Không nói đến việc Trần Tinh không biết về việc có người tung tin đồn thất thiệt kia, chỉ là điều này làm sao có khả năng? Lăng Vũ là ai mà có thể tuỳ tiện xưng hô như vậy với hắn?
Trần Tinh có chút khó chịu nói:
-Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được! Cô vừa gọi ta là gì?
Lăng Vũ không nhanh không chậm lên tiếng:
-Phu quân.
Trần Tinh đôi mắt híp lại thành một đường, bộ dáng vô cùng nghi hoặc, hắn hỏi:
-Cô chắc là mình không nhầm người chứ?
Lăng Vũ gật gật đầu xác nhận.
Trần Tinh thấy vậy liền hỏi tiếp:
-Ta lấy cô khi nào?
Lăng Vũ lắc đầu:
-Không có, nhưng không sao, chúng ta có thể lập tức thành thân.
Trần Tinh trở lại vị trí, lúc này hắn cũng có chút hứng thú với cô gái này:
-Lại đây ngồi một lát.
Hắn đưa tay chỉ một bên sau đó nhìn nàng ta.
Lăng Vũ cũng không nói nhiều, nàng lập tức ngồi bên cạnh hắn, mùi thơm diệu nhẹ làm hắn cũng sảng khoái đôi chút.
Trần Tinh lúc này mới kê sát miệng vào tai nàng rồi thì thào:
-Cô gái, mặc dù ta rất anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng không phải loại người dễ dãi, cho nên cô hãy từ bỏ ý định của mình đi, ta và cô....là người ở hai thế giới.
Trần Tinh bình thản nói một câu như vậy, nghe có vẻ là đang đề cao bản thân nhưng thật chất thì lại mang một ý nghĩa khác.
Hắn không tin có chuyện thơm bơ như vậy, tự nhiên lại có một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhận mình là phu quân?
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được khả năng cao là bị xem như tấm bia đỡ đạn, hoặc có thể sắp sửa trở thành chúa tể những chiếc vỏ đại loại là như vậy.
Trần Tinh nói xong, thấy nàng một lúc cũng không có phản ứng, hắn nghĩ Lăng Vũ cũng đã hiểu được ý nghĩa lời nói của mình nên cũng không dây dưa.
Hắn đứng lên đi chỗ khác, còn Lăng Vũ nghe xong thì đạo tâm cũng bị ảnh hưởng nên không có phản ứng kịp thời.
Về phương diện này, Đạo tâm của nàng cũng đã vững như bàn thạch, không ngờ bị câu nói của người trước mắt làm nó nổi lên gợn sóng.
Như thế nào là loại người dễ dãi? Nàng chính là thiên chi kiêu nữ của Thái Hư Tông được mọi người ái mộ, nam thông nữ sát già trẻ trên dưới đều xoay xung quanh nàng lấy lòng, chỉ hy vọng được cùng nàng nói vài câu.
Vậy mà người này còn tỏ có thái độ chán ghét với mình như vậy?
Nếu không phải Lăng Viễn mở miệng cầu xin nàng làm cho người thanh niên này đồng ý bái Lăng Viễn làm sư phụ thì làm gì nàng để ý tới hắn?
Còn một nguyên do nữa nhưng nàng cũng không muốn suy nghĩ tới nó.
Nghĩ tới đây, Lăng Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng
-Xem ta là loại người dễ dãi sao?
Ánh mắt nàng thì hướng theo bóng lưng của hắn.
....
Lúc này, Trần Tinh cũng đã đi tới một nơi khác, hắn cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ làm sao đột phát Kim đan nữa.
Hắn cứ như vậy đi đến một nơi chiến đấu đối luyện của các đệ tử Thái Hư Tông để có cái nhìn cơ bản nhất về thực lực ở đây.
Ở nơi này lúc nào cũng đông nghẹt, không cần phải giải thích nguyên do, quảng trường rất rộng lớn, có nhiều khu vực để mọi người đối luyện.
Các pháp thuật, pháp bảo được mọi người tranh nhau thi triển.
Hắn đi xung quanh để tìm hiểu dân tình thế thái, rồi bất chợt bị cuộc đối thoại của hai người thu hút.
Không chỉ riêng hắn, đa số mọi người ở đây cũng vậy. Đều bị hấp dẫn mà sang đây nhìn
Bởi vì cái mùi đối thoại này trông giống như là một trận đại chiến sinh tử hơn.
