Thời gian một năm chóp mắt đã qua, ba ngày đã là gì? lay hoay một cái đã đến ngày thứ 3. Đoàn người Trần Tinh cũng đã thu dọn đồ đạc cho một chuyến hành trình dài.
Trần Tinh đều đã lên kế hoạch cho việc ngao du sơn thủy của mình, điểm dừng chân đầu tiên của hắn là Cửu Trại Câu, nơi đây có một vùng nước tĩnh lặng trong suốt thích hợp cho luyện tập giai đoạn 2 của Lăng Ba Vi Bộ.
Mọi người 1 năm vừa qua ai cũng đều đã luyện tập cho đến thành thục 8 bộ đầu của Lăng Ba Vi Bộ, giai đoạn 2 8 bộ tiếp theo cũng chỉ có Ngữ Yên là luyện tập thành công, bởi vì giai đoạn này rất khó yêu cầu hiểu biết sâu sắc về Dịch Kinh kèm theo bí quyết đó là đạp sóng mà đi.
Thế nhưng để thông hiểu Dịch Kinh như Ngữ Yên, đối với chúng nữ là một điều cực kỳ tốn thời gian, do đó cần phải để cho mọi người thực hành luyện tập càng nhiều hơn. Nhưng dưới mặt nước luôn tồn tại những điều mà chúng ta không thể biết trước, vả lại mặt nước thường không tĩnh lặng, luyện tập sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng có một chỗ có thể đáp ứng 2 yêu cầu của Trần Tinh, đó cũng chính là Cứu Trại Câu, ở phía Bắc Tứ Xuyên, vừa phong cảnh đẹp lại có một hồ nước tĩnh lặng trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Cho nên nói nơi này là thích hợp nhất để luyện tập Lăng Ba Vi bộ.
Lựa chọn luyện tập Lăng Ba vi bộ trước là do như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc di chuyển, tại vì có nhiều nơi không thể dẫn theo xưa ngựa cũng như đồ đạc được. Nhưng trước khi đi đến Cửu Trại Câu hắn phải ghé qua xem Lãnh Nguyên cùng Tiết Mộ Hoa trước. Một khi đã làm xong mọi việc rồi như vậy mới có thể yên tâm ngao du sơn thủy được. Để nhanh hơn, nên chỉ có Trần Tinh lên đường, mấy người khác nghỉ tạm ở một quán trọ gần đó.
Trần Tinh rời đi đương nhiên chúng nữ sẽ như ong vỡ tổ một dạng. Mua sắm là thiên phú của phái đẹp, cái đó như là một quy luật của tự nhiên rồi, cho dù là thời kỳ nào đi nữa. Một đám quốc sắc thiên hương, đồng thời đi mua sắm đương nhiên sẽ làm kinh động rất nhiều người, việc dẫn đến một số công tử hay con nhà quan quyền quý biết chuyện là điều đương nhiên.
Cũng chính vì việc này mà cuộc thảm sát đẫm máu diễn ra ngay giữa phố xá đông đúc. Nạn nhân đương nhiên là một vị công tử muốn giở trò sàm sỡ, hung thủ thì không ai khác là Mai,Lan,Trúc,Cúc rồi. Kiếm thị không chỉ mang cái tên cho có.
Trong một năm này, Trần Tinh trong sinh hoạt hằng ngày đối xử với tất cả mọi người đều rất yêu chiều, thế nhưng trong tập luyện hắn chỉ đối với 4 cô nàng này là cực kỳ nghiêm khắc, tuy là nữ nhân của mình, nhưng các nàng cũng là Kiếm thị của hắn, võ công của các nàng bây giờ cũng đã được nâng cao thêm lên một trình độ mới, Đồng lão một khi rơi vào Tứ Phương Tuyệt Sát Trận của 4 người này cũng rơi vào thế hạ phong.
Không chỉ riêng việc các nàng tiến bộ, mà quan trọng nhất đó là sự phối hợp vô cùng ăn ý. Sát chiêu liên miên không dứt thì làm sao địch nhân có cơ hội phản công?
