Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, nhưng không một ai chú ý đến nó, ngoại trừ một người.
Bởi vì tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tới cuộc tranh luận của người thanh niên tự xưng Tăng A Ngưu với Đường Văn Lượng
Đôi bên đang đôi co nhau rất gay gắt, không ai chịu nhường ai còn có vẻ như muốn động thủ.
Bên trong xe ngựa, Trần Tinh cũng nhíu chặt mày trầm tư, hắn không biết bước tiếp theo nên đi thế nào. Quá khó khăn và gian nan để đưa ra sự lựa chọn
Bởi vì...
Thế cờ trên bàn cờ đang hoà nhau, tay trái của hắn đang cầm trên tay viên cờ đen thế nhưng hiện tại chỉ còn duy nhất một chỗ trống để đặt nó xuống, và đi nước đó rồi kết quả vẫn là hoà nhau.
Hắn thở dài tiếc nuối vì không thể phân ra tay trái hay tay phải thắng.
Cuộc đời như bàn cờ, nếu cứ cắm đầu hướng về phía trước trong khi biết kết quả cũng sẽ chẳng đi đến đâu thì sẽ nên làm thế nào? Không phải khó khắn và gian nan sao?
Buông bỏ để tìm một đường khác hay đột phá gông cùm là cái bàn cờ để tiến tới một phương trời rộng lớn hớn.
Chu Chỉ Nhược ở bên cạnh cười khúc khích, nàng đã tu luyện xong rất lâu và đang nhìn hắn tự kỷ đánh cờ.
Đúng vậy, đối với bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng Trần Tinh là đang tự kỷ! Thế nhưng có mấy người hiểu được là hắn đang chơi trò chơi nhân sinh! Trò chơi quyết định tương lai của hắn sau này!
Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, hắn kéo Chu Chỉ Nhược vào lòng rồi ôm nàng nói
-Một chút cho ta xem võ công của muội thế nào. Một tháng tập luyện cũng đã đến lúc thực chiến, khuyết điểm hiện tại của muội chính là kinh nghiệm chiến đấu.
Chu Chỉ Nhược chìm đóng trong tình yêu, nàng cười ngọt ngào đáp
-Muội biết rồi, sẽ không làm huynh thất vọng đâu.
Nói xong nàng còn hôn lên mặt Trần Tinh một cái sau đó tự giác đi ra ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng la ó
-Ác tặc Tạ Tốn sử dụng Thất Thương Quyền của phái Không Động ta giết chết Không Kiến thần tăng. Chuyện này ai ai cũng biết. Tên tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải nói giúp cho y?
Trần Tinh hướng mắt nhìn người thanh niên này. Hắn lẩm bẩm
-Trương Vô Kỵ sao? Để ta giúp ngươi đổi tên thành Trương công công... Ồ...
Trần Tinh sau khi cười lạnh thì một thân ảnh thu hút ánh mắt hắn. Người này là một cô gái.
Cô gái độ khoảng 15-16 tuổi, thân hình đầy đặn trước lồi sau lõm, mắt xanh như bầu trời, da trắng như tuyết, rất nổi bật giữa đám người, tuy còn nhỏ tuổi cũng đã tiềm ẩn một nét đẹp của mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi.
Nếu hắn đoán không sai, người này chính là Tiểu Chiêu. Một bông hoa trong u cốc mới chóm toả hương lung linh xinh đẹp như vậy lại vì một người không xứng với mình mà phải ngậm ngùi cô đơn tới già.
Một người khác cũng làm Trần Tinh chú ý đó chính là một thanh niên mà hắn chưa từng gặp bao giờ, người này làm cho Trần Tinh cảm giác cực kỳ chán ghét và Không biết nguyên do đâu.
Hắn không suy nghĩ lung tung nữa mà quan sát tình huống xung quanh.
....
