Mục lục
[Dịch]Nghịch Thần Ký - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi Thuý Yên lâm, Trần Tinh đi một đoạn đường nữa, hắn nhìn thấy trước mắt một thôn nhỏ nên dừng lại nghỉ ngơi. Thuận tiện hỏi thăm một thoáng lộ trình.

Nghỉ ngơi khoảng vài giờ. Hắn tiếp tục lên đường đi Vô Lượng sơn. Rất nhanh Trần Tinh rốt cuộc cũng đến nơi. Việc còn lại chỉ còn tìm kiếm nơi ở của Vô Nhai tử cùng Lý Thu Thuỷ lúc trước thôi.

Tuy rằng Ngừ Yên là nữ nhân của hắn nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải kính trọng 2 người này. Xứng sao? Đương nhiên là không! Một người dám yêu không dám nói lấy chị người ta để thoả mãn tư niệm, còn một người khi thấy phu quân mình không quan tâm mình, vì yêu sinh hận ngay cả con gái cũng vứt bỏ đi làm hoàng hậu của Tây Hạ để trả thù. Như vậy lấy gì cho Trần Tinh kính trọng?

Hắn đi lanh quanh bỗng thấy một đôi nam nữ đang ráo riết chạy, người nữ chạy phía trước, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn đáng yêu, phía sau là người nam trong có vẻ thư sinh, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo đang thở hổn hển chạy. Đuổi theo hai người này là hai người ăn mặc giống nhau một nam một nữ.

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nội dung cốt truyện bắt đầu sớm hơn dự kiến sao? Hay là do ta nhớ nhầm kịch bản?

Trần Tinh cũng thầm nghĩ, hắn đã đoán được một nam một nữ trước mắt là ai. Tuy nhiên, điều này cũng không sao cả. Rất may là hắn đến kịp. Nếu có mặt Đoàn Dự ở đây cũng đỡ tốn công hắn đi tìm đường nữa. Đôi khi có những việc đã được an bài từ trước cho dù có cố gắng thay đổi cũng không thể.

Làm người không thể quá tuyệt được, Trần Tinh bây giờ có thể một mình chiếm lấy cơ duyên nhưng làm vậy để làm gì? Nếu vậy chỉ thấy hắn ích kỷ đáng khinh thôi.

Hắn không có thù oán hoặc xung đột lợi ích với Đoàn Dự gì cả, quan trọng hơn là hắn bây giờ đang hưởng thụ việc trải nghiệm cuộc sống trong thế giới mà hắn trước đây cho là chỉ có thể trong tưởng tượng.

Chung Linh cùng Đoàn Dự cũng nhìn thấy Trần Tinh, hai người cũng không quản người đeo mặt nạ kỳ quặc này, phía sau có người đuổi giết thời gian đâu quản việc khác. Trần Tinh cũng làm ngơ không ra tay cứu giúp gì hai người cả. Hắn để mọi chuyện xảy ra tự nhiên. Như vậy hắn sẽ mau chóng tìm được thứ mình cần. Còn về 2 người đuổi theo đương nhiên cũng chẳng quản Trần Tinh.

Hắn âm thầm theo sau mấy người này, cốt truyện đương nhiên sẽ không giống hoàn toàn, hắn phải đảm bảo mọi thứ vẫn đang nằm trong kiểm soát.

Từ phía xa, hắn thấy một người mặc trang phục toàn đen, đầu đội đấu bồng đang đánh nhau với 2 người vô lượng kiếm phái.

-Mộc Uyển Thanh đã xuất hiện, không biết cô nàng này có xứng đáng làm nữ nhân thứ hai của ta không?

Nếu như mấy nữu khác biết được Trần Tinh lẩm bẩm không biết hắn bị mất mấy lớp da đây. Trần Tinh cũng bất đắc dĩ công pháp hắn tu luyện cần nữu, thật nhiều nữu, nhưng không có nghĩa là ai cũng sẽ thu! Vì sao Chung Linh hắn không có ý nghĩ sẽ thu? Còn Mộc Uyển Thanh lại có?

Đương nhiên vì Mộc Uyển Thanh cô nàng này rất si tình, giống Ngữ Yên vậy, từ nhỏ đã được mẹ nàng cũng là sư phụ nàng tẩy não rồi. Hơn nữa là nàng suốt ngày giống mặt nên cũng làm cho Trần Tinh hiếu kỳ muốn biết sẽ là hình dáng gì phía sau miếng vải kia. Tuy có hơi đanh đá nhưng nếu hàng phục được rồi sẽ ngoan ngoãn thôi.

Không lâu lắm thì Mộc Uyển Thanh cứu được Chung Linh cùng Đoàn Dự, 3 người dừng chân lại dưới một gốc cây. Thời cơ đã đến, nếu không để Đoàn Dự nhìn thấy mặt Mộc Uyển Thanh thì sẽ nguy to.

