Bạch y phiêu phiêu trong gió, tôn lên vẻ thoát tục của Trần Tinh nhưng khung cảnh lại không hài hoà với người, mà nó mang không khí ngưng trọng của sự mâu thuẫn.
Bởi vì phiền phức nhỏ ở đây chính là việc Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hắn, nhất là Dương Quá, trong ánh mắt chứa đựng sự thù hận không nhỏ, sự thù hận này hoà lẫn cùng máu trên người y làm cho Trần Tinh nảy sinh ý định có nên hay không giết quách y luôn cho rồi.
Giết một kẻ thù lại sinh ra một kẻ thù khác thì chỉ có cách giết đến khi nào không còn kẻ thù nữa thôi.
-Quá nhi, ngươi nói chính là hắn giết cha ngươi sao?
Dương Quá hàm răng cắn chặt, vành mắt đỏ lên, hai tai nắm chặt, giọng điệu bi phẫn nói
-Đúng vậy... cô cô, chính là hắn.
Tiểu Long Nữ nghe xong không cần hỏi hang gì Trần Tinh mà lập tức rút kiếm xông thẳng lên. Mức độ tin tưởng của nàng dành cho Dương Quá xem ra cũng không phải tầm thường.
Nhưng cũng vì vậy làm cho Trần Tinh độ thiện cảm với nàng giảm xuống. Không phải vì việc Tiểu Long Nữ quá tin tưởng lời nói Dương Quá mà là việc nàng ngu ngốc xông lên ra tay với Trần Tinh. Điều này chứng tỏ nàng cũng chỉ là một nữ nhân không biết động não, thử hỏi ngay cả Âu Dương Phong Tiểu Long Nữ còn không tiếp nổi mấy chiêu thì lấy gì để cùng Trần Tinh đấu?
Nếu như Trần Tinh tàn nhẫn độc ác hơn nữa thì chắc chắn Tiểu Long Nữ phải chết một cách vô ích không phải sao? Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối rồi hừ một tiếng
-Phụt..
Chỉ một tiếng hừ nhẹ thôi Tiểu Long Nữ liền phun máu bay về ngược phía sau.
Đừng nói hắn không thương hoa tiếc ngọc, hắn khống chế lực đạo tinh chuẩn nên khẳng định Tiểu Long Nữ không có vấn đề gì quá lớn. Trần Tinh làm vậy là để dạy cho nàng một bài học, hắn biểu hiện một phần thực lực ra như vậy để cho nàng biết được sự chênh lệch mà không phải hành động ngu ngốc như vậy lần nào nữa.
-Cô cô...ta liều mạng với ngươi..
Tiểu Long Nữ phun máu Dương Quá liền nóng đầu, y như nổi sùng một dạng xông về phía Trần Tinh.
Nữ nhân vô tri thì còn có thể châm chước bỏ qua, nam nhân mà ngu muội thì Trần Tinh không việc gì phải nương tay.
Hắn phẩy tay, động tác hệt như đang đuổi ruồi một dạng, Dương Quá chưa kịp nhận ra điều gì thì một luồn kình phong nện thẳng vào ngực y khiến y bay ngược ra phía sau bất tỉnh nhân sự.
-Quá nhi....!
Tiểu Long Nữ còn tưởng rằng Dương Quá đã chết nên vành mắt đỏ lên, tay bắt lấy thanh kiếm rồi từ từ loạng choáng đứng lên, nàng không lao lên mà là cố giữ vững thân người.
-Mặc dù biết không phải đối thủ của ngươi nhưng ta nhất định phải thay Quá nhi báo thù, ta đã hứa với hắn là sẽ không để hắn phải phải cô đơn.