Trần Tinh không bao giờ muốn làm anh hùng, cũng như là một người thích chịu thiệt thòi, do ảnh hưởng quá nhiều từ phim ảnh nên hiện tại tâm tính hắn cũng trở nên cẩn thận hơn, thiết huyết tàn nhẫn với kẻ thù, đặc biệt là vô cùng bao che khuyết điểm.
Vì sao phải đề cập tới vấn đề này? Bởi vì lúc vén màn lên quan sát tình cảnh xung quanh thì vẫn luôn có một người chú ý đến bên này. Và kẻ này Không ai khác chính là Tống Thanh Thư - Người duy nhất không quan tâm đến Trương Vô Kỵ cũng như Đường Văn Lượng đôi co miệng lưỡi mà dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Chu Chỉ Nhược.
Chính vì vậy, khi y thấy Chu Chỉ Nhược bước xuống xe ngựa thì y đã lập tức cất bước đi qua, thế nhưng khi Trần Tinh vén màn lên thì Tống Thanh Thư ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Y đang ghen, cực độ ghen ghét, y trực tiếp bỏ qua đám người kể cả Chu Chỉ Nhược đang đứng ở một bên và xách kiếm chỉ thẳng xe ngựa rồi hét lên
-Xuống xe, ta biết ngươi đang ở bên trong.
Tiếng hét này vang vọng đến nói khiến một số người phải nhìn sang bên này mà bỏ qua diễn biến gay cấn của nhân vật chính đang chiến đấu trong kia.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Trần Tinh trở thành tâm điểm của sự chú ý, cũng như hiểu được vì sao hắn tự đánh giá mình là thích ẩn nhẫn.
Luôn có những kẻ tự tìm cái chết như vậy, đối với kẻ địch Trần Tinh sẽ không bao giờ nương tay.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì hắn quyết định chỉ sử dụng Di Hồn Đại Pháp đối phó Tống Thanh Thư mà thôi.
Vì hắn còn muốn học được Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm cũng như hiểu được về Thái Cực thông quan Trương Tam Phong.
Vì sao hắn nắm chắc như vậy?
Đừng quên, chính hắn là người đã để lại cơ duyên cho Giác Viễn, chỉ cần Trần Tinh dựa vào kiến thức lúc trước kết hợp với kết quả hiện tại thì có thể khiến Trương Tam Phong dạy cho hắn Thái Cực.
Cái cốt lõi mà hắn coi trọng không phải là bộ quyền pháp hay kiếm pháp, mà chính là cái triết lí ẩn chứa bên trong đó.
Cái này không phải võ công hay tu vi cao liền có thể ngộ ra được mà phải nhờ vào cơ duyên cùng ngộ tính.
-Thanh Thư, có chuyện gì xảy ra? Con la hét như vậy còn ra thể thống gì nữa? Còn không theo ta về?
Tống Viễn Kiều khi thấy Tống Thanh Thư biểu hiện lạ cũng đã để ý đến hắn, ông ta nào đâu nghĩ tới Tống Thanh Thư lại biểu hiện quá khích như vậy?
Y có phần cố chấp nói
-Con không về, con nhất định phải cứu lấy Chỉ Nhược sư muội.
Tống Viễn Kiều liếc nhìn về phía Chu Chỉ Nhược đang đứng phía xa quan sát trận chiến giữa Trương Vô Kỵ cùng Đường Văn Lượng, ông ta có chút nóng đầu hỏi
-Chỉ Nhược cô nương không phải ở bên kia sao? Cô ta có làm sao đâu mà con phải cứu?
Tống Thanh Thư nghẹn họng
-Con...con không cần biết, cha cứ trở về trước đi, con nhất quyết phải đấu với hắn ta.
-Vậy sao? Ngươi chắc chứ?
Tiếng nói Trần Tinh đúng lúc vang lên cắt đứt cuôc đối thoại của cha con hai người, hắn vén màn bước ra khỏi xe ngựa.
