Trần Tinh hầu như không thể nào chịu đựng được nữa, cơ hồ nếu như ở lại đây thêm một giây một phút nào thì hắn không chắc bản thân mình còn có thể giữ vững bình tĩnh được.
Hắn đứng lên rồi nhanh chóng viện cớ về chuẩn bị chỉnh chu trang phục, sau đó hắn rời đi trong ánh mắt "chúc phúc" của mọi người.
Riêng Lăng Vũ cũng không biểu hiện gì quá nổi bật, vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh cùng bình thản trước mọi việc.
Không vui cũng chẳng buồn, lòng không gợn sóng, đây không phải là Lăng Vũ giả vờ, mà cơ bản là vậy.
Trần Tinh rời đi, Hắc Bạch song Dạ cũng đi theo phía sau hắn, Bạch Dạ lên tiếng:
-Sư đệ, ta thấy hình như đệ không vui lắm thì phải? Chẳng lẽ đệ cũng đi theo con đường vô tình đạo?
Bạch Dạ thốt lên một câu như vậy khiến Trần Tinh cũng lười trả lời, hắn chỉ lắc đầu sau đó cứ như vậy rời đi.
Hắc Dạ kéo cánh tay đại ca mình sau đó nhìn y tựa như muốn hỏi: "Đại ca, huynh trở nên ngu ngốc từ khi nào?"
Chứng kiến ánh mắt ấy, Bạch Dạ chợt tỉnh, y cũng không dây dưa nữa mà cùng đệ đệ mình rời khỏi.
Lúc này, Trần Tinh đi tới một nơi hẻo lánh, sau đó hắn lên tiếng:
-Lâm sư huynh, có thể đi ra được rồi!
Hắn vừa dứt lời thì không gian phía sau lưng hắn cũng bắt đầu vặn vẹo biến ảo, một ngọn lửa màu xanh bốc lên nuốt chửng tờ phù lục.
Bấy giờ, thân hình của Lâm Tứ cũng hiện ra.
Trần Tinh nhìn mà lòng cũng tấm tắc ngợi khen.
Đơn giản bởi vì môn đạo này qua mặt được hắn, thật sự mà nói thì Trần Tinh không hề xác định chính xác được vị trí của Lâm Tứ, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để biết có người theo dõi mình.
Hắn cũng không muốn quá xoáy sâu vào vấn đề này. Dựa vào ngoại vật để mạnh lên chỉ là tiểu đạo, bản thân siêu việt mới là đại đạo mà Trần Tinh hướng tới.
-Sư đệ quả nhiên không đơn giản, chẳng lẽ đệ không sợ ta giết người diệt khẩu hay sao?
Lâm Tứ híp mắt nhìn Trần Tinh mở miệng đạo, y cũng đã có ý định này, chỉ là Lâm Tứ vẫn còn đang phân vân.
Trần Tinh thái độ thản nhiên, hắn cũng không muốn phí thời cùng Lâm Tứ nói chuyện, nếu không phải hắn vì không muốn bại lộ thực lực lúc này phá huỷ đại sự thì Trần Tinh cũng không đưa ra hạ sách này.
Về phần Lâm Tứ cũng chỉ là một Nguyên Anh viên mãn mà thôi, không đáng Trần Tinh để tâm.
Ngay cả Hợp thể kỳ tầng 7 Tần Chính cũng bị Trần Tinh chóp mắt giết chết, nói chi là Lâm Tứ?
-Đây là thứ huynh cần, ta nghĩ sư huynh cũng không ngu ngốc mà ra tay lúc này, không còn chuyện gì, ta đi trước.
Trần Tinh tiện tay ném luôn cái camera về phía Lâm Tứ, sau đó hắn rời đi mà không cho y cơ hội mở lời.
Lâm Tứ đương nhiên không dự định cứ như vậy rồi thôi, ai biết được Trần Tinh còn giữ cái nào tương tự nữa hay không?