Tiếng bước chân vang lên cũng khiến 3 người đề cao cảnh giác chăm chú nhìn Tràn Tinh

-Ngươi là ai? Có mục đích gì?

Mộc Uyển Thanh rút kiếm phân nửa làm ra thủ thế để phòng Trần Tinh hỏi.

-Ngươi là người kỳ quặc khi nãy, vì sao lại theo chúng ta?

Không đợi Trần Tinh trả lời, Chung Linh cũng chõ mỏ vào nói. Đoàn Dự thì rất an phận không mở miệng cũng đánh giá Trần Tinh.

-Nếu muốn hỏi người khác là ai tại sao không tự giới thiệu mình đây là điều thứ nhất. Thứ hai, nơi này cũng không phải của các ngươi tại sao hỏi mục đích của ta? Nếu như sợ các ngươi có thể đi, ta muốn chỗ của các ngươi để nghỉ ngơi.!

Trần Tinh cũng đạm mạc mở miệng nói, hắn đang chờ cá cắn câu.

-Oa, thật lớn lối nha, chúng ta 3 người mà phải sợ ngươi, còn muốn chiếm chỗ chúng ta nghỉ ngơi. Có ngon nhào vô.

-Đừng tính thêm ta vào, ta không liên quan, ta có thể nhường lại chỗ, mọi chuyện dĩ hoà di quý.

Quả nhiên cá nhỏ Chung Linh cắn câu, Đoàn Dự thì một bên giải hoà. Hắn từ nhỏ đọc sách học Phật, đương nhiên tính tình cũng kế thừa lại di chí Chân Thiện Nhẫn của Phật gia.

-Ta cũng không muốn, các ngươi có thể ở chỗ này vì sao ta không thể?

-Ban ngày đeo mặt nạ hiển nhiên không phải người tốt lành gì. Hiển nhiên là làm nhiều việc xấu sợ người trả thù.

Chung Linh cũng không phục nói

-Vậy người này thì sao? Cả người toàn thân trang phục đen, mặt đều giấu lại. Như vậy theo như ngươi nói không phải còn làm vô số việc xấu sao?

Trần Tinh tiếp tục thả mồi, hắn đang kéo dài thời gian chờ cá lớn cắn câu.

-Cái này, Uyển Thanh tỷ tỷ đương nhiên là có lý do của mình nên mới ăn mặc như vậy.

-Ta cũng có lý do nên mới mang mặt nạ!

Chung Linh với Trần Tinh vẫn đang miệng lưỡi qua lại, Mộc Uyển Thanh thì cảnh giác Đoàn Dự từ đầu tới cuối ngồi xem náo nhiệt

-Ngươi mang mặt nạ lý do là gì?

Mộc Uyển Thanh đột nhiên mở miệng hỏi; nàng cũng hiếu kỳ người trước mắt này

-Cái này sao? Đương nhiên là ta đã từng thề là người nào nhìn thấy mặt ta sẽ là nữ nhân của ta rồi... Nam nhân nhìn thấy sao? Vậy thì không tính.

Trần Tinh nói được một nửa thấy Đoàn Dự run run nên bổ sung.

-Chuyện này..

Chung Linh mở miệng nói không đầu không đuôi rồi nhìn sang Mộc Uyển Thanh, nàng không biết làm sao, còn có một nam nhân kỳ lạ như vậy? một bên Uyển Thanh cũng kỳ lạ tự hỏi làm sao có người giống mình như vậy. Nàng buông kiếm xuống quay người trở lại chỗ ngồi không nói gì nữa. Chung Linh thấy vậy cũng lè lưỡi quay về

Trần Tinh thấy vậy quay người rời đi, một lúc sau hắn quay trở lại với một con thỏ trên tay.

Hắn không quan tâm 3 người lắm bắt đầu công việc chế biến thức ăn. Đương nhiên việc chế biến có hơi máu tanh một chút, điều này khiến Đoàn Dự nhịn không được đi lại gần

-Vị huynh đài này, vì sao lại sát sinh gây nghiệt, con thỏ nó cơ sinh mạng của mình mà? Huynh làm vậy có phải rất tàn nhẫn?

-Vì sao? Có những việc từ trước đã định sẵn, chỉ có thể trách nó nhỏ yếu.

-Huynh sao lại nói vậy...Phật dạy từ bi thiện lương sao có thể tuỳ ý sát sinh?

-Ta không phải người trong Phật gia, như vậy đủ rồi chứ

Trần Tinh cũng bó tay với Đoàn Dự này, trình độ lôi thôi cộng thêm mặt dày cũng đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi.

-Mãng phu...

