Ánh bình minh rồi cũng tắt, người người nhà nhà cũng luân phiên nhau lên đèn, phố xá không vì màn đêm mà bớt đi sự nhộn nhịp vốn có của nó.
Thay vào đó là mọi người bắt đầu đầu đổ xô ra đường. Vì hôm nay chính là ngày mùng bảy tháng bảy hằng năm, ngày mà các cặp tình nhân bên nhau thả đèn trôi sông cầu chúc cho một tình cảm bền vững hơn.
Trần Tinh bất đắc dĩ bị Chu Chỉ Nhược kéo theo tham dự lễ hội này.
Con đường đông đúc người qua kẻ lại, quầy hàng nhộn nhịp tấp nập người xem những mặt hàng xinh đẹp và ngộ nghĩnh.
Chu Chỉ Nhược quanh năm suốt tháng thanh tu trên Nga Mi, dĩ nhiên là những việc này nàng hoàn toàn không được tham dự.
Do đó, Chu Chỉ Nhược luôn như một chú chim tung tăng ghé hết sạp này rồi đến hàng nọ. Sạp hàng nào nàng cũng ghé qua xem vài lần rồi lại không mua mà rời đi.
Bình thường, thân phận của nàng chính là Nhân sĩ giang hồ luôn mang theo kiếm bên người cho nên dù có xinh đẹp nhưng cũng không có mấy người dám trêu chọc.
Nhưng hiện tại, sau khi cởi bỏ cái thân phận này hoá thân thành một cô gái thanh xuân tươi trẻ thì lại không biết bao nhiêu cánh mày râu phải dõi theo từng cử động của nàng, mỗi khi Chu Chi Nhược xuất hiện rồi âm thầm nuốt nước bọt.
Đa số là hâm mộ, một số khác thì đố kỵ, dĩ nhiên là đối với Trần Tinh. Và trong đó không thể thiếu đi những kẻ nhìn người bằng nửa con mắt được.
-Tránh ra, tránh ra...
Những người đi đường bị một đám người chen lấn, bọn người này bao vây Trần Tinh cùng Chu Chỉ Nhược lại.
Sau đó, một người thanh niên quần áo có chút mất trật tự đi ra, đầu tóc thì xoã sang hai bên, gương mặt cũng có phần điển trai. Trên tay y còn cầm một hủ rượu cùng thanh kiếm.
Người này ngửa mặt nóc một hớp rượu sau đó hà một tiếng nhìn thẳng Chu Chỉ Nhược rồi nói
-Cô nương, tại hạ Tần Thiên Tài hôm nay vinh hạnh được chứng kiến sự diều diễm của cô nên ta mạo muội đến xin được kết giao bằng hữu cùng cô. Không biết cô nương cao danh quý tính?
Người này tự xưng tên tuổi sau đó tiến lên hai bước dự định tiến gần hơn với Chu Chỉ Nhược. Còn về Trần Tinh thì bị hắn trực tiếp bỏ qua không thèm nhìn đến.
Mùi rượu xốc lại khiến Chu Chỉ Nhược cảm thấy rất khó chịu, trong vô thức nàng bất giác nép vào người Trần Tinh. Nàng quên luôn việc bản thân mình biết võ công, và lại tỏ vẻ như là một nữ nhân yếu đuối cần người yêu che chở vậy.
Trần Tinh dĩ nhiên là không để nàng thất vọng. Hắn mặc dù không cần nhìn bất kỳ quy tắc gì mà có thể ra tay. Nhưng hôm xem như là lần đầu Chu Chỉ Nhược được thoải mái vui vẻ như vậy làm sao để cho nó bị phá hoại bởi máu của mấy tên rác rưởi này?
Hắn tiến lên phía trước, che đi tầm nhìn của người tự xưng Tần Thiên Tài này.
-Tần Phế Vật đúng không?
Người này lập tức lớn tiếng
-Ngươi gọi ai là phế vật?
Trần Tinh tỏ vẻ hiếu kỳ
-Không phải ngươi tự xưng mình là Tần Phế Vật sao?