Lâm Tứ ta chuẩn bị ngăn cản thì bỗng chốc y cảm thấy lạnh cả tóc gáy, cả người căng cứng như rơi vào hầm băng vạn năm một dạng.
Trong lòng Lâm Tứ sinh ra ý nghĩ, nếu như y đứng ra cản đường đi Trần Tinh nhất định sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Động tác của y cũng dừng lại, đến khi Trần Tinh bóng dáng khuất đi thì lúc này cảm giác nguy hiểm mới tan biến.
Lâm Tứ thở phào một hơi, sau lưng của y cũng đã ướt một mảng, dĩ nhiên Lâm Tứ sẽ không cho là cảm giác nguy hiểm này đến từ Trần Tinh mà đến từ người khác. Bởi vì chỉ có như vậy mới giải thích được cảm giác vừa rồi thôi, y ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa sau đó cũng rời đi. Chuyện này tới đây xem như chấm dứt.
Đối với Trần Tinh, lúc này hắn thật sự cảm thấy rất phiền lòng.
Phục linh thảo thật sự quan trọng với hắn, tương lai hắn không biết có thể tìm thấy loại thảo dược này hay không. Cho nên cơ hội này Trần Tinh phải nắm chắc trong tay.
Nghĩ tới cảnh tượng Lâm Triều Anh chết đi trong khi bản thân mình không thể làm gì, Trần Tinh liền không có gì do dự hay cảm thấy phiền muộn nữa.
Hiện tại hắn chỉ chịu thiệt một chút thì chuyện này có đáng gì?
Nếu như những người khác biết được suy nghĩ của hắn lúc này không biết có hay không thay phiên nhau phỉ nhổ hắn đến chết?
Hiện tại trời cũng đã dần dần tối đi, thời gian tổ chức hôn lễ cũng sắp tới.
Người tu đạo không có quá nhiều lễ nghi như phàm nhân, có đôi khi chỉ cần hai người bọn họ chính miệng thừa nhận thì đã được xem là đạo lữ mà không cần phải tổ chức bất cứ lễ nghi gì.
Như Thái Hư Tử đã nói, có thể việc tổ chức hôn lễ này chỉ nhằm mục đích "xoa dịu" cái chết của hơn 600 nghìn đệ tử do ông ta giết mà thôi.
Trần Tinh cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao hắn chỉ muốn chuyện này nhanh kết thúc và Lục Tông Đạo Điển mau chóng diễn ra.
Quảng trường hiện tại cũng đã tập trung rất đông người, bọn họ tới đây không phải vì chia vui với ai kia mà là không thể không tới.
Trên khán đài, Thái Hư Tử cùng những trưởng lão đã có mặt, nhưng mà 2 nhân vật chính vẫn chưa thấy xuất hiện, điều này cũng khiến mọi người cảm thấy có phần không vui.
-Sư huynh, hay là để ta sai người đi tìm bọn họ?
Cổ Mặc lên tiếng, ban đầu ông ta còn xem trọng Trần Tinh, thế nhưng hiện tại thì hảo cảm ít ỏi cũng đã không còn. Có lẽ là bởi vì ông không thích loại người gian lận để dành chiến thắng.
Thái Hư Tử nghe vậy cũng bình thản nói:
-Không cần, bọn họ đã tới.
Vừa dứt lời, trên không trung cũng đã xuất hiện một đạo thân ảnh đang bay đến, y phục màu đỏ tươi phấp phới bay trong gió cùng với một trương mỹ dung hiện ra trước mắt mọi người khiến cho ai nấy cũng phải ngước nhìn.
Nam thì lộ vẻ si mê không rời nổi mắt, nữ thì một bộ ước ao ghen tị.
Lăng Vũ nghẹ nhàng rơi xuống khán đài, sau đó nàng hướng về phía Thái Hư Tử cùng mọi người thi lễ:
-Đệ tử tham kiến Tông chủ và các vị trưởng lão.
