Xà mỹ nhân nghe Trần Tinh nói, nín khóc mỉm cười.
Nụ cười ngọt ngào cùng vui sướng. Trần Tinh không khỏi thở dài một hơi.
Hắn không biết nụ cười này còn duy trì được bao lâu?
Trần Tinh phải đi là điều không thể thay đổi, tuy nhiên Trần Tinh lại không thể đi được.
Nếu giờ phút này hắn nói rõ ý định ắt hẳn vị xà mỹ nhân này sẽ không cho hắn đi.
Hơn nữa, Trần Tinh không biết hiện tại mình đang ở nơi nào. Tuy nhiên hắn có thể khẳng định có thể hắn đang ở trong một không gian độc lập tương tự như một tiểu thế giới vậy.
Nếu muốn ra ngoài trừ phi lực lượng đủ mạnh đánh vỡ không gian quy tắc trói buộc. Hoặc là tìm ra truyền tống trận truyền tống ra ngoài.
Trần Tinh có Chỉ Xích Thiên Nhai thuộc về phạm trù không gian pháp tắc. Thế nhưng là nó cũng có hạn chế, Trần Tinh chỉ dịch chuyển bên trong phạm vi tầm mắt của mình. Có nghĩ là hắn chỉ có thể thông qua truyền tống trận truyền tống ra ngoài.
Vấn đề nảy sinh ở đây là truyền tống trận có lẽ chỉ có vị xà mỹ nhân này biết.
Hắn đã đi dạo một vòng, nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hơn nữa nó còn bao phủ bởi trận pháp che mắt.
Đứng ở bên ngoài thì nhìn thấy cảnh này, khi đi vào trong trận lại thấy cảnh khác. Trận pháp bên trong trận pháp, nhiều vô số kể.
Muốn tìm kiếm truyền tống trận đã khó lại càng thêm khó.
Trần Tinh thở dài, hiện tại hắn có thể làm là cố gắng cùng nàng giao lưu. Tốt nhất là dạy nàng ngôn ngữ để thuận tiện trao đổi.
Có như vậy mới có thể biết được thông tin rời đi nơi này.
Trần Tinh cứ như thế làm ra quyết định. Hắn hiện tại cũng không còn háo hức cái gọi Ngũ Tông tranh bá hay cơ duyên nữa.
Chuyến đi Ma Khư lần này đã là thiên đại cơ duyên rồi.
Chẳng những đạt được công pháp luyện thể hằng mơ ước, còn đạt được một kiện đỉnh cấp tiên khí.
Tuy mặc dù không biết nó có công dụng gì. Thế nhưng nghe Vô Thiên nói trên có thể thôn thiên, dưới có thể thực địa, hiển nhiên cũng rất trâu bò một loại.
Còn về giao dịch cùng Bào Tịnh sao? Vậy cũng chỉ là giao dịch thôi, cái đó còn xem nàng có hay không chống chọi được tới lúc hắn ra rồi.
Nàng ta là một người thông minh cũng như tâm cơ sâu, hiển nhiên trong tay cũng có át chủ bài. Dù Hạng Thiếu Tu có bức bách thế nào cũng không dễ dàng như vậy đạt được.
Trần Tinh nghĩ tới đây trong lòng cũng thư thái hơn rất nhiều.
Hắn vỗ vai nhè nhẹ xà mỹ nhân, ý bảo buông hắn ra.
Xà mỹ nhân dường như hiểu được, nàng do dự trong chốc lát nhưng cũng không làm trái ý hắn.
Trần Tinh thấy nàng bộ dáng cảnh giác nhìn mình có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt này giống như là thê tử nhìn trượng phu sợ hắn trốn ra ngoài lêu lỏng phong lưu một dạng, không có trách khứ, chỉ có đầy uỷ khuất.
Trần Tinh không nói thêm lời nào, dời bước ngồi trên giường đá rồi vẫy tay ý bảo xà mỹ nhân lại.
