Khi Trần Tinh đến nơi thì quảng trường cũng đã tập trung kín người. Nhìn số lượng ước chừng khoảng 5 vạn tả hữu.
Tất cả đều có tu vi Tán Tiên, tràng diện cực kỳ khủng bố, pháp bảo đầy trời bay qua bay lại, số lượng còn không ngừng tăng thêm.
Nếu như Ma Thiên Môn tổ chức những người này thành một đội quân thì có thể hay không cùng Tiên Môn chống lại?
Có lẽ có hoặc không, tuy nhiên có một việc có thể chắc chắn, đó là chuyện này sẽ không thể nào thực hiện.
Không nói đến bên trong có tai mắt hay thám tử của các môn phái khác nhằm lấy lòng Tiên Môn. Chỉ riêng việc diễn luyện cũng sẽ tạo nên oanh động. Động thái này làm sao có thể che mắt Tiên Môn đây?
Trần Tinh thu hồi suy nghĩ, một mình đứng đó nhắm mắt dưỡng thần. Có mấy người tiến đến dự định làm quen nhưng đều bị động tác của Trần Tinh đánh gãy.
Thế nhưng một người rồi lại một người tiến đến, hắn thật sự cảm thấy rất phiền. Do đó, Trần Tinh không thể không lấy ra Hoán Diện Châu cải biến một chút dung mạo của bản thân.
Dung mạo sau khi cải biến không có quá nhiều thay đổi. Vừa nhìn liền nhận ra Trần Tinh. Thế nhưng điều kỳ lạ là làm cho người khác cảm thấy hắn ít bắt mắt hơn trước. Về điểm nào đã bị che giấu đi thì ngay cả Trần Tinh cũng không biết được.
Khi vận dụng Hoán Diện Châu, người thi triển phải nghĩ đến khuôn mặt mà bản thân muốn cải biến. Chỉ là Trần Tinh hoàn toàn không thể nhớ nổi khuôn mặt của ai cả. Cho nên mới có điều như thế xảy ra.
Quả nhiên, sau khi sử dụng Hoán Diện Châu thì không có một ai làm phiền Trần Tinh nữa.
Mấy phần chung thời gian qua đi. Đột nhiên trên bầu trời quảng trường xuất hiện một luồn hắc sắc tường vân. Nó nhanh chóng lan toả bao phủ toàn bộ quảng trường vào trong.
Khí thế phô trương cái địa theo đó mở rộng, thôn phệ tất cả quang minh. Không gian ngay lập tức chìm vào trong bóng tối, sự tĩnh mịch bao trùm toàn bộ không khí.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Tinh đôi mắt mở ra, hướng phương xa nhìn đến.
Tức thì, giữa quảng trường hắc vân đột nhiên tách ra một kẽ hở. Một điểm quang minh xuyên thẳng xuống dưới tạo nên trụ quang vô cùng bắt mắt.
Đám người đứng gần đó nhao nhao né tránh. Từ trên bầu trời, một thân ảnh từ từ hạ xuống. Dáng người cao lớn khôi ngô, tóc dài xoã vai tuỳ ý theo gió phiêu động. Hai tay chấp sau lưng, bộ dáng cực kỳ uy nghiêm nhưng không thiếu phần tiên phong đạo cốt.
Chứng kiến thân ảnh này, 5 vạn đệ tử đột nhiên một chân khuỵ xuống không dám ngẩng đầu, nhất tề cao giọng hô lên:
-Tham kiến chưởng môn!
Từng chữ to rõ hữu lực, tiếng hô rền vang tựa như tiếng sấm, nghe thôi cũng khiến lòng người bàng hoàng cùng loé lên một vẻ hưng phấn lạ thường.
Tu tiên tu sĩ, lấy lễ đối đãi, gặp trưởng lão cũng không cần phải quỳ. Duy nhất đối với chưởng môn lại khác. Đây là đại biểu cho thân phận cùng địa vị.
Con người truy cầu là thứ gì? Không phải tiền tài nữ nhân thì là quyền lực địa vị. Hàn Thiên Ma nắm giữ mạng sống của hơn hai tỷ người trong tay, sống chết của một người đều dựa theo ý niệm của ông ta, có thể nói, Hàn Thiên Ma đã đạt đến trình độ quyền khuynh thiên hạ như thế. Đây không phải là mục tiêu mà những người này theo đuổi hay sao?
Hàn Thiên Ma thần sắc trấn định tự nhiên, hoàn toàn không để tâm đến hàng vạn ánh mắt đang rụt rè nhìn lấy ông ta.
Ánh mắt mang theo một cỗ uy nghiêm khí thế tuỳ ý quét nhìn, chứng kiến ánh mắt này, ai ai cũng sợ hãi theo bản năng cúi thấp đầu.
Duy chỉ có Trần Tinh đứng đấy hơi nheo mắt đánh giá Hàn Thiên Ma.
Hàn Thiên Ma hiện tại mới chân chính là Hàn Thiên Ma mà không phải Hàn Thiên Ma mấy ngày trước Trần Tinh chứng kiến.
Không còn dáng vẻ lưu manh lôi thôi, thay vào đó, Hàn Thiên Ma hiện tại phong độ hơn rất nhiều. Nhất là khi cảm nhận áp lực cực đại mà ông ta mang đến.
Trần Tinh giờ mới hiểu được rõ ràng, giữa hắn và Hàn Thiên Ma là thế nào chênh lệch. Khí thế mà Hàn Thiên Ma toả ra không nhằm vào ai nhưng lại khiến cho Trần Tinh có cảm giác hít thở không được tự nhiên.
Đạo thống đầy đủ quả nhiên đáng sợ. Nếu hai người là địch thì Trần Tinh không đủ tự tin có thể tiếp cận Hàn Thiên Ma dù chỉ là 10 bộ bên ngoài. Đây là trực giác nói cho hắn biết.
Dù có xuất ra Chỉ Xích Thiên Nhai đi nữa. Kết quả như cũ cũng sẽ không thay đổi.
Trong khi Trần Tinh đánh giá Hàn Thiên Ma thì Hàn Thiên Ma cũng đã phát hiện Trần Tinh. Điều này là việc hiển nhiên, 5 vạn người đều một chân quỳ xuống, duy chỉ có Trần Tinh là đứng đó, thân ảnh hắn trở nên bắt mắt vô cùng.
Hàn Thiên Ma thấy hắn cũng chậc lưỡi một cái không khỏi thầm nghĩ:
"Đúng là ngạo cốt có thừa, ngay cả ta cũng không nể mặt, aizz"
-Đứng lên đi!
Hàn Thiên Ma dời đi ánh mắt, hắn cũng không bắt bẻ cái gì mà nhàn nhạt nói.
Tiếng nói không cao nhưng tựa hồ ai ai cũng có thể nghe rõ. Ngay khi Hàn Thiên Ma mở miệng, Trần Tinh ẩn ẩn có thể cảm giác không gian phát sinh một chút dị dộng.
Hắn mặc dù không biết nhưng có thể phán đoán một hai.
Không sai, thứ mà Trần Tinh nghĩ đến đó là pháp tắc. Nó hư vô phiêu miễu nhưng lại thực sự tồn tại. Hàn Thiên Ma cử động sinh ra pháp tắc cộng minh. Làm cho lời nói của ông ta trở nên thiên địa ý chí như thế.
Đó mới là sự khác biệt!
Nếu không phải Trần Tinh đã tiếp xúc với pháp tắc thì hắn không thể nào nhận ra sự dị động đó.
Trần Tinh suy nghĩ loé lên lập tức trong lòng sinh ra một chút tiếc nuối. Nếu như vừa rồi hắn vận dụng Thuỷ chi Nguyên Anh hoá thân thành Thuỷ thuộc tính Trần Tinh, có lẽ hắn sẽ nâng cao thêm trình độ thuỷ pháp tắc của mình.
Tuy nhiên cảm xúc tiêu cực ấy cũng chợt loé lên rồi biến mất, không để lại trong lòng Trần Tinh thời gian quá lâu. Hắn tin tưởng bản thân mình sẽ không phải chờ đợi quá lâu liền sẽ đặt chân trên một độ cao mới.
Đạo gông xiềng trói buộc hắn tựa hồ cũng đã buông lỏng rất nhiều. Chỉ thiếu một phần cơ duyên xem như chất xúc tác là Trần Tinh có thể thuận lợi trở thành Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ.
Trần Tinh đã có ký ức của Trâu Chí Hào, cho nên hắn có thể dựa vào đó để tìm ra một cách lý giải về cảnh giới sao cho phù hợp với bản thân. Không cần u mê tự hỏi, thế nào là Xuất Khiếu đại loại những câu hỏi đó.
Không thể không nói, một khi càng tiếp xúc với nhiều huyền ảo đồ vật, Trần Tinh càng nhận ra bản thân mình đã quá xem thường những thứ trước mắt.
Đại loại Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh như thế, còn có Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật nữa. Mỗi một môn công pháp nào đều có thể tự xưng là tối đỉnh cấp tồn tại. Nếu không phải nó đều có nhược điểm thì Trần Tinh không biết trên đời này làm sao có người có thể giết chết Huyết Long Thần Vương như thế.
Huyết Long Thần Vương không chỉ sở hữu 1 mà những 2 công pháp như vậy. Thế mà Trần Tinh lại xem thường Huyết Long. Nghĩ lại cũng khiến Trần Tinh cảm thấy lúc trước bản thân đúng là không biết tự lượng sức mình.
Thần Vương là thế nào khủng bố cơ chứ? Quan trọng hơn, trong đầu hắn còn chứa đựng một cái Càn Khôn Bảo Điển mà làm cho Thần Vương như Huyết Long phải dẫn hoạ sát thân.
Đáng tiếc là hắn hiện tại không khác gì con kiến, không đủ đẳng cấp để dòm ngó thiên cơ. Có bảo vật nhưng lại không biết sử dụng, đúng là bi ai.
-Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với trên dưới đệ tử của Ma Thiên Môn, từ nội môn đệ tử cho đến hạch tâm đệ tử. Ngày hôm nay là ngày mà các ngươi chứng tỏ bản thân mình là rồng hay là trùng, các ngươi liệu có thể ghi tên mình vào sử sách của Ma Thiên Môn, được mọi người ca tụng, ngẩng cao đầu mà đi dưới ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người hay là cam chịu trở thành một trong những người chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn lấy người khác? Đây đều phải xem hôm nay, các ngươi là thế nào biểu hiện! Nói ta nghe, các ngươi đã sẵn sàng trả giá để đạt được sự tôn trọng hay chưa?
Tiếng nói của Hàn Thiên Ma cơ hồ như thiên địa gầm thét, mang theo hơi thở bạo ngược bá đạo tuyệt luân.
Năm vạn người nghe thế huyết mạch bắt đầu sục sôi, mọi người đều không hẹn mà cùng nhau thét lớn:
-Sẵn sàng!
Âm thanh chẳng khác gì tiếng hoàng chung đại lữ, chấn đến vạn dăm bên trong đều có thể nghe được rõ ràng. Trần Tinh thần tình cũng trở nên hứng thú mấy phần.
Xem ra, Tông Môn đại hội cũng không phải không ra trò quá tẻ nhạt như hắn đã suy nghĩ.
Lúc này, sau khi mọi người hô lên hai tiếng như thế. Hàn Thiên Ma cũng hai lòng ngửa mặt cười to 3 tràng.
-Hahahahahaha.....
Tràng cười thứ nhất sấm giật rền vang, cuồng phong loạn vũ tựa như cộng minh cho khí thế hào hùng này.
Tràng cười thứ hai mưa trút như thác, tô điểm cho sự bi tráng tựa như khóc tang cho những sinh mạng sắp phải chết đi như thế.
Tràng cười thứ ba, hắc vân, lôi điện, cuồng phong đều biến mất không còn. Quanh minh rực rỡ toả khắp bốn phương.
Chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy thần tình đều chấn động không thôi. Ngay cả Trần Tinh cũng khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Hàn Thiên Ma.
Ba tràng cười qua đi, trên bầu trời cũng theo đó xuất hiện 18 cá nhân đứng bên cạnh Hàn Thiên Ma và lơ lửng trên không. Đó là thập bát trưởng lão, mỗi một người phía sau đều ẩn hiện hào quang với những sắc thái riêng biệt.
Tất cả cao tầng Ma Thiên Môn đều đã xuất động. Tông Môn Đại Hội nội dung cũng sớm bắt đầu.
*Hết chương.