếp va chạm, tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc không thôi. Cực quang bắn ra tứ phía, chớp nhoáng lại có một điểm loá sáng rồi chợt tắt. Tràng cảnh như vậy cứ kéo dài liên tục.
Nhịp độ chiến đấu tuy nhanh, bất quá đối với hai người mà nói thì lại chẳng đáng nhắc tới chút nào.
Trần Tinh dĩ nhiên không bung sức toàn lực, hắn một bên chiến đấu, một bên lại chủ động nhượng lui ba phần.
Không phải bởi vì Thi Nhị chiêu thức hung mãnh hay ác độc, mà là do Trần Tinh cố ý như thế, mục đích là để càng hoàn thiện hơn nữa kỹ năng cận chiến bằng vũ khí của mình.
Trên thực tế, binh khí lâu ngày không sử dụng cũng sẽ rỉ sét theo thời gian. Kỹ năng cũng là như vậy, cho dù có thuần thục đến nhường nào đi nữa, một khi không động đến cũng sẽ trở nên hoang phế mà thôi.
Ngày rồi lại qua ngày gần như bị đồng hoá bởi phong cách chiến đấu của một cộng đồng tu sĩ.
Dần dần, Trần Tinh phát hiện bản thân mình cũng đã trở nên ỷ lại vào tu vi hơn là thuần tuý lực lượng.
Vì sao ư?
Đơn giản là khi hắn cùng một người nào đó chiến đấu, số chiêu thức được sử dụng chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay. Một trận chiến chỉ trải qua một hai chiêu liền kết thúc, thử hỏi như vậy làm sao có thể tiến bộ cho được?
Hảo thủ thần kỹ sở dĩ được gọi như vậy là do ngày ngày tôi luyện không biết bao nhiêu năm tháng đến mức nhuần nhuyễn thấm đậm vào tận xương tuỷ. Có thể bộc phát ra toàn bộ uy năng một cách tuỳ tâm sở dục.
Về phần Trần Tinh dĩ nhiên là chưa thể nào đạt đến trình độ đó. Muốn đạt được cái mốc đó không phải dễ dàng và cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Cho nên, có được cơ hội như hiện tại, hay nói đúng hơn là có người ngang tay cùng hắn bồi luyện thì Trần Tinh làm sao có thể bung sức toàn lực được.
Cuộc sống là nhờ diễn kỹ, đối với địch nhân cũng là như thế. Nếu như đối phương vẫn còn giá trị lợi dụng thì nên tận lực lợi dụng tối đa. Diễn kỹ làm sao cho địch nhân không nhìn ra sơ hở mới là thành công.
Tất nhiên Thi Nhị không biết Trần Tinh thực lực thật sự, Trần Tinh cũng là như thế. Thi Nhị làm sao có khả năng nhìn thấu huyền cơ bên trong.
Chèn ép Trần Tinh một đầu làm cho nội tâm của Thi Nhị thống khoái không gì sánh được.
Cái cảm giác run rẩy vì vui sướng khi địch nhân đang bị chính tay mình dằn vặt bào mòn khó có thể diễn tả bằng lời.
Mỗi một quyền hạ xuống, Thi Nhị đều bảo trì lực lượng đều đều, đôi khi lại gia tăng thêm ba phần. Bên miệng còn mang theo nụ cười trào phúng.
Trần Tinh chẳng thèm để ý, nét mặt giả vờ ngưng trọng sử kích đón đỡ. Trong lòng thì không ngừng hoàn thiện chiêu số.
Khi thì đâm, khi thì quét ngang, khi thì xoay vòng dùng cán đón đỡ. Chiêu thức biến ảo liên tục, kình áp lan tràn khiến Thi Nhị dù có gia tăng lực lượng thế nào đi nữa cũng khó lòng phá vỡ phòng ngự của Trần Tinh.
Dần dần, từ trong tiềm thức của Trần Tinh bắt đầu hình thành một bộ kích pháp, bất quá đây chỉ là do hắn tưởng tượng ra, muốn hoàn chỉnh biến nó trở thành một môn công pháp thật sự tất yếu cần có thời gian suy ngẫm lại quá trình.
Lý thuyết và thực tiễn đương nhiên phải cùng tồn tại song song hỗ trợ nhau mới có thể tạo ra một thành quả như mong đợi. Đây là chân lý không có gì phải bàn cãi.
Chỉ là Trần Tinh đảo ngược cái phương pháp lại mà thôi. Hắn dùng thực tiễn để hình thành cái sườn lý thuyết rồi sau đó dùng lý thuyết để chứng minh cái thực tiễn. Nghe như có phần phức tạp, thế nhưng mọi việc nhìn chung lại đơn giản vô cùng.
Nhìn bề ngoài, song phương mặc dù hạ rõ ràng. Bất quá trên người Trần Tinh chẳng tìm thấy một điểm thương tổn cụ thể. Suy cho cùng thứ hư hao chỉ có một thanh trường kích đã không còn hình dáng ban đầu.
Trái lại, Thi Nhị quyền đầu mặc dù không có một chút vết tích, thế nhưng y phục cư nhiên đã rách nát không thôi, dáng vẻ so với Trần Tinh còn chật vật mấy phần.
Trần Tinh cùng Thi Nhị một kích va chạm liền tách ra, ánh mắt nhìn lấy đối phương lẫn nhau mang theo vẻ đề phòng.