Tống Viễn Kiều âm thầm đánh giá người thanh niên trạc tuổi con mình này, ông cũng không quên để ý Tống Thanh Thư, sợ rằng y tuổi trẻ bồng bột gây ra hậu quả gì đáng tiếc.
Thế nhưng ông ta cũng không thể quản được, bởi vì ngay khi Tống Thanh Thư nhìn thấy Trần Tinh thì y dường như nổi điên một dạng cầm kiếm xông lên.
Trần Tinh híp đôi mắt lại rồi thản nhiên đi về phía Chu Chỉ Nhược. Trực tiếp xem như không thấy ánh kiếm loé lên đang đâm vê phía mình.
Còn về Tống Thanh Thư thì thân hình hắn đột nhiên dừng lại rồi khuôn mặt bỗng chốc càng trở nên khó coi, tức giận hơn.
Y hét lớn
-Nạp mạng đi...
Rồi giống như một con trâu điên xông về phía Trường Vô Kỵ. Phải, chính là Trương Vô Kỵ mà không phải là Trần Tinh.
Nguyên nhân gì không cần nói cũng đã quá rõ. Chỉ Nhược nhìn thấy Trần Tinh cười tà ác như vậy thì lo lắng hỏi
-Huynh lại định làm chuyện xấu gì nữa vậy? Vì sao Tống sư huynh lại có vẻ hận người kia như vậy?
Trần Tinh thản nhiên cười
-Haha, không có gì, chỉ là một chút tiểu xảo thuật mà thôi, không đáng nhắc tới. Phải rồi, ta đi qua bên kia một lát!
Chu Chỉ Nhược hướng theo ánh mắt Trần Tinh nhìn thấy Tiểu Chiêu đang dìu Ân Thiên Chính. Nàng có phần nghi hoặc hỏi
-Huynh định làm gì cô bé đó? Đừng nói với muội là huynh....
Hắn gật đầu
-Đúng thế, muội không ghen sao?
Chu Chỉ Nhược ra vẻ tức giận nói
-Ghen cái đầu huynh, Một mình muội chịu nổi sao? Không biết huynh lấy đâu ra khí lực mà hành hạ muội suốt như vậy? Muội không muốn lần nào cũng ngất đi không biết trời trăng gì. Tốt nhất là thu càng nhiều càng tốt đỡ cho muội phải mệt mỏi. Có điều nhất định muội phải làm lớn và huynh nhất định phải thương yêu muội!
Trần Tinh bất ngờ, hắn không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược lại nói ra những lời như vậy, hắn chỉ muốn đùa nàng một lát nhưng nàng chẳng những không ghen mà còn....cổ vũ hắn?
-Không phải chứ? Chăng lẽ tính cách của Chỉ Nhược nguyên bản là vậy? Không phải như trong nguyên tác miêu tả? Hoặc có lẽ là Trương Vô Kỵ quá phế vật?
Trần Tinh cười cười véo má Chỉ Nhược rồi bước đi về hướng Tiểu Chiêu
-Ngươi là ai, đi tới đây có mục đích gì.
Tiểu Chiêu âm thanh trong trẻo vang lên, nàng có phần ảnh giác hỏi.
Ân Thiên Chính cũng tiến hành đánh Trần Tinh, ông ta cũng ho khan.
-Khục, ngươi là người của môn phái nào, chúng ta có ân oán gì sao?
Vi Nhất Tiếu cũng nhìn sang bên này chen miệng nói sốc Ân Thiên Chính
-Con chim già, xem ra kẻ thù của ngươi cũng rất nhiều a...
Dương Bất Hối đỡ Dương Tiêu đứng dậy, Dương Tiêu nhìn Trần Tinh rồi nghiêm mặt nói
-Nếu như các hạ muốn đối phó Bạch Mi thì để ta đây tiếp chiêu.
-Cha...Ngươi thật quá đáng, lợi dụng mọi người bị thương, còn gọi mình là danh môn chính phái...ta phi!