-Ta tên Tần Thiên Tài, chính là Thiên Tài ngươi nghe rõ chưa, không phải là Phế Vật.
Trần Tinh làm bộ mới biết, hắn nói
-Ồ, vậy sao? Nhưng ta thấy cái tên này không hợp với ngươi, không tin đúng không? ngươi thử hỏi thuộc hạ của mình xem tên thích hợp với ngươi là gì?
Nhìn biểu hiện Trần Tinh, Người này bán tính bán nghi đưa mắt nhìn về một người rồi lấy tay chỉ vào kẻ đó.
Còn chưa đợi y mở miệng thì kẻ được chỉ liền lớn tiếng nói
-Tần Phế Vật!
Tần Thiên Tài mặt đen lại, tính ra tay nhưng lại giằng xuống, y không tin tiếp tục chỉ một người thuộc hạ khác, nhưng tất cả đều lớn tiếng rành mạch hô Tần Phế Vật.
Trần Tinh dĩ nhiên là đã âm thầm ra tay với đám người này, sửa đổi một chút khẩu âm khi phát ra của bọn họ mà thôi. Tức là hắn thôi miên là bọn họ nói Tần Phế Vật nhưng cứ cho đó là Tần Thiên Tài. Đơn giản như vậy!
Hắn cười thầm trong bụng rồi lại nói tiếp
-Đó, thấy chưa? Ta nói có sai đâu? Ngươi chính là gọi Tần Phế Vật thì thích hợp hơn, mà ngươi có biết vì sao lại như vậy không?
Y hiếu kỳ, theo bản năng hỏi
-Vì sao?
-Thì bởi vì nhìn ngươi có chỗ nào giống thiên tài đâu?
Người này xoay qua xoay lại nhìn bản thân sau đó hỏi tiếp
-Không giống chỗ nào?
-Chính vì khuôn mặt của ngươi không mang theo vẻ uy nghiêm của một thiên tài cần có.
-Như vậy phải làm thế nào?
Hắn không do dự liền tỏ vẻ tốt bụng
-Chỉ cần thay đổi một chút hình tượng là được, đại loại như kiểu tóc chẳng hạn. Ngươi có muốn ta giúp không?
-Ngươi có thể giúp ta sao?
-Dĩ nhiên
Người này mừng rỡ
-Vậy thì tốt quá, tất cả nhờ ngươi.
Trần Tinh đưa tay vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát. Một ý tưởng xẹt qua. Hắn nhanh chóng bắt tay thay đổi kiểu tóc của tên này là cho y một hình tượng mới.
Với quả đầu vô cùng uy nghiêm thể hiện đẳng cấp của một kẻ bề trên, cả người liền toát ra chính khí mà thiên tài cần có. Những loạn tóc xoăn nhỏ chồng chất lên nhau từ phải qua trái ngay hàng và thẳng lối tạo nên sự khác biệt, nổi bật trong đám người, khiến ai cũng phải trầm trồ thán phục và chăm chú nhìn thêm vài lần không thể không chấp tay cúi đầu chào.
Bởi vì đây chính là kiểu tóc của Đức Phật.
Trần Tinh cố nén cười tiến lên vỗ vỗ bả vai Tần Thiên Tài rồi tiễn y. Y cũng rất hài lòng và cười ha ha sau khi thấy biểu hiện của mọi người rồi rời đi.
Đến khi kẻ này đi xa, Chu Chỉ Nhược mới dám ôm bụng cười, nước mắt nàng cũng chảy ra, phải nói là cười ra nước mắt
-Cười chết ta rồi...haha...không nghĩ tới huynh xấu xa như vậy...haha
Trần Tinh giả bộ đùa giỡn nói
-Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, không phải sao?
-Chán ghét...
Chu Chỉ Nhược chạy đi, Trần Tinh cũng cười cười đuổi theo. Hắn đi song song cùng nàng rồi hỏi
-Vì sao muội luôn ghé xem mà không mua bất cứ thứ gì?