-Nàng có thể nghe hiểu ta đúng không?
Xà mỹ nhân gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Trần Tinh hỏi tiếp:
-Vậy là nàng có câu nghe hiểu có câu lại nghe không hiểu sao?
Xà mỹ nhân gật gật đầu, miệng ô ô nói.
Trần Tinh không hiểu gì, hắn chăm chú nhìn nàng một chút.
-Ta dạy nàng ngôn ngữ của ta, nàng muốn học hay không?
Xà mỹ nhân ánh mắt đảo quanh tựa như đang phân tích Trần Tinh lời nói.
Nàng gật đầu đồng ý.
Trần Tinh mỉm cười, bắt đầu công tác giáo dục của mình.
Thế là sinh hoạt của hắn cũng trở nên an nhàn không ít.
Ngoại trừ tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết, thời gian còn lại là bồi xà mỹ nhân luyện tập ngôn ngữ.
Trần Tinh cũng cho nàng cái tên gọi An Nhi, với hy vọng nàng có thể bình an, hắn không muốn ngày nào đó nàng mất đi nụ cười thuần khiết này.
Còn về họ, Trần Tinh trực tiếp không để nàng theo họ mình.
Điều này mang nhiều ý nghĩa, thứ nhất cha mẹ nàng là ai, hắn hoàn toàn không biết, nếu làm vậy sẽ một phần không tôn trọng bọn họ.
Thứ hai, nếu nàng theo họ Trần Tinh mang ý nghĩa là người của hắn. Điều này Trần Tinh chưa hề nghĩ tới.
Hắn chỉ đơn thuần là có hảo cảm với nàng mà thôi...
...
Một ngày rồi lại một ngày, thời gian thoáng chốc, Trần Tinh đã ở đây được gần 3 tháng.
Trong 3 tháng này, hắn đã hoàn thành tầng 3 của Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết, lực lượng gia trì đạt đến 35 vạn cân. Khủng bố vô cùng.
Trần Tinh tư chất hơn người, suy nghĩ thông triệt, cộng thêm có Vô Thiên sở ngộ nên muốn tu luyện tam chuyển không có gì khó khắn.
Về phần Thiên Địa Lô cũng bị hắn hoàn toàn luyện hoá đặt trong thể nội. Ngày đêm uẩn dục hấp thu chế luyện ma khí cùng tình hoa do Vô Thiên để lại.
Quá trình này nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Luyện hoá cùng hấp thu tốc độ không phải là quá nhanh.
Bởi vì thân mang luân hồi chi lực, mặc dù Vô Thiên là tự bạo nhưng suy cho cùng hắn từ đầu tới cuối cũng không hề thoát ra được Thiên Địa Lô.
Do đó, Trần Tinh hấp thu không chỉ ma khí cùng tinh khí của Vô Thiên mà còn chứa luân hồi chi lực trong đó. Nhưng cũng chỉ một phần vô cùng nhỏ bé thoát ra trong quá trình tinh luyện mà thôi. Muốn hấp thu hoàn toàn cũng không phải việc đơn giản gì.
Có thể so sánh tinh hoa của Vô Thiên không khác gì kinh nghiệm dự trữ một loại khác. Chỉ cần luyện chế đủ tinh khiết liền có thể dùng nó để tăng trưởng tu vi.
Về phần Luân hồi chi lực là gì, Trần Tinh đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, nhưng muốn cảm ngộ nó lại là một chuyện khác.
Phạm trù của nó vô cùng rộng lớn, hư vô phiêu miễu, thuộc về một phần của đại đạo.
Trần Tinh tu vi chưa đủ sâu để có thể chạm tới cánh cửa đó.
Điều này hắn cũng không có cảm thấy thất vọng, đạt được lực lượng đáng sợ đã khiến Trần Tinh cảm thấy đầy đủ.
Huống chi Vô Thiên một kích cuối cùng khiến Diệt Thần ấn ký của Trần Tinh trở nên hoàn mỹ.
Hắn có thể khống chế lực lượng đó một cách thành thạo. Không còn bị sát ý kìm nén bản tâm nữa.
Chính nhờ điều này, Trần Tinh có thể nắm trong tay Diệt Thần Kích, sử dụng nó làm vũ khí của mình.
Tuy chưa thể hoàn toàn kích phát ra toàn bộ uy nặng của Diệt Thần Kích, nhưng suy cho cùng bước đầu tiên như vậy cũng đã xem như hoàn hảo.
Có Diệt Thần Kích, Trần Tinh chiến lực không chỉ tăng thêm một đoạn.
Hiện tại đối mắt với Địa Tiên, Trần Tinh cũng không còn e dè như trước.
Linh lực không đủ không còn là vấn đề nan giải nữa.
Nhắc đến việc này, Trần Tinh cũng chưa có thời gian thử nghiệm chủ suy đoán của hắn lúc trước.
Sau khi trở về nhất định sẽ thử nghiệm chủ tu để Nguyên Anh lột xác.
...
-An Nhi, ta có chuyện này muốn nói với nàng...
Trần Tinh nhìn trong ngực mình xà mỹ nhân có chút không nỡ.
Mặc dù tâm ý đã quyết, tuy nhiên cảm giác chia xa cũng làm lòng hắn nao nao.
-Phu quân?
An Nhi thành thạo hô. Thời gian 3 tháng cũng làm nàng như trở nên không khác gì nhân loại bình thường, ngoại trừ sở hữu chiếc đuôi rắn khổng lồ.
Ngôn ngữ giao tiếp loại hình đã không còn là trở ngại giữa hai người nữa.
Trần Tinh cũng từ đó biết được, nguyên do vì sao An Nhi lại xem mình như trượng phu của nàng cũng như không rời không bỏ hắn một dạng.
Lúc trước khi hắn đi vào Ma Khư, Trần Tinh đã có cảm giác bị giám thị một đoạn đường. Người này không ai khác chính là An Nhi.
Nàng không biết nguyên nhân gì, dường như đây là một loại truyền thừa ký ức đại loại vậy.
Nàng chỉ biết mình cần giao phối, nhưng chân chính sinh vật có thể cùng nàng giao phối cũng chỉ có Trần Tinh.
Đây cũng xem như là một cái duyên phận, nàng không biết xuất thân của mình. Từ nhỏ một mình sống ở đây trong thời gian dài.
Mãi đến tận 3 tháng trước dưới cơ duyên xảo hợp đi ra nơi này, vừa lúc gặp được Trần Tinh.
Nàng đi theo hắn một đoạn đường, đến khi nàng cảm thấy cảm thấy khó chịu mới trở về.
Nhưng vài ngày sau xúc động tìm hắn ngày càng mãnh liệt, cuối cùng nàng cũng đi ra lần nữa và tình cờ gặp Trần Tinh ngất và đưa hắn về.
Điều này cũng làm cho Trần Tinh cảm thán không thôi.
Phật nói một chữ Duyên. Trần Tinh lúc đầu vẫn có suy đoán đại ý về nó. Nhưng mãi đến lúc này hắn không thể không công nhận bản thân mình chẳng hề hiểu được chữ "Duyên" là thế nào.
Duyên đến, bản thân có khi không biết. Duyên đi, hờ hững vô tình, mãi đến cuối cùng lướt qua nhau như hai đường thẳng song song chính mình khi nhận ra có lẽ cũng quên luôn hình dáng người đó.
Hắn rồi cũng phải đi. Còn nàng? E là không thể đi theo cùng hắn...
Duyên giữa hắn cùng nàng, có phải đến đây là tận?
Còn về Phận sao? Nàng gọi mình là phu quân nhưng trong lòng hắn có hay không xem nàng là thê tử?
Phận, nhắc đến còn quá xa vời....
*Hết chương