Chung Linh lầm bầm, Mộc Uyển Thanh thì éo nói gì cả. Hắn không để ý tiếp tục làm món thỏ nướng ăn. Được một lúc mùi hương tỏa ra khiến 3 người cũng nuốt nước bọt không thôi.

-Haha, xem ra hôm nay vận khí không tệ, ra ngoài gặp được một cô nàng xinh đẹp, di không đúng là 2 tiểu mỹ nhân a.

Một giọng cười càng rỡ vang lên, Trần Tinh cũng âm thầm bái phục Vân Trung Hạc, chỉ nhìn thôi là biết tiểu mỹ nhân? Chẳng lẽ cảnh giới ngự nữ của hắn đã đăng phong tạo cực hay là đẹp xấu gì hắn cũng vớt hết nên đối với hắn ai cũng là mỹ nhân mà không cần nhìn mặt?

Chuyện gì tới sẽ tới Mộc Uyển Thanh cùng Chung Linh đại chiến cùng Vân Trung Hạc, Đoan Dự một bên thì lo lắng không thôi nhưng chẳng giúp được gì, nói chuyện rườm rà trước đó đương nhiên Trần Tinh cũng không hứng thú lắm. Hắn vẫn tiếp tục ngồi ăn.

-Đồ xấu xa, sao không tới giúp chúng ta...

-Huyng đệ mau giúp bọn họ đi, họ sắp chống đỡ không nổi rồi

Chung Linh mở miệng mắng, một bên chật vật chống đỡ. Đoàn Dự cũng bồi theo cầu cứu

-Haha, bao nhiêu người cũng vậy thôi, tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn nghe lời để bổn đại gia sủng hạnh đi.

Đùa, Trần Tinh mục đích là tách bọn họ ra, làm sao có thể ra tay lúc này. Hắn vẫn thản nhiên ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Bất đắc dĩ Mộc Uyển Thanh một mình chống đỡ để Chung Linh cùng Đoàn Dự rời đi. Trước đó Trần Tinh cũng đã để lại ký hiệu trên người Đoàn Dự, đó là một loại mùi hương đặc biệt mũi người khó có thể ngửi ra được chỉ có loài côn trùng này mới có thể. Đây là dựa theo sách chế ra được ở Mạn đà sơn trang. Hắn không sợ Đoàn Dự lấy được, học cũng cần có thời gian, quan trọng hơn là lạy 1000 cái đầu hắn cũng không còn đủ minh mẫn mà học rồi.

Mộc Uyển Thanh thấy 2 người rời đi cũng thoáng yên tâm, rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi, bị trúng một chưởng nằm trên đất. Vân Trung Hạc thì cảm thấy đáng tiếc vì để một cô gái chạy thoát nhưng rất nhanh thay vào đó là nụ cười dâm tà. Hắn nhìn thoáng qua Trần Tinh mở miệng nói

-Tiểu tử, gan ngươi cũng rất lớn, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy? Hôm nay bổn đại gia tâm trạng thoải mái ngươi có thể xéo đi, nếu không...tự chuốc lấy hậu quả.

Trần Tinh nào đâu thèm để ý lời người sắp chết, hắn đang tự hỏi tại sao Nhạc lão tam từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện, xem ra nội dung cốt truyện sớm đã không còn đúng nữa rồi.

Còn về Vân Trung Hạc? Đương nhiên là giết. Tứ đại ác nhân mặc dù ai cũng có cố sự nhưng không thể vì đó mà phủ nhận đi tội lỗi bọn họ đã làm cho biết bao nhiêu người. Đoàn Duyên Khánh với Nhạc lão tam có thể không giết nhưng còn về Diệp Nhị nương cùng Vân Trung Hạc nhất định phải giết!

Nhạc lão tam không xuất hiện vậy thì càng tốt, đỡ tốn thời gian hơn. Trần Tinh không nói gì. Các ngón tay nắm thành nắm đắm thủ ngang ngực mặt nấm đấm lòng bàn tay ngửa lên rồi khuỷu tay cong lại, vung ra một quyền hướng về Vân Trung Hạc.

-Ầm

Một đoàn chấn động không khí thổi bay cây cối xung quanh, phía dưới mặt đất xuất hiện một hố bán nguyệt, đường cong lõm phía trên mở rộng từ vị trí hắn cho tới xa tít đằng trước. Còn về Vân Trung Hạc cũng chỉ còn lại một đoàn máu loãng dưới mặt đất thôi.