Trần Tinh cũng lười giải thích, hắn hiện tại muốn nhanh chóng trở về bàn bạc với Lâm Triều Anh cùng Hoàng Dung xem bước tiếp theo phải làm thế nào, nãy giờ la hét cũng đã làm kinh động mọi người. 4 người từ trong Cổ Mộ bước ra thấy tình cảnh này, Lâm Triều Anh nghi hoặc hỏi
-A Tinh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiểu Long Nữ phát hiện bên trong Cổ Mộ còn có người thì có hơi bất ngờ, nhưng ôm tâm lý phải chết nên nàng cũng không quan trọng lắm nói
-Không nghĩ tới ngươi còn có đồng bọn...
-A Tinh? Cô gái này là ai? Là kẻ địch sao?
Lâm Triều Anh nghe Tiểu Long Nữ nói liền lập tức lựa chọn đứng về phía Trần Tinh mà không cần biết ai đúng ai sai, thấy Triều Anh đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, Hắn chỉ lắc đầu rồi thản nhiên nói
-Đồ tôn của nàng, là đệ tử của nha đầu Lâm Lạc Hà kia
Không chỉ riêng Lâm Triều Anh bất ngờ, tất cả mọi người ở đây kể cả Tiểu Long Nữ trong đó cũng không hiểu hắn đang nói gì, thấy mọi người biểu hiện, Trần Tinh giải thích.
-Ta đã vô tình khởi động huyền giới chi môn làm cho tất cả mọi người đi đến tương lai, chỉ một chóp mắt thời gian đã qua mấy mươi năm. Chuyện đơn giản là vậy.
-Chuyện này...làm sao có thể???
Hoàng Dung kinh ngạc, nếu nói người nào khó chấp nhận sự thật nhất đó không ai khác là nàng. Bởi vì đa số mọi người ở đây đều không còn vướng bận gì về người thân, riêng về Lâm Triều Anh cũng từng trải qua sinh ly tử biệt nên tạm có thể chấp nhận. Chỉ có Hoàng Dung là không thể nào buông bỏ được cha của mình, Hoàng Dược Sư hiện tại thế nào, không ai biết, đây cũng chính là điều mà nàng lo lắng nhất. Trần Tinh dĩ nhiên đã đoán được sự lo lắng của Hoàng Dung, hắn cũng nhanh chóng an ủi
-Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi đến Đảo Đào Hoa một chuyến. Triều Anh, mọi chuyện ở đây giao lại cho nàng. Ta vào sắp xếp một chút.
Hắn dừng lại một chút rồi nhìn về phía Tiểu Long Nữ nói
-Cô bé, cô không thích hợp tồn tại ở thế giới này. Tốt nhất làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, hắn đã chết đâu? Quan trọng hơn hết là phải biết tự lượng sức mình....Triều Anh, xem ra Cổ Mộ một đời lại kém một đời rồi, tôn chỉ của nó xem ra nàng cần phải chấn chỉnh lại nếu muốn lưu truyền hậu thế...
Trần Tinh lắc đầu rồi đi vào trong, những tháng ngày sắp tới xem ra hắn phải bận rội rồi, bởi vì việc tìm kiếm những phần thiếu khuyết của Huyền giới chi môn là cần thiết nhưng trước mắt là phải tìm hiểu tin tức sự xuất hiện của bảo vật...
....
Trần Tinh không phải loại người nhỏ mọn gì, nhưng bị một người luôn nhìn mình bằng ánh mắt địch ý thì bảo hắn phải làm sao?
Hắn không biết xảy ra chuyện gì mà Tiểu Long Nữ có thể thuyết phục để Lâm Triều Anh đồng ý cho Dương Quá tiếp tục ở lại trong này. Y cũng đã tỉnh lại và tỏ ra rất thành thật, chỉ khi đối diện với hắn mới bộc lộ địch ý mà thôi.
Kể ra mọi chuyện dường như đã được an bài từ trước, hắn chẳng những giết Dương Khang, cướp đi Mục Niệm Từ, còn giết luôn cha nuôi của Dương Quá, những người đáng lẽ ra phải là cha là mẹ của y. Nhưng do sự nhúng tay của Trần Tinh nên mọi chuyện cũng đã thay đổi.