Hắn cũng thừa dịp thay đổi cách xưng hô với nàng để kéo gần khoảng cách.
Chu Chỉ Nhược làm như không để ý điều này lắm, nàng cũng thành thật trả lời
-Những món đồ đó rất đắc, nếu mua thì muội sẽ không đủ tiền chi tiêu hằng ngày.
-Ồ, là vậy sao? Như vậy ta mua tặng muội thế nào?
Chu Chỉ Nhược lắc đầu từ chối
-Muội không muốn sử dụng tiền của huynh.
Hắn đàn tính thuyết phục phía trước bỗng truyền đến tiếng vỗ tay không ngừng, rất nhiều người đứng xung quanh, xem ra rất náo nhiệt.
Thấy vậy Trần Tinh cũng nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi
-Muội có muốn đến xem thử một chút không?
Chu Chỉ Nhược gật đầu. Hai người tiến lên xem thử, chen lấn trong đám người, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ được bên trong.
Thì ra mọi người đang tiến hành chơi trò chơi. Đó chính là mỗi cặp đôi phải hoá thân thành Ngưu Lang và Chức Nữ.
Mọi người có mặt ở đây sẽ tiến hành bầu chọn cho cặp đôi nào giống nhất cũng có thể nói là đẹp đôi nhất.
Cặp đôi thắng cuộc sẽ nhận được một phần quà thần bí do người tổ chức trao tặng.
Đã có rất nhiều cặp đôi hoá trang và trình diễn, nhưng đa số đều tướng mạo bình thường không có gì nổi bật cũng như xuất chúng.
Trần Tinh liếc nhìn Chu Chỉ Nhược đang chăm chú nhìn phía trên. Hẳn thấy vậy lẳng lặng rời đi.
Tiếng vỗ tay vang lên mỗi khi có một cặp đôi trình diễn xong phần thi của mình. Chu Chỉ Nhược cũng mãi mê xem
-Huynh thấy hai người bọn họ có xứng đôi không?
Không ai trả lời, Chu Chỉ Nhược xoay người lại và không thấy hắn đâu. Hơi có vẻ lo sợ, nàng tính chạy đi tìm thì đột nhiên trên trời vang lên tiếng nổ lớn.
Mọi người đều ngước lên nhìn, dĩ nhiên là Pháo hoa!
Ngay sau đó là liên tiếp những viên pháo hoa được bắn lên làm sáng rực cả bầu trời.
Khi ánh sáng còn chưa tắt hắn thì một âm thanh cất lên, đó là tiếng tiêu.
Thân hình Trần Tinh từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống đất chính giữa khán đài.
Hiện tại hắn mặc bộ quần áo có phần cũ kỹ nhưng lại toát lên một vẻ thanh cao hiếm lạ, hơn nữa là sở hữu bề ngoài tuấn lãng cùng với giai điệu du dương mà hắn đang thổi làm mọi người không ai lên tiếng phá vỡ phút giây này.
Chu Chỉ Nhược mở to đôi mắt nhìn hắn không rời. Trần Tinh thấy vậy nhắm mắt cũng chìm đắm trong giai điệu.
Hắn cũng âm thầm sử dụng chân khí của mình tiến hành làm cho Chu Chỉ Nhược từ phía dưới nhẹ nhàng bay lên khán đài.
Khi đôi chân này dẫm lên khán đài thì giai điệu cũng kết thúc. Hắn từ từ tiến tới rồi nói
-Chỉ Nhược, đêm nay nàng thuộc về ta.
Hắn đưa tay nâng cằm Chu Chỉ Nhược rồi từ từ hôn xuống. Khi bốn cánh môi chạm nhau thì Chu Chỉ Nhược cũng nhắm mắt lại hai tay ôm cổ hắn hôn trả.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay không dứt, hai ngươi hôn chốc lát rồi cũng tách ra, Chu Chỉ Nhược e thẹn cúi đầu còn Trần Tinh thì haha cười rồi ôm nàng bay đi.
....