Thái Hư Tử nhẹ gật đầu:
-Không cần đa lễ, Lăng Vũ, hôm nay là ngày vui của con, người làm Tông chủ này cũng cảm thấy rất vui, ta có một món lễ vật nhỏ tặng cho con, xem như lời chúc phúc của ta.
Thái Hư Tử vừa nói vừa xuất ra một chiếc bình nhỏ, chiếc bình này được trạm khắc rất tinh xảo, xung quanh nó còn toả ra linh khí nhè nhẹ. Hiển nhiên vật bên trong cũng không phải phàm vật.
Lăng Vũ biểu hiện không quá vui mừng, nàng tạ ơn một tiếng rồi cũng thu vào mà không cần xem xét nó là gì.
Hành động này cũng làm cho Thái Hư Tử gật đầu tán thưởng.
Chưa nói đến vật bên trong là gì, thế nhưng giả sử Lăng Vũ sau khi tiếp nhận liền kiểm tra, nếu như vật phẩm đó trân quý há chẳng phải làm cho người khác sinh lòng ghen tị?
Còn nếu như quá tầm thường sẽ khiến mọi người cười nhạo Tông chủ như ông ta quá keo kiệt hay sao? Mặc dù không biểu hiện ra mặt nhưng chắc gì lòng họ không nghĩ đến?
Phía dưới quảng trường cũng bỗng nhiên nổi lên tiếng nghị luận, mọi người từ từ tách ra con đường, thân ảnh Trần Tinh cũng từ từ hiển hiện
Hắn đi từng bước tới khán đài trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Bởi vì hiện tại trông Trần Tinh rất khác.
Chính xác phải nói là rất có dáng vẻ của tiên nhân.
Lúc trước khi xuất hiện trước mặt mọi người, vì để giảm bớt đi sự chú ý của người khác, hắn luôn dùng một bên tóc che khuất 1/3 bên mặt.
Điều này làm cho mọi người cứ nghĩ Trần Tinh cũng không có gì nổi bật lắm. Thế nhưng hiện tại sau khi chỉnh chu lại dáng vẻ.
Gương mặt hơi thuôn dài và cân đối hai bên, điểm dừng là chiếc cằm hơi nhọn, đôi mắt to tròn trong suốt như nhìn thấu thế gian vạn vật, chân mày không quá rậm cũng không quá nhạt nằm ngay ngắn hai bên lấy ấn đường làm tâm, sống mũi cao và thẳng tắp, làn da trắng trẻo không tỳ vết nhưng lại không thiếu vẻ cương nghị của nam nhân. Tóc dài được đính gọn gàng phía sau vừa mang phong thái tiêu dao vừa trang trọng.
Nếu đối với Lăng Vũ là một trương mỹ dung, thì đối với Trần Tinh phải gọi là mỹ nam tử.
Phong thái này đập vào mắt mọi người làm cho bọn họ cảm giác Trần Tinh chính là người bề trên không dám xem thường.
Tất cả chỉ có thể dõi theo bước chân của hắn mà ở phía dưới ngưỡng vọng.
Lúc này, Trần Tinh cũng đã đến phía trước khán đài, hắn hơi nhún người phi lên vừa vặn đứng bên cạnh Lăng Vũ và hướng mấy người Thái Hư Tử thi lễ.
Thái Hư Tử cũng rất hài lòng với biểu hiện của Trần Tinh. Ông ta cũng nhanh chóng tuyên bố kết hợp Trần Tinh cùng Lăng Vũ là đạo lữ.
Việc tiếp theo chính là tổ chức tiệc tùng, nếu tâm trạng vui vẻ thì không có gì để nói, đằng này Trần Tinh kể cả Lăng Vũ một bộ mặt y chang nhau, cả hai người đều không hề nở một nụ cười.
Tình hình này kéo dài đến khi tàn tiệc và kết thúc bằng việc Trần Tinh cùng Lăng Vũ trở về động phòng.
Chỉ có điều có một việc diễn ra mà hai người không hề hay biết. Đó chính là kế hoạch của Lăng Viễn đã được thực hiện thành công.