Mặc dù ở đây không có quy định cấm không cho đấu sinh tử, nhưng cao tầng vẫn tận lực không để trường hợp này xảy ra, bởi vì bọn họ còn cần người để đối phó với Ma Thiên Môn.
Bên cạnh đó, vẫn có một số trường hợp ngoại lệ.
-Cổ Thanh Phong, ngày hôm nay nếu như ngươi không trả cho ta món đồ kia thì đừng trách ta cá chết lưới rách với ngươi.!!
Một người thanh niên chỉ tay về phía người còn lại lớn tiếng nói. Xung quanh của y cũng đang trôi nổi một thanh kiếm.
Người gọi Cổ Thanh Phong cũng hừ lạnh một tiếng mỉa mai:
-Cương Du, đừng ngậm máu phun người, chiếc đỉnh này chính là ta cùng ngươi cùng nhau tìm thấy, ngươi chê bai nó không muốn lấy ta cũng đã đắp cho ngươi một số linh thạch, hiện tại ngươi lại nói nó là của ngươi? Cổ Thanh Phong ta cũng không phải loại dễ hiếp đáp, muốn cá chết lưới rách sao? Tới đây.
Cổ Thanh Phong cũng không chịu thua kém, gương mặt cũng tràn đầy tức giận, trên tay y cũng đã xuất hiện một thanh kiếm chuẩn bị cùng Cương Đu đại chiến.
Không phải nhiều lời, Cương Du bị nói như vậy cũng bẽ mặt, y nhanh chóng dùng tay múa múa, sử thanh kiếm của mình bay về phía Cổ Thanh Phong.
Trần Tinh nhìn liền một bộ chán ghét, đây chính là lý do vì sao hắn không thích tu tiên là vậy.
Đứng một chổ chỉ tay 5 ngón, hoàn toàn giống như đàn bà.
Thế nhưng mà những vẻ mặt của những người khác thì lại tỏ ra ao ước, người đứng bên cạnh hắn thì bộ mặt ngưỡng vọng thì thào:
-Cương Du sư huynh thật là phong độ.
Tuy nhiên, có một giọng không nhịn được phản bác vang lên.
-Hừ, ỷ vào mình học được Phi Thiên Kiếm Quyết liền tỏ vẻ ta đây, có gì tài giỏi? Dùng kiếm mà chỉ dựa vào pháp thuật để khống chế thì chết lúc nào cũng không hay.
Người ban đầu không phục lên tiếng đạo:
-Ngươi nói như vậy tức là Cương Du sư huynh sẽ bại? Có dám hay không cá cược với ta?
Người này lắc đầu thành thật nói:
-Ta không có gì đáng giá để cá cược với ngươi...
-Hừ, thì ra chỉ là hạng người giỏi cái miệng.
Chưa đợi thanh niên kia nói xong thì người này cũng chen ngang cắt lời. Chỉ là lúc này Trần Tinh cũng lên tiếng:
-Để ta cược với ngươi? Ngươi muốn cược cái gì?
Tên này nhìn thấy có người chen ngang cũng dự định đồng ý, chỉ là khi nhìn thấy đồng phục đệ tử Lăng Tiêu các thì khinh thường nói:
-Ta không nghe lầm chứ? Đệ tử Lăng Tiêu các hôm nay làm sao? Ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Phải chăng ngươi ngứa da?
Trần Tinh dĩ nhiên hiểu, hắn không phản bác, hắn giả vờ đưa tay vào người rồi xuất từ trong trữ vật giới chỉ ra một món đồ, món đồ này chính một cái máy ghi hình kiểu mới nhất, trong nhẫn trữ vật của hắn có rất nhiều thiết bị hiện đại, bởi vì hắn dự tính thành lập một đế quốc hùng mạnh sau khi lấy lại được trái tim.
Người này nghi hoặc không biết đây là cái gì, chỉ thấy Trần Tinh giơ lên ấn ấn gì đó, sau một lúc y thấy hình ảnh của Cổ Thanh Phong cùng Cương Du đang đối chiến với nhau xuất hiện trong đó.
Tên này nhịn không được thốt lên một câu:
-Truyền công ngọc giản? Không đúng, đây là pháp bảo gì?