Dừng lại bên bờ suối, Trần Tinh thả Chu Chỉ Nhược xuống, nàng tựa vào người hắn hai người tâm sự chuyện trời trăng mây đất đến đêm khuya.
Không còn chuyện gì để nói nên hai người cũng im lặng trong giây lát
-Huynh không dự tính đưa muội về sao?
Chu Chỉ Nhược có phần e thẹn hỏi
Trần Tinh thấy vậy đột nhiên nắm lấy tay nàng, hắn từ tốn nói nhưng giọng điệu lại rất bá đạo không cho nàng cơ hội phản bác nào
-Lúc nảy ta nói rồi, đêm này nàng thuộc về ta.
Dứt lời hắn một lần nữa tập kích Chu Chỉ Nhược, có điều lần này không dừng lại ở việc hôn môi bình thường kia nữa.
Bàn tay hắn trượt xung quanh người nàng, quần áo hai người cũng ít dần dần đến khi cả hai không mảnh vải che thân ôm nhau ngã xuống tấm đệm đã được hắn lấy ra từ Trữ Vật giới chỉ.
Sau ít phút Tiếng kêu đau đớn nhưng tràn đầy sung sướng hoà lẫn những giọt máu màu hồng phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
.....
Bình minh nắng ấm, Trần Tinh từ từ mở đôi mắt ra, hắn nhìn sang Chu Chỉ Nhược hoàn mỹ thân thể đang ngủ say trong lòng mình trên mặt nàng còn mang theo vẻ hồng nhuần và nụ cười thoả mãn, hắn có chút cười khổ.
Mới quen Chu Chỉ Nhược còn chưa trọn vẹn được một ngày đã lấy đi trinh tiết của người ta luôn rồi. Điều này cũng quá nhanh đi chứ?
Hiện tại hắn mới biết được vì sao bản thân mình lại bị nàng thu hút như vậy.
Trần Tinh cho là việc này có liên quan đến việc hắn đột phá giai đoạn Luyện Thịt, cũng chính là việc Chu Chỉ Nhược là người mang thể chất đặc biệt giống như Lý Thanh Lộ cùng Thi Vũ. Có điều Trần Tinh còn chưa rõ là thể chất gì.
Ngay lúc này Trần Tinh đã đặt chân bước vào một giai đoạn mới, cao hơn, khó khăn hơn, đó chính là giai đoạn: Luyện Tạng nhập môn.
Theo như mô tả của Long Phượng Hoan hỉ chân kinh thì bộ xương là thành phần chống đỡ toàn bộ cơ thể, điều này ai cũng biết. Nó còn có chức năng bảo vệ các nội tạng bên trong cũng như được xem như là tối cường vũ khí cận chiến nếu xương đủ rắn chắc.
Đơn giản bởi vì Xương càng rắn chắc thì cơ thể càng trở nên mạnh mẽ, vũ khí không thể phá vỡ được phòng ngự thì chẳng phải bản thân liền đứng ở thế bất tử?
Hơn nữa khi chiến đấu, lực lượng bộc phát cũng sẽ lớn hơn, đây cũng được coi như yếu tố bất ngờ làm cho địch nhân không kịp trở tay.
Luyện da, luyện thịt hai giai đoạn đầu chỉ yếu là luyện về khả năng hồi phục, yếu tố mình đồng da sắt thuỷ hoả bất xâm chỉ là do trên thế giới này không có người đủ sức phá vỡ phòng ngự của hắn nên mới gọi như vậy thôi.
Giai đoạn luyện xương một mình chiếm một chức năng riêng biệt, đó chính là sự bùng nổ cùng bổ sung cho khả năng hồi phục hai giai đoạn trước.
Nếu hắn hiện tại chăm chú vào việc rèn đúc giai đoạn này thì tương lai của hắn có thể dựa vào thân thể mà chống lại thần binh pháp bảo.
Nhưng nếu chỉ dựa vào năng lượng của việc song tu mang lại thì tất nhiên sẽ yếu đi rất nhiều. Đây chỉ là những lời giới thiệu sơ bộ khái quát từ trong ký ức truyền thừa của sư phụ hắn.