Trần Tinh lười nói chuyện với kẻ chết, cái tính này vẫn không đổi cho dù bị phong ấn ký ức. Hắn cũng hiếu kỳ, lần đầu giết người làm sao cảm giác lại quen thuộc như vậy, giống như đã từng giết qua người rồi, chẳng những không có sợ hãi mà ẩn ẩn còn có cảm giác hưng phấn. Nghĩ không ra, Trần Tinh cũng không nghĩ nữa, hắn nhìn về phía Mộc Uyển Thanh đang bất lực nằm một bên rồi từ từ tiến lại gần, đưa tay tháo xuống chiếc mũ rộng rồi tới khăn che mặt.

Mộc Uyển Thanh giờ phút này sớm đã trợn to mắt cả người cứng đờ lại. Nàng không dám tin được những gì mình nhìn thấy. Người đeo mặt nạ trước mắt này có còn là con người nữa không? Một quyền có thể mang lại sức phá hại lớn như vậy thử hỏi ai có thể làm được. Nàng quên đi việc khăn che mặt nàng đã bị Trần Tinh lấy xuống.

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt trái xoan trắng noãn, mày liễu mắt phượng phối hợp rất cân xứng, môi hồng rất nổi bật trên làn da trắng. Quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên trắng như kiểu người Anh ở Địa Cầu vậy. Nói chung nếu so sánh thì có lẽ được khoảng 7-8 phần Ngữ Yên hiện tại. Cũng tính hợp cách được làm nữ nhân của hắn.

-Ngươi, ngươi là thần tiên sao?

Mộc Uyển Thanh run giọng hỏi, Trần Tinh thì đưa tay vuốt khuôn mặt nàng sau đó mỉm cười trả lời

-Không phải, ân, không tệ, rất mịn..!

-Ngươi lấy xuống khăn che mặt của ta! Ta...!

-Làm sao có vấn đề gì sao? Không phải nhìn thấy mặt thôi sao? Để công bằng ta cho ngươi nhìn mặt lại là được chứ gì.

Trằn Tinh bĩu môi già vờ không biết rồi đưa tay lấy xuống mặt nạ của mình. Một khuôn mặt siêu cấp soái ca xuất hiện, khiến Mộc Uyển Thanh cũng ngơ ngác.

-Như thế nào? Vậy là hoà chứ gì?

Một lúc lâu sau, Trần Tinh thấy nàng không trả lời, sắc mặt cũng trắng bệnh càng thêm nhiều. Hắn cũng nhanh chóng bế nàng lên tìm nơi khác giúp nàng chữa thương. Mộc Uyển Thanh cũng đang xoắn xuýt không biết làm gì?

-Ngươi không phải từng nói ai thấy được mặt của ngươi sẽ là nữ nhân của ngươi sao?

-Ân, đúng vậy, thì từ giờ ngươi sẽ là nữ nhân của ta.

Trần Tinh mặt dày nói

-Ai là nữ nhân của ngươi, ta không cần. Đàn ông trong thiên hạ đều xấu xa như nhau cả!

Trần Tinh cũng thầm lắc đầu, chưa hàng phục được thì cái tính đanh đá của nữu này vẫn quá cao cứ như cọp mẹ vậy nhưng khi hàng phục rồi lại ngoan ngoãn như mèo. Như vậy lại càng có tính khiêu chiến. Hắn tin chắc sẽ hàng phục được Mộc Uyển Thanh, còn về Đoàn Dự thì kệ đi. Một trong những cháu nội 2 người Đoàn Trí Hưng có được sinh ra hay không cũng không liên quan đến Trần Tinh, Xạ điêu tam bộ khúc có diễn ra hay không hắn cũng không quan tâm.

-Được rồi như vậy ta đeo mặt nạ lên vậy.

Trần Tinh giả vờ chán chường nói.

Mộc Uyển Thanh cũng im lặng, nàng thật ra cũng không biết bị gì mà lại không muốn hắn mang mặt nạ nhưng vấn đề sĩ diện nên không thể mở miệng được.

Trần Tinh tìm kiếm một gốc cây to, đặt nàng xuống xem xét vết thương. Vân Trung Hạc cũng xem như ra tay không năng lắm, chỉ bị nội thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

-Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta có việc cần phải làm

-Ngươi đi đâu?

-Đừng lo lắng, ta đi một chút thôi sẽ trở về.

Trần Tinh không lo lắng Mộc Uyển Thanh gặp chuyện gì; hắn đã nhìn thấy phía xa một người có vẻ mập mạp trên tay là một cây kéo lớn. Không cần đoán chắc hẳn là Nhạc lão tam.

Với sự thông minh của Mộc Uyển Thanh thêm vào đó là Nhạc lão tam tính tình dễ bị lừa đương nhiên là sẽ không có chuyện gì.

Để cô nàng này chịu một chút sợ hãi chắc hẳn sẽ ngoan ngoãn hơn.

Hắn quay người đi theo côn trùng đang dẫn đường, rất nhanh hắn tới bờ vách đá. Có vẻ nơi cần tìm là đây.

Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK