Bào Tịnh nghe được Trần Tinh nói như thế, tâm hồn xuýt một cái rung lên. Đôi mắt tràn đầy tinh linh nhìn hắn tựa như nhìn thấy trân bảo tuyệt thế một dạng, yêu thích không thôi.
Trần Tinh nào đâu để ý đến dị dạng này của Bào Tịnh, hắn vẫn như cũ chú tâm suy nghĩ những bước đi tiếp theo của mình. Ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm nhìn về phía trước, nơi ẩn chứa một tương lai mờ mịt không rõ.
Thời gian diễn ra Tông Môn Đại Hại không còn nhiều, chắc có lẽ lần này trở về, Trần Tinh phải đi gặp Hàn Thi Âm một chuyến. Tông Môn Đại Hội là cái gì, Trần Tinh hoàn toàn không quan tâm, hắn tham gia chỉ là mang tâm lý góp vui. Luyện đan chi thuật mới là Trần Tinh mục đích chính.
Trần Tinh cùng Bào Tịnh sau khi rời khỏi khu vực tự bạo vừa rồi, hai người nào đâu có tâm tình đi dạo nữa? Thế là cả hai sóng vai trở về biệt viện. Vấn đề là, dù Trần Tinh có nói thế nào đi nữa thì Bào Tịnh vẫn như cũ không chịu rời khỏi biệt viện. Lý do của nàng đưa ra rất đơn giản, trước khi giải quyết Hạng Thiếu Tu thì nàng sẽ ở lại đây ăn bám Trần Tinh.
Trần Tinh đương nhiên cũng không mặt dầy để ý, với thực lực hiện giờ, Trần Tinh không cần sợ Bào Tịnh có hoa chiêu gì, hắn một người có thể đương nổi tất cả. Vả lại, Trần Tinh cũng sẽ không ở biệt viện thời gian quá lâu, nếu có ở lại thì hắn cũng chỉ là vì bế quan nghiên cứu mà thôi.
Hai người rời đi, hoàn toàn không hay biết có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn lấy, ánh mắt chỉ có nghi hoặc cùng hiếu kỳ, hoàn toàn không chứa chấp địch ý hay thù hận gì cả.
Vấn đề là, một Địa Tiên như Bào Tịnh cùng với một Trần Tinh mẫn tiệp thượng thừa, vậy mà đối với đạo ánh mắt này không hề hay biết.
-Kỳ lạ...
Người này mở miệng thì thào, âm thanh rất nhỏ hoàn toàn không thể nghe được, do đó cũng không biết người này là nam hay nữ. Thân phận đương nhiên còn là một bí ẩn.
....
-Đáng chết!!
Ở một nơi khác, một nơi tràn đầy mùi vị dâm dục cùng huyết tinh hòa lẫn với nhau. Một tiếng bạo hống chứa đầy phẫn nộ vang lên, khiến không khí xoát một cái bị thổi tung, tạo ra những tiếng va chạm ầm ầm không dứt.
Người này đương nhiên là Hạng Thiếu Tu, và dĩ nhiên đây là chân chính bản thể của hắn.
Hạng Thiếu Tu hai mắt xích hồng tràn ngập oán hận, mới vừa rồi còn đang thưởng thức mùi vị của 20 thiếu nữ trinh nguyên, đang lúc khoái cảm dâng trào vậy mà ý niệm từ phân thân truyền tới, khiến Hạng Thiếu Tu không thể không nổi giận cho được.
Phân thân của hắn vậy mà bị giết!
Hạng Thiếu Tu tâm tính thâm trầm, đa nghi, dĩ nhiên sẽ đoán được Bào Tịnh dẫn dụ hắn ra là muốn cùng hắn không chết không thôi bộ dáng. Hắn còn tự tin rằng chỉ dùng phân thân liền sẽ chế phục nàng, nào ngờ lại lật kèo trong mương như thế.
Từ trước tới nay, Hạng Thiếu Tu lần nào trải qua như thế mối nhục? Mối thù này làm sao có thể như thế bỏ qua?
Hạng Thiếu Tu âm trầm khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi khàn khàn giọng:
-Thối kỹ nữ, ngươi cứ việc chờ đó...còn có con kiến hôi kia....
Nghĩ đến Trần Tinh cuối cùng một quyền kia, Hạng Thiếu Tu thu hồi vẻ oán hận, hắn hít một hơi thật sâu, luồn khí lạnh chảy qua khiến đầu óc của hắn tỉnh táo không ít.
Hạng Thiếu Tu bắt đầu suy nghĩ phỏng đoán Trần Tinh thực lực, Hạng Thiếu Tu nghĩ ra rất nhiều khả năng nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy Trần Tinh tựa như một đoàn mê vụ không lộ ra bất kỳ thực lực nào.
Đến đây, Hạng Thiếu Tu đôi mắt mới lóe lên, hắn nhẹ giọng truyền âm:
-Người đâu!
Ngay tức khắc, một đoàn huyết tinh hồng vụ vặn vẹo, một người toàn thân tràn đầy mùi vị huyết tinh hiện ra, hắn quỳ một chân trên đất, đầu cúi thấp, âm thanh tựa như lệ quỷ hướng về Hạng Thiếu Tu nói:
-Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!