Trần Tinh thu hồi lại, trong lòng cười lạnh, biểu hiện khinh bỉ:
-Kiến thức hạn hẹp như vậy cũng đòi cá cược? Nói cho ngươi cũng không sao? Đây chính là Vô gian lưu hình kỳ bảo. Tác dụng của nó là ghi hình lại tất cả lại hành động lẫn hoàn cảnh của người bị nhắm trúng. Ngoài ra còn có chế độ lưu trữ, và xoá theo mục đích. Ngọc giản truyền công gì đó làm sao có thể cùng kỳ bảo này so sánh?
Người này nghe xong đôi mắt cũng toả sáng, y cũng hiểu được sơ sơ tác dụng của nó, khi nghe Trần Tinh gọi nó là kỳ bảo cũng chẳng cần suy nghĩ gì liền lên tiếng:
-Ngươi muốn cược cái gì? 5 hạ phẩm linh thạch thế nào?
Người thanh niên phản bác khi nãy chen lời:
-Ngọc giản truyền công cũng phải hơn 500 Hạ phẩm linh thạch.
Người này tức giận, thế nhưng nghĩ nghĩ cũng cắn răng:
-Trên người ta chỉ có 1000 viên Hạ phẩm linh thạch mà thôi, được thì cược, không được thì thôi.
Trần Tinh không do dự liền đồng ý, dù sao hắn vẫn muốn kiến thức một chút thế giới tu chân thật có phải giống như trong tiểu thuyết nói hay không?
Mọi người bắt đầu tập trung vào trận chiến kia.
Phi Thiên Kiếm Quyết gì đó quả nhiên cũng có chút môn đạo, Cổ Thanh Phong luôn ở vào trạng thái bị động phòng ngự.
Thanh kiếm của Cương Du luôn quấn lấy y, còn bản thân y thì từ xa chống trả.
Nhìn về ngoài thì Cổ Thanh Phong hoàn toàn bị Cương Du lấn lướt, nếu cứ như vậy thì cuối cùng người thua sẽ là y ta.
Nhưng thật chất hoàn toàn trái ngược, bởi vì Trần Tinh đã quan sát thấy Cương Du có biểu hiện cạn kiệt linh lực, còn Cổ Thanh Phong tuy có phần chật vật nhưng ánh mắt vẫn chuyên chú, hoàn toàn không có biểu hiện lỗi nhịp gì.
-Keng
~Thanh kiếm của Cương Du bị Cổ Thanh Phong chém bay, thừa dịp này Cổ Thanh Phong cũng lao lên miệng hét lớn:
-Ngươi chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao? Thế thì chết đi!
Bị cạn linh lực, Cương Du lảo đảo đặt mông bệch xuống đất, động tác này vô tình giúp y tránh được một kiếm, trên trán y cũng mồ hôi đầm đìa, lúc này một thanh âm trẻ tuổi vang lên.
-Đủ rồi, dừng tay đi.
Kèm theo đó chính là thân ảnh người này xuất hiện.
Y đang đứng trên phi kiếm, hai tay chấp phía sau, bộ dáng như người bề trên liếc nhìn xuống dưới.
Cổ Thanh Phong bị áp lực ép phải quỳ xuống mặt đất, rõ ràng người này là thiên vị và cố tình tạo cơ hội để Cương Du giết chết thanh niên nhân này.
Trần Tinh ghét nhất thể loại này, hắn nhặt lên một viên đá nhỏ sau đó ném về phía tên kia.
Viên đá biến thành lưu tinh lao đi với tốc độ kinh khủng.
Người này cảm nhận nguy hiểm chí mạng, phí sau lạnh cả sóng lưng, y lập tức mở ra phòng nhự bản thân.
Nhưng đáng tiếc là nó chẳng hề có tác dụng gì.
-Phốc
~Trên trán y xuất hiện một lổ thủng, khí tức đoạn tuyệt chết ngay lập tức.
Mọi người hít vào hơi lạnh, không nghĩ tới trong đám người đứng xem còn có cao thủ như vậy, chỉ là tiếng hét thảm thiết của Cương Du làm bọn họ cũng hướng mắt sang.
Chỉ thấy thanh kiếm của Cổ Thanh Phong đã xuyên tâm Cương Du.
Có thể nói, chỉ trong tích tắc thì diễn biến lại hoàn toàn thay đổi.
Hắn không hứng thú nữa, nhìn tên ban nãy rồi nói:
-1000 hạ phẩm linh thạch?
*Hết chương...