Thi Nhị nụ cười đắc ý đột nhiên tắt hẳn, ánh mắt chuyên chú nhìn lấy Trần Tinh hắng giọng:
-Ngươi quả nhiên không đơn giản...
Trần Tinh nghe vậy mặt vô biểu tình, Thi Nhị thấy thế đột nhiên toét miệng cười nói tiếp:
-Bất quá, ngươi không thể làm gì được ta!!
Nói xong, Thi Nhị giơ lên nắm đấm của mình lắc lắc trước mặt. Bộ dáng mười phần tự tin.
Chỉ giây kế tiếp, uỳnh một tiếng nổ vang. Cả thân hình Thi Nhị đều lao thẳng về phía Trần Tinh.
Lần này, từ trong ánh mắt của Thi Nhị, Trần Tinh có thể nhận ra sự quyết tuyệt cùng điên cuồng. Bộ dáng hoàn toàn muốn cùng hắn đồng quy vu tận một dạng.
Nhận được kích phát, huyết tính trong người Trần Tinh cũng bắt đầu sùng sục sôi.
Tay phải hơi biến ảo, trường kích đột nhiên hoá thành từng điểm quang mang tan biến. Thay vào đó, một thanh trường kích khác đột nhiên xuất hiện. Thanh kích này cư nhiên chính là Diệt Thần Kích.
Toàn bộ trên dưới kết cấu đều không có gì khác biệt, thế nhưng từ khi Trần Tinh lấy ra Diệt Thần Kích thì khí thế trên người cũng triệt để thay đổi.
Hắc sắc quang mang lượn lờ từng đợt tựa như lũ quét lan tràn mà ra. Thi Nhị đang lao đến ánh mắt đột nhiên trợn tròn.
Một cảm giác hoảng sợ từ từ chiếm lấy toàn bộ tâm trí của hắn. Lúc này, cái suy nghĩ duy nhất của Thi Nhị đó chính là mau chống chạy thoát.
Bất quá Trần Tinh động tác cứ liền mạch không dừng. Hắn giơ cao Diệt Thần Kích chỉ thiên.
Hắc sắc khí tức xông thẳng thương khung, mây đen lập tức từ bốn phương tám hướng dũng động kéo đến không ngừng.
Bất quá chưa đầy chớp mắt thời gian, Trần Tinh liền nhẹ nhàng sử kích hạ xuống chỉ thẳng về phía Thi Nhị.
Lúc này, đùng một tiếng vang rung trời, chấn động đến mức Thi Nhị lảo đảo dừng lại thế công.
Một luồn khí tức kinh khủng từ trên bầu trời truyền tới. Tích tắc, hư ảnh đại kích khổng lồ lấy tốc độ kinh khủng hạ xuống.
-Uỳnh Uỳnh Uỳnh~
Trường kích hư ảnh chỉ vừa triển hiện thân ảnh, hư không liền sản sinh ra vố số vết rách tựa như mạng nhện giăng đầy một vùng. Trọng lực lập tức gia tăng muôn phần, phảng phất cứ như có một toà đại sơn cực kỳ to lớn rơi xuống vậy.
-Khônggg!!!
Thi Nhị hét lên thảm thiết mang theo vẻ tuyệt vọng không cách nào hình dung.
Nỗi hoảng sợ trước khoảnh khắc tử vong một lần nữa khắc sâu vào trong tâm khảm, Thi Nhị cứ trơ mắt ra nhìn mà không thể phản kháng. Tròng mắt trợn tròn chứa đầy tơ máu như muốn nứt ra một dạng.
-Rầm!!!
Trong nhất khắc thời gian, mọi âm thanh phạm vi trăm dặm đều bị lấn át bởi tiếng va cham. Bụi mù tựa lũ càn quét tứ phía, độ cao ước chừng trăm trượng có hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng cùng kinh khủng.
Bất quá dường như điều này không ảnh hưởng đến Trần Tinh một chút nào.
Bởi lẽ hắc sắc quang mang đều đã ngăn chặn hết thảy mọi thứ. Trần Tinh lẳng lặng đứng đấy mặt vô biểu tình.
Đến khi khói mù qua đi, hăn cũng thu hồi khí thế cùng với Diệt Thần Kích vào trong.
Trần Tinh chắc chắn một kích Thiên Tru vừa rồi, Thi Nhị không thể nào còn sống được.
Hắn xoay người triển khai thân pháp bay đi.
Chỉ là khi Trần Tinh mới vừa bước ra bước đầu tiên thì một giọng cười càn rỡ vang lên:
-Haha, ngươi chỉ có vậy thôi sao!!!
Trần Tinh dừng lại thân hình, hắn nhương mày nhìn lấy. Trong lòng không khỏi kinh nghi thầm nghĩ:
"Tại sao hắn còn sống, là ta quá chủ quan sao?"
Câu hỏi chỉ loé lên rồi chợt tắt, Trần Tinh không đáp, một lần nữa triệu hoán Diệt Thần Kích nắm chặt trong tay tuỳ thời có thể phát động thế công.
Trần Tinh biết, địch nhân tới dường như đã có chuẩn bị mà đến. Muốn giải quyết nhanh chóng e là không thể. Hắn cần phải có động thái quyết tuyệt hơn nữa.