Người này xưng hô Hạng Thiếu Tu là thiếu chủ, xem ra Hạng Thiếu Tu thân phận không hề đơn giản như vẻ bề ngoài như thế.
Hạng Thiếu Tu không về tỏ vẻ bất ngờ, dĩ nhiên hắn là biết người này ẩn nấp quanh đây. Hắn cũng không muốn tốn thời gian mà vung tay lên, từ trong hồ lô bay ra một đoàn huyết thủy, huyết thủy ngưng tụ thành Trần Tinh bộ dáng.
-Điều tra thân phận kẻ này, nếu có cơ hội thì trực tiếp ra tay, không cần báo cáo.
-Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Hạng Thiếu Tu nói xong, kẻ này liền dập đầu sát trên đất sau đó cứ thế hóa thành sương máu phiêu tán rời đi. Hạng Thiếu Tu lúc này mới yên tâm một thoáng, sau đó hắn ngồi xuống bắt đầu ngưng luyện huyết khí bù đắp cho hao tổn khi phân thân chết đi.
.....
Trần Tinh cùng Bào Tịnh sau khi trở về liền đóng của không gặp người, trải qua chuyện lần này hắn đã có thể nắm chắc đối đầu cùng Địa Tiên. Thế nhưng Trần Tinh vẫn như cũ chú tâm tìm hiểu học tập một số môn pháp thuật đơn giản khác.
Như đã nói trước đó, đến hiện tại Trần Tinh vẫn như cũ không thể ngự kiếm phi hành hay là ngự không thuật bằng pháp bảo nào.
Hắn chỉ có một môn Chỉ Xích Thiên Nhai là vốn liếng, nhưng Chỉ Xích Thiên Nhai không phải không có bất cập.
Đối mặt với tình thế này, Trần Tinh không thể không nghĩ tới việc phải sở hữu riêng cho mình một môn phi hành thuật.
Nắm trong tay một quyển Khống Vật Thuật, Trần Tinh bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.
Khống Vật Thuật là một môn pháp thuật rất là cơ bản dùng trong dọn dẹp nhà cửa hoặc các công việc trong gia đình, không cần phải tự thân đi làm mà chỉ cần dùng ý niệm khống chế, cực kỳ thích hợp cho hắn hiện tại.
Điều này có gì đáng nói?
Trần Tinh không thể phi hành nguyên do là vì biến dị trong hệ thống tu luyện, dẫn tới những hệ lụy kèm theo, không chỉ chiến lực bị Thiên Địa áp chế một phần mà ngay cả điều động linh lực cũng không trơn tru như những người khác.
Đối mặt với việc này Trần Tinh không có biện pháp nào cả. Hắn hiện tại như mà một con vi khuẩn bị cơ thể chủ cố gắng đào thải như thế. Đương nhiên sẽ không thể thuận lợi giống như những kẻ khác.
Không tu luyện được theo hướng này thì hắn lại nghĩ tới hướng khác, và Khống Vật Thuật là hướng mà Trần Tinh nhắm đến.
Dựa theo lý thuyết, khống vật có thể khống chế một loại vật dụng để định sẵn làm một công việc nào đó. Không cần tiêu hao quá nhiều tinh thần lực đi khống chế, chỉ cần truyền một đạo ý niệm để “lập trình” sẵn, sau đó thảnh thơi không cần quan tâm nữa liền tốt.
Trần Tinh nhìn tất cả nội dung, sau đó khóe miệng vểnh lên, bắt đầu học tập.
Hắn rất nhanh liền nắm điểm mấu chốt, chỉ trong một lát Trần Tinh liền đã thành công khống chế ấm trà tự rót nước.
Sau một lúc thì là tấm khăn tự lau bàn ghế, chổi tự quét nhà,...
Đến lúc này, Trần Tinh bắt đầu giai đoạn tiếp theo, hắn không chế một mảnh vải to đùng trôi lơ lửng trên không sau đó phi thân ngồi lên.
Lần đầu có phần không được suôn sẻ, nhưng thử nghiệm thêm vài lần Trần Tinh liền thành công sử dụng mảnh vải để phi hành.
-Thành công!
Trần Tinh tâm lý vui vẻ một điểm nhẹ mỉm cười.
Tuy tốc độ không nhanh nhưng bước đầu tiên xem như thành công, chỉ cần bỏ thêm một chút thời gian thử nghiệm Trần Tinh liền có thể thuận lợi đạt được mục đích.
Trần Tinh không biết rằng, với lối suy nghĩ này của hắn mà dẫn đến một đợt bạo phát. Bạo phát này là gì thì sau này sẽ biết.
...
Trần Tinh hiện tại tâm tình rất tốt, hắn khống chế mảnh vải bắt đầu bay ra khỏi biệt viện hướng về khu phía đông.
Mục đích đương nhiên là hỏi han người cách liên lạc cùng Hàn Thi Âm. Trần Tinh tin chắc nàng sẽ để lại phương thức liên lạc.
Dù sao với thân phận của hắn hiện tại, muốn gặp nàng không phải chuyện đơn giản gì.
Trần Tinh không mất bao lâu thời gian liền đến nơi.
Chỉ là nơi này đang diễn ra tràng cảnh làm cho Trần Tinh có chút khó chịu.
*Hết chương