Còn về Âu Dương Phong, tuy chỉ là ân oán cá nhân của Trần Tinh nhưng không thể phủ nhận ông ta cũng xem như là người thân của Dương Quá.
Vòng quay số phận đã buộc hai người đứng về phía đối địch, nếu đã là địch nhân thì cần gì phải nương tay? Chỉ là hiện tại không phải lúc tính toán bởi vì hắn phải đưa Hoàng Dung đi về Đảo Đào Hoa một chuyến xem thử thế nào.
Vì để rút ngắn thời gian nên Trần Tinh dự tính chỉ mang một mình Hoàng Dung bay đi, còn lại mấy cô gái hắn đều căn dặn tu luyện bên trong Cổ Mộ chờ hắn về, thế nhưng mấy nàng nhất quyết phản đối, Thi Vũ Niệm Từ đều muốn lên Đảo Đào Hoa một lần nữa, kể cả Triều Anh cũng vậy, đơn giản chính là sợ rời xa hắn thì biết đâu chỉ một cái chớp mắt lại mấy mươi năm lại trôi qua. Lúc đó thương hải tang điền, mọi thứ đều hoá thành cát bụi rồi, có tu luyện thì có ích gì, tâm không tĩnh lòng bất an, hậu quả không thể đo lường.
Mặc dù lý do mấy nàng đưa ra không phải không hợp lý, Nhưng việc này làm làm cho Trần Tinh khó xử, hắn không thể mang nhiều người như vậy bay đi được, còn nếu đi ngựa một cách bình thường thì phải mất dăm ba ngày mới đến, dù có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không có ai chấp nhận ở lại cả, Hoàng Dung cũng hiểu được nổi lo lắng của mọi người, nàng là người trong cuộc nên cũng đưa ra kiến giải
-Chậm một chút cũng không sao, dù sao cũng 18 năm trôi qua rồi, hiện tại có chậm một vài ngày muội nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Muội trở về thu xếp đây.
Nhìn thấy Hoàng Dung biểu hiện, Trần Tinh muốn lên tiếng nhưng bị Lâm Triều Anh kéo lại, Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo phía sau nàng, chắc hai người cũng dự tính an ủi Hoàng Dung.
Trần Tinh thấy vậy cũng thở dài, hắn nhìn Lâm Triều Anh rồi nói
-Triều Anh, nàng cảm thấy thế nào? Tôn nha đầu hiện tại có lẽ cũng đã chết, có phải vì sự sai lầm của ta mà mọi người phải mất đi rất nhiều thời gian quý giá bên thân nhân hay không?
Triều Anh nâng tay lên rồi nhẹ nhàng kéo đầu Trần Tinh vào ngực mình, hắn không chống cự mà thuận theo. Nàng ôn nhu nói
-A Tinh, chàng không phải thân nhân ta sao? Ta không đổ lỗi cho chàng cũng như bất cứ người nào, mọi chuyện xảy ra chúng ta hoàn toàn không biết trước được, người ta thường nói sống chết có số, Tôn nha đầu đó chết đi xem như mọi việc chấm dứt, chỉ có người còn sống chúng ta là đau khổ sống tiếp, Phải dằn vặt trong nổi nhớ người đã khuất không phải sao?
Trần Tinh chỉ im lặng, hắn biết đây chỉ là Triều Anh an ủi mình thôi còn bản thân nàng cũng không thể nào thoải mái được, tuy bản thân không phải cảm thấy tự trách cho lắm nhưng không thể phủ nhận là do sơ sót của mình.
-Triều Anh, nàng cũng trở về thu xếp trước đi, để ta xuống núi chuẩn bị phương tiện. Lát nữa chúng ta sẽ khởi hành.
Lâm Triều Anh dĩ nhiên không phản đối, nàng cũng trở về phòng thu dọn những vật dụng tuỳ thân, còn hắn thì cũng nhanh chóng xuống núi sắp xếp.