Trần Tinh ngoáy lỗ tai, hắn thản nhiên đáp
-Các ngươi có phải bị điên hay không? Ở bên kia nắng quá, ta muốn qua đây mát ngồi một chút không được sao?
Mọi người như muốn thổ huyết, hắn dừng lại một chút rồi nhìn về phía Dương Bất Hối, Trần Tinh tiếp tục nói
Còn nữa...cô nhóc, ta chưa từng nói mình là danh môn chính phái và đừng có đem ta so sánh với bất kỳ ai bất kỳ thứ gì, bởi vì ta là duy nhất. Nếu còn có lần sau đừng trách ta đánh mông cô.
Dương Bất Hối khuôn mặt đỏ bừng, không tự chủ được cơ mông co rúm lại nói không nên lời.
-Ngươi....
Trần Tinh không để ý nàng ta mà tự tiện ngồi xuống chỗ mát cạnh Ân Thiên Chính cùng Tiểu Chiêu.
Chính xác hơn là hai người kia cũng không tin tưởng Trần Tinh cho lắm và nhường chỗ cho hắn.
Không ai dám ra tay trước, bởi vì tất cả đều đã trọng thương, mạng sống của bọn họ là đang nằm trong tay người thanh niên tên Tăng A Ngưu kia
-Lão già, ngươi bị thương nặng như vậy, đứng một hồi có hay không khí huyết trào ngược mà chết? Ta cũng không muốn mang danh tiếng ức hiếp kẻ bênh hoạn, nếu thấy không ổn thì nói ta một tiếng, ta nhường chỗ lại cho lão? Thế nào?
Thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, Trần Tinh khiêu khích nói
Ân Thiên Chính ho khan hừ lạnh một tiếng.
-Tiểu cô nương, đỡ lão qua bên đó ngồi.
Hắn thấy vậy vội nói
-Xem ra gan lão cũng rất lớn, haha
Ân Thiên Chính được Tiểu Chiêu dìu ngồi cạnh Trần Tinh, lão ta cũng thầm nghĩ
-Người này tuổi còn trẻ mà lại có tâm tính như vậy, đáng sợ, chỉ không biết là địch hay là bạn mà mục đích của y la gì.
Trần Tinh nhân cơ hội này bắt chuyện với Tiểu Chiêu, hắn muốn biết có hay không nàng cũng sở hữu thể chất đặc thù.
-Tiểu cô nương, tại sao tay chân lại bị trói lại thế này? Có cần ta giúp gỡ bỏ chúng ra hay không?
Tiểu Chiêu chỉ hừ một tiếng không thèm để ý đến hắn mà tập trung quan sát cuộc chiến của Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư.
Trần Tinh thấy vậy cũng không nổi giận mà dò hỏi
-Lão già, lão nghĩ ai sẽ thắng?
Ân Thiên Chính không nhìn Trần Tinh, lão suy yếu nói
-Ta không phải nữ nhân...
Trần Tinh mặt đen lại trong lòng thầm mắng lão hồ ly. Ân Thiên Chính dĩ nhiên là nhìn ra Trần Tinh có ý với Tiểu Chiêu nên mới muốn thông qua ông tìm cơ bắt chuyện với Tiểu Chiêu.
Một phần khác chính là ông ta không thể hiểu nổi vì sao Trương Vô Kỵ lại bị một tên đệ tử Võ Đang bình thường áp chế đến bó tay bó chân chật vật như vậy. Trong khi lúc nãy người này lại có nội lực thâm hậu.
Dĩ nhiên là Trần Tinh ở sau lưng giở trò rồi. Di hồn đại pháp không chỉ đơn giản là chỉ thôi miên người khác, nó còn một diệu dụng nữa là thay đổi một số ký ức, nói nom na nó như là một liệu pháp tâm lý.
Bằng cách làm cho người trúng tin vào một điều gì đó không có thật, hiệu quả này chỉ kéo dài được một khoảng thời gian ngắn.