Trần Tinh đã mạnh lên, thực lực lại một lần nữa đại tăng. Chỉ một bước nhỏ nhưng lại thay đổi số mệnh của hắn sau này.
Hiện tại hắn vẫn chưa cảm nhận được bản thân mình mạnh hơn lúc trước ở điểm nào, chỉ là cảm thấy gông cùm bị phá vỡ mà thôi, bởi vì chưa có ai có thực lực ngang bằng để thử sức cả.
Nếu không thể phát huy cực hạn làm sao đánh giá được bản thân mình mạnh đến đâu? Trong khi thế giới này không có một thiết bị nào đo được thực lực của hắn.
.....
Trần Tinh dẹp những suy nghĩ này sang một bên. Hắn thấy Chu Chỉ Nhược cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Nàng mở đôi mắt ra từ trong người hắn ngồi dậy, tóc dài xoã xuống vai nhưng không thể che đậy hoàn toàn hai ngọc phong trắng mịn to tròn kia được.
Trần Tinh nhìn mà âm thầm kêu khổ, Chu Chỉ Nhược nhìn hắn mìm cười rồi cũng tự mặc y phục vào.
-Chỉ Nhược, nàng hiện tại có tính toán gì không?
Chu Chỉ Nhược lắc đầu nói
-Huynh đi đâu thì ta đi đó.
Trần Tinh không nói gì chỉ nắm tay nàng rồi bay đi. Trong lòng hắn cũng âm thầm hứa với lòng là sẽ đối xử tử tế với nàng cũng như những người khác.
Đường đến trái tim của một nữ nhân rất khó nhưng cũng rất dễ. Chính vì như vậy nếu bản thân không biết trân trọng thì rất có thể mất đi một người đã từng yêu thương mình thật lòng. Bởi vì biết đâu có một ai đó xuất hiện cũng đang lấp ló tìm đường vào trái tim nàng? Tất cả đều phụ thuộc vào bản thân mình đối xử với người đó ra sau mà thôi.
....
-Chỉ Nhược, muội có biết khi nào võ lâm nhân sĩ sẽ tiến hành vây công Minh Giáo không?
Trần Tinh sau khi mang Chỉ Nhược dừng chân ở trong một gian phòng để dùng bửa, hắn thuận tiện hỏi nàng để xác định móc thời gian cụ thể.
Sau đó hắn chỉ cần đến đó rồi tiến hành thôi miên Trương Vô Kỵ liền biết được tin tức Tạ Tốn.
Còn về Diệt Tuyệt Sư Thái thì tạm thời không động đến cũng không sao, sau khi lấy được Đồ Long Đao rồi lấy Ỷ Thiên Kiếm!
-Hình như là 1 tháng nữa, huynh muốn đi sao?
Chủ Chỉ Nhược hiếu kỳ hỏi
Trần Tinh trả lời
-Không đi không được, muội không lo lắng cho sư phụ của mình sao?
Chu Chỉ Nhược cúi đầu im lặng. Hắn thấy vậy nói tiếp
-Đừng suy nghĩ nhiều nữa, thật ra là ta không thể không đi tới đó. Muội không nhớ rằng Dư phụ muội từng đưa ra điều kiện với ta sao? Thảo phạt Minh Giáo chính là việc trọng đại của Nga Mi cũng như các môn phải khác đúng chứ? Nếu như lúc đo tình thế chuyển biến thì ta cũng có thể giúp Nga Mi một tay xem như hoàn thành điều kiện.
Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu nhìn hắn rồi cũng nghe theo. Hai người tiếp tục dùng bửa. Nhưng căn phòng đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa dồn dập.
-Mở cửa, mở cửa ra...
Trần Tinh nhíu mày, đang định mở cửa xem chuyện gì thì cánh cửa đã bị người khác đá tung.
Một đám người tay cầm binh khí xông vào, hiển nhiên là mặc quan phục.
*Hết chương....