Chỉ trong vòng chưa đầy 1h, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, mọi người rốt cuộc cũng lên đường. Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá thì hắn không quan tâm, giải quyết chuyện trong nhà trước rồi những việc khác tính sau, nếu như không gặp lại thì thôi còn như có thể gặp lại mà Dương Quá vẫn biểu hiện như vậy với hắn thì hắn không ngần ngại tiễn y một đoạn đường.
....
Trên đường đi Trần Tinh luôn đẩy nhanh tiến độ, tuy vậy lộ trình vẫn bị kéo dài ra thêm 2 ngày, bởi vì trên đường đám người gặp rất nhiều sơn tặc. Điều này cũng dễ hiểu thôi, triều đình quan liêu, ngoại xâm ngấp nghé, dân đen muốn kiếm miếng cơm buộc phải lên núi lập trại làm sơn tặc mà thôi.
Đối với những người này hắn cũng không làm khó, chẳng những không giết bất cứ ai mà còn cho bọn họ một số tiền, hắn không phải loại người ngu ngốc không biết phân biệt, chỉ cần đem tên cầm đầu tiến hành thôi miên để xem bọn họ có làm chuyện xấu xa gì không liền biết rõ, chính vì vậy Trần Tinh mới trợ cấp cho bọn họ.
Cũng nhờ vậy mà Trần Tinh mới biết được một số thông tin ngoài lề từ đám người này. Có liên quan đến việc tin tức về các bảo vật
Bỏ qua chuyện này, đám người đứng bên bờ cát không thấy một bóng người, bến cũ năm đó giờ cũng đã không còn, Hoàng Dung sốt ruột nói
-Tại sao chẳng có chiếc thuyền nào ở đây vậy?
Trần Tinh đi lại ôm eo nàng, hắn mở miệng
-Niệm Từ, đến đây...
Mục Niệm Từ lập tức liền đoán được mục đích của Trần Tinh, hắn dĩ nhiên là muốn mang hai người sang bên Đảo trước, một người dĩ nhiên phải là Hoàng Dung, người còn lại thì phải là nàng, bởi vì hiện tại nàng có võ công cao gần bằng Ngũ tuyệt cho nên có thể đảm bảo an toà Hoàng Dung, còn Lâm Triều Anh dĩ nhiên ở lại bảo vệ Thi Vũ chờ hắn trở lại.
Việc bay qua rồi trở về cũng mất một đoạn thời gian, ai biết được trong lúc hắn đi có xảy ra chuyện gì hay không?
Trần Tinh làm như vậy là chính xác, bởi vì khi hắn trở về thì đã thấy một đống xác chết nằm rải rác trên bãi cát. Lâm Triều Anh cùng Thi Vũ chẳng hề có chuyện gì nhưng điều này cũng làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ.
Nguyên do khiến cho nơi này không có tàu thuyền hay bến bãi cũng là do đám người Mông Cổ này.
Từ lúc hắn đến nội mạc một lần kia thì đã đem lại nổi lo sợ cho bọn họ, sự uy hiếp của hắn quá lớn, tuy Thiết Mộc Chân đã ra sắc lệnh tận lực không được gây chuyện với Trần Tinh cùng với phác thảo bản vẽ để con cháu nếu có gặp được thì phải lấy lễ tiếp đãi.
Nhưng quyền lực có thể khiến một người mất đi lý trí, từ xưa đến nay có bậc đế vương nào chấp nhận cho một nhân tố có thể ảnh hưởng đến địa vị của mình còn sống sao? 18 năm là chuỗi thời gian không dài không ngắn để Khả Hãn Mông Cổ hiện tại quên đi lời dặn dò của bậc cha, ông.
Đám quân Mông cổ này cách 3 ngày một lần thì sẽ đến nơi này để tiến hành chiêu an Hoàng Dược Sư, không được thì cử người gây hấn. Chuyện này cũng đã trải qua hàng chục năm hỏi thăm tin tức cùng điều tra thân phận của Hoàng Dung, đám quân lính này cũng chỉ mới mò đến nơi này 6 tháng trước mà thôi.
Nguyên do cũng bởi vì bọn họ điều tra ra được Hoàng Dung chính là người đã đánh cắp tín vật biểu trưng cho thân phận Đại Hãn của đất nước này.
Việc này Thiết Mộc Chân cũng đã căn dặn mọi người không được truy cứu nhưng một tín vật ngang ngửa với Ngọc tỉ truyền ngôi thì làm sao có thể không cần được? Cũng chính vì không có nó nên mới có một số người lấy cớ làm loạn thực hiện. Dây mơ rễ má mới dẫn đến hiện tại.
Hôm nay chính là kỳ hạn 3 ngày đội quân này đội quân này tuần hoàn chiêu an. Nhưng chính vì dâm niệm với hai nữ mà phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.
Trần Tinh sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn không thể vì người ngoài mà bắt bẻ hay làm khó nữ nhân của mình, tuy mọi chuyện xuất phát từ Hoàng Dung nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể không cho Khả Hãn Mông Cổ một bài học đắt giá về việc quên đi lời dạy của Thiết Mộc Chân. Đụng đến nữ nhân của hắn thì phải trả một cái giá đắt.
-Triều Anh, Thi Vũ, lại đây, ta đưa hai nàng sang bên đó.
Hắn nhanh chóng bay sang hội họp với mọi người. Hoàng Dung cùng Niệm Từ vẫn chưa rời đi, bởi vì hai nàng vẫn chưa phá giải được trận pháp mà Hoàng Dược Sư tạo ra. Đây cũng là công cụ Hoàng Dược Sư ngăn cản đám lính Mông Cổ xâm nhập Đảo.
Trần Tinh có thể dễ dàng tìm ra nguyên lý và phá giải nó nhưng hắn không muốn làm điều đó, hắn chỉ việc thực hiện lại trò cũ, ôm hai người bay qua là được.
5 người đứng trước cửa nhà tranh, một cô thiếu nữ với trang phục váy dài màu xanh lục đang cầm chổi quét sân, một ông lão đang ngồi bên khác gãy đàn. Nhìn thấy người đàn ông này, Hoàng Dung không kìm được nước mắt
-Ch..a...
Người này không ai khác dĩ nhiên chính là Hoàng Dược Sư, bề ngoài thì có phần già hơn nhưng Trần Tinh có thể cảm nhận được ông ta sống thêm mấy chục năm nữa cũng không thành vấn đề. Võ công cao không có nghĩa là sống thọ nhưng từ lần trước ngộ ra đạo của bản thân nên có lẽ Hoàng Dược Sư cũng đã gần chạm đến cánh cửa mà ông ta hằng mơ ước.
-Ồ, Ngươi còn nhớ đến người cha này sao?
Hoàng Dược Sư dừng tiếng đàn, ngẩng đầu nhìn đám người rồi tỏ vẻ bất ngờ nói. Nhưng ai cũng có thể nghe ra được là ông ta đang giận. Việc này cũng bình thường, gửi một bức thư đi theo trai 18 năm không về thử hỏi bậc cha mẹ nào có thể chấp nhận.
Dù tâm tính đã được tôi luyện nhưng Hoàng Dược Sư cũng không thể không giận được. Nếu là lúc trước thì chắc có lẽ cũng đã không thèm nơi gì mà ra tay đuổi thẳng cổ Hoàng Dung rồi.
-Cha...không phải như người nghĩ đâu...con...
-Dung nhi, để đó cho ta...
Trần Tinh tiến lên vỗ vai Hoàng Dung rồi đi về phía Hoàng Dược Sư, cho dù đã là Tông Sư nhưng Ông ta vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn mà Trần Tinh mang lại. Hắn hoàn toàn không bộc phát ra khí thế gì cả, chỉ là đạt đến cấp bậc Tông Sư nên Hoàng Dược Sư có thể một hai cảm nhận được thực lực Trần Tinh mà thôi
-Thật kinh khủng...nếu ta và hắn đối địch thì...ta không thể nào có phần thắng...người này...sâu không lường được...
Hoàng Dược Sư trong lòng thầm nghĩ, ông ta cũng tỏ ra may mắn vì luận vai vế hiện tại Trần Tinh phải gọi mình một tiếng nhạc phụ nên cũng không có biểu hiện sợ sệt nào cả.
Bất giác trên mặt còn xuất hiện vẻ tự hào, con rể khủng bố thì con gái càng an toàn, người làm cha vợ cũng nở mày nở mặt, mặc dù cũng không quan tâm vấn đề này lắm.
Trần Tinh làm sao không đoán được nụ cười chóng tắt của Hoàng Dược Sư? Hắn cũng bày tỏ một chút thái độ.
-Ông không cảm thấy hiếu kỳ về việc chúng ta hoàn toàn không có thay đổi gì so với mười mấy năm trước sao?
Hoàng Dược Sư nghe được liền tròn xoe mắt
-Ngươi thần bí như vậy...nếu có chuyện kỳ quái nào diễn ra cũng không bất ngờ lắm...
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Hoàng Dược Sư vẫn muốn nghe nguyên do nên vội bổ sung
-Ngươi không phải tới để nói cho ta biết sao?
Trần Tinh nhanh chóng kể rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn chỉ nhắc sơ qua huyền giới chi môn mà không ngoáy sâu vào việc này mà chua tâm tâng bốc lên việc Hoàng Dung lo lắng cho ông ta thế này thế kia. Không thể không nói hắn rất biết cách tranh thủ thiện cảm từ Hoàng Dung. Sau khi biết rõ nguyên nhân, Hoàng Dược Sư cũng không làm khó Hoàng Dung nữa.
Mọi người để hai cha con hàn huyên tâm sự, còn 4 người thì tự giác tham quan phong cảnh trên đảo.
-A Tinh, nơi này rất đẹp, chúng ta phải rời đi sao?
Hắn nghe Lâm Triều Anh nói cũng không trả lời lập tức mà suy nghĩ một lúc rồi mới nói
-Ta dự định đi tìm kiếm các phần còn lại của Huyền giới chi môn, không thể không rời đi, nếu muốn các nàng có thể ở lại đây, ta cũng không muốn mọi người phải bôn ba vất vả...
-Phu quân, chúng ta không sợ vất vả...nếu muốn đi thì cùng đi
Trần Tinh nhìn Thi Vũ rồi cười nói
-Yên tâm đi, nếu ta không sử dụng nó thì chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
-Nhưng mà,....
-Các nàng nếu cứ đi theo ta bôn ba như vậy sẽ làm trễ nải tiến độ tu luyện, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, ta đảm bảo sẽ không lấy nó ra.
Trần Tinh phí miệng lưỡi cùng biết bao nhiêu công sức mới có thể thuyết phục ba người ở lại Đảo Đào Hoa tu luyện, hắn cũng hứa với các nàng sẽ không đi lâu và định kỳ 5 ngày trở về một lần.
-Phải rồi, A Tinh, lúc đi gấp gáp quá nên ta cũng quên đưa cái này cho Tiểu Long Nữ, chàng nếu có cơ hội sẵn tiện giao cho nha đầu đó dùm ta, mặc dù ta không còn là chưởng môn Cổ Mộ nhưng dù sao môn phái do mình sáng lập ra cũng không thể buông bỏ như vậy được.
Trần Tinh không suy nghĩ liền đồng ý, hắn không từ biệt Hoàng Dung mà bắt tay vào tìm kiếm bảo vật, nhưng trước hết phải giết hết đám lính Mông Cổ có liên quan đến việc hồi nảy trước. Bởi vì Lâm Triều Anh cũng đã xác nhận nhiều người đã rút lui.