Tống Thanh Thư cứ nghĩ Trương Vô Kỵ là Trần Tinh đang cười nhạo hắn nên mới nổi giận điên cuồng ra chiêu với Trương Vô Kỵ, nào biết được Trần Tinh thật sự đang đào góc tường nhà mình.
-Để mạng lại...
Tống Thanh Thư hét lớn một tiếng rồi tay múa 12 đường kiếm, các kiếm chiêu liên miên không dứt, mọi người quan chiến âm thầm khiếp sợ. Trong đó có người của phái Võ Đang, bởi vì bọn họ chưa thấy kiếm chiêu này bao giờ. Sự xảo diệu của nó đã vượt qua nhận thức mọi người.
Người của Minh Giáo thì lo lắng không thôi, bọn bọ dĩ nhiên hy vọng là Tăng A Ngưu sẽ thắng.
Trương Vô Kỵ có hơi bất ngờ, nhưng y thân mang tuyệt học cùng nội công thượng thừa hơn nữa còn mới học được trấn phái bí kíp Càn Khôn Đại Na Di làm sao có thể thất bại được, trong lòng y thầm nghĩ
-Tránh né nãy giờ ắt hẳn Tống sư huynh cũng đã kiệt sức rồi, có lẽ ta cũng nên kết thúc, ta phải khống chế lại lực lượng một chút mới được, nếu không Tống sư huynh bị thương nặng thì Tống sư bá sẽ lo lắng lắm.
Trương Vô Kỵ dự tính dùng Càn Khôn Đại Na Di tiến hành đánh bay Tống Thanh Thư, nhưng có lẽ vận mệnh của nhân vật chính dù có lớn đến mức nào cũng không thay đổi số phận của y được.
Bởi vì, ngay lúc chưởng y chạm đến ngực Tống Thanh Thư thì Tống Thanh Tư đột nhiên tuột kiếm khỏi tay phải, thanh kiếm theo quán tính hướng về trước mà lại xuống phía dưới.
-Ahhhhhhhh
-Bịch
~Một giọng hét tê tâm liệt phế vang vọng khắp một vùng trời.
Tống Thanh Thư bị trúng một chưởng cũng phun ra một búng máu ngất xỉu tại chỗ.
Đau khổ nhất chính là Trương Vô Kỵ, đũng quần của y hiện tại một mảnh đỏ thẫm đang nằm co rút như tôm luộc trên mặt đất.
Gần đó là thanh kiếm của Tống Thanh Thư đang cắm xuống mặt đất, sát bên nó là một đống thịt máu me bầy nhầy.
Tất cả nam nhân ở đây không tự chủ được hai chân kẹp chặt. Khuôn mặt đau xót, chỉ nhìn thôi cũng nhức hết cả trứng.
Những người quan tâm Trương Vô Kỵ như Tiểu Chiêu, Dương Bất Hối dư định chạy lên nhưng đều bị ngăn cản lại.
Dương Bất Hối thì bị cha nàng kéo lại. Còn Tiểu Chiêu thì bị tảng đá.
Việc này cũng là do Trần Tinh âm thầm giở trò, hắn dĩ nhiên biết trước được sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng này, nên hắn đã nhân lúc mọi người không để ý sử dụng Cầm Long công đặt viên đá to lên dây xích trên chân nàng.
Trương Vô Kỵ mất đi sức chiến đấu, Minh Giáo rơi vào ngõ cụt, Trần Tinh lúc này mới đứng dậy. Hiện tại đã đến show diễn của hắn.
Còn chưa kịp nói gì thì hắn đã nghe thấy tiếng quát
-Các vị, hiện tại tên tiểu tử ngông cuồng này đã thành thái...trọng thương. Không còn ai ngăn cản chúng ta trả thù Ma Giáo nữa. Giết bọn chúng.
Trần Tinh lắc đầu
-Sao ngươi biết là không còn ai?
Hà Túc Đạo nhíu mày, quăng ánh mắt hướng về Trần Tinh nhưng cũng chưa lên tiếng mà âm thành đánh giá.
Diệt Tuyệt sư thái cũng nhìn về phía hắn sau đó là nhìn về phía Chu Chỉ Nhược thầm nghi hoặc, thầm nghĩ
-Không biết là trong hồ lô hắn đang bán thuốc gì.
Hà Túc Đạo lúc này cũng mở miệng quát lớn hòi
-Tiểu tử, ngươi là ai, Ma Giáo các ngươi còn ai nữa thì kêu ra hết đi. Đừng tới một tên ngông cuồng tự đại đòi đấu cả võ lâm rồi lại đến một tên khác. Chúng ta không có thời gian.
-Vậy sao? Vậy ta cũng không là phí thời gian các ngươi nữa, Chỉ Nhược, đối thủ đầu tiên của muội sẽ là kẻ này.
Trần Tinh không thèm đến xỉa nói. Dứt lời hắn cũng đi về phía đang nằm không ngừng run rẩy Trương Vô Kỵ thầm nói
-Vị trí Tạ Tốn đang ở đâu?
Trương Vô Kỵ linh hồn như bị hủy vào hắc ám vô cùng vô tận vậy, y không tự chủ được nói ra tung tích của Tạ Tốn cùng vị trí Băng Hoả Đảo.
Lấy được thông tin, Trần Tinh cũng bỏ mặc sống chết của y và đi trở về bên cạnh Tiểu Chiêu.
Hắn đoán Chu Chỉ Nhược muốn giải quyết Hà Túc Đạo cũng cần một khoảng thời gian, bởi vì Trần Tinh đã giao kèo từ trước, chỉ dùng thực lực ngang cơ đối thủ để giao đấu.
Đừng quên thứ mà nàng thiếu khuyết chính là Kinh nghiệm.
-Tên khốn nhà ngươi đã làm gì với Vô Kỵ ca ca?
Trần Tinh nhìn Tiểu Chiêu mặt mèo sướt mướt, hắn đưa tay lên định lau nước mắt cho nàng nhưng bị nàng né tránh, hắn cười khổ nói
-Ta chỉ đến đó xem y thế nào thôi. Cô thấy ta có làm gì y sao?
Tiểu Chiêu im lặng một lúc, không còn cách nào khác nàng nhìn Trần Tinh rồi cầu xin
-Ngươi có thể giúp ta lấy tảng đá này ra được không?
Trần Tinh liếc xuống rồi nhìn nàng lắc đầu cự tuyệt
-Không được
Tiểu Chiêu rưng rưng
-Vì sao? Ngươi không phải rất lợi hại sao?
-Lợi hại thì lợi hại nhưng Ta đang bị trọng thương đây.
-Ngươi bị thương? Tại sao ta không thấy gì cả?
-Bị nội thương thì sao thấy được, không tinh cô đưa tay cho ta, ta sẽ chỉ cho cô.
Tiểu Chiêu gấp gáp bất giác cũng đưa tay nàng.
Trần Tinh nắm đôi tay mềm mại nhưng lại có những vết chai sạn thầm đáng tiếc. Hắn đặt lên ngực trái tim mình rồi nói
-Cô không cảm nhận được tim ta đang đập loạn lên bởi vì sự xinh đẹp của cô sao?
Tiểu Chiêu đỏ mặt rút tay quát lớn
-Ngươi gạt ta..
Sau đó nàng cũng gạt đi nước mắt mà tự mình dùng sức kéo dây xích ra khỏi tảng đá.
Trần Tinh thấy vậy cũng không nhẫn tâm đùa giỡn Tiểu Chiêu nữa, dù sao Vô Kỵ ca ca của nàng giờ cũng trở thành Vô Kỵ tỷ tỷ rồi!
Hắn tiến lại gần đưa mặt lại nói.
-Nếu cô hôn ta một cái thì ta sẽ giúp cô thoát khỏi nó. Như thế nào? Lần này nhất định là thật.