-4 muội đừng hở một chút là giết người như vậy, A Tinh sẽ không thích đâu.
A Bích lên tiếng khuyên, cũng bởi thân phân xuất thân là người hầu nên A Bích cùng 4 người này có vẻ rất thân thiết.
-Không đâu, đây là anh ấy đã căn dặn trước khi rời đi mà, A Tinh nói nếu có người dám giở trò hèn hạ gì cứ việc giết thẳng tay, một người cũng không chừa lại, giết đến khi nào không còn kẻ nào dám giở trò nữa thì thôi.
Mấy nữ nghe Mai Kiếm giải thích cũng không nói gì thêm, hứng thú mua sắm cũng không còn đương nhiên là trở về.
Về phía Trần Tinh, hắn trên đường hướng về nơi ở của Hàm Cốc Cửu Hữu này, 9 sư huynh đệ đều đã tập hợp đầy đủ, cộng thêm Tô Tinh Hà nữa là 10 người ở cùng một chỗ, ngày ngày nghiên cứu thảo luận nhân sinh, cuộc sống phải nói đúng là Tiêu Dao Tự tại, mà địa điểm lại là Linh Thứu Cung nữa chứ, thật ra Linh Thứu Cung chính là một căn cứ của phái Tiêu Dao thời đó, Tô Tinh Hà là chưởng môn phái Tiêu Dao nên đương nhiên là phải ở đây.
Trần Tinh không mất bao nhiêu thời gian, khi hoàng hôn buông xuống, hắn cũng đã đến nơi. Đứng trước Linh Thứu Cung, Trần Tinh ngắm nhìn lại một số kiến trúc đã xuống cấp theo thời gian, chắc có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Đồng lão không chịu rời đi mà đi theo hắn.
Thời gian sẽ làm xói mòn tất cả, cho dù nó có bền vững đến đâu, thời gian sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Theo đuổi trường sinh là cách tốt nhất để thoát khỏi quy luật tự nhiên này.
Từ sơn môn đến đại sảnh, một đường thuận lợi không có ai hỏi han gì, bởi vì bây giờ, Đồng lão không còn ở đây, nên các nữ khác cũng đã rời đi, chỉ còn lại 10 người Tô Tinh Hà thôi.
-Trần tiên sinh, không biết ngài đến đây có việc gì? Để ta đi thông báo mấy người khác.
Đi được một đoạn, Trần Tinh gặp được một mỹ phụ nhân, người này cầm trên tay một chậu hoa, không biết là hoa gì nhưng mùi thơm dịu nhẹ làm Trần Tinh rất thoải mái.
-Không cần đa lễ như vậy, ngươi cứ làm việc của mình đi, ta tự đi là được.
Trần Tinh mỉm cười trả lời, hắn phất tay ý bảo không cần tiếp, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đi được thêm một chút nữa, người thứ 2 Trần Tinh nhìn thấy không ai khác là Tô Tinh Hà, có thể nói Trần Tinh giết chết Đinh Xuân Thu kịp lúc làm cho Tô Tinh Hà giữ được một mạng. Trần Tinh không biết y đang làm gì mà mày chau lại, chăm chú nhìn cái gì đó.
-Tô tiên sinh, không biết ngươi đang làm gì mà có vẻ chăm chú như thế?
Nghe được tiếng nói của Trần Tinh, Tô Tinh Hà cũng hồi phục lại tinh thần, hắn quay đầu rồi chân mày giãn ra, nở nụ cười khổ nói
-Trần tiên sinh chê cười, ta chỉ là xem trong này ẩn giấu bí mật gì thôi.
Tô Tinh Hà cười khổ nói sau đó đưa cho Trần Tinh một chiếc nhẫn, Trần Tinh nhận lấy quan sát trong chốc lát không thấy có gì lạ hết nên lại nhìn Tô Tinh Hà với ánh mắt nghi hoặc
-Chiếc nhẫn này là bên trong chưởng môn giới chỉ của môn phái ta, cách đây 3 tháng ta vô tình làm vỡ nên mới phát hiện, 3 tháng ta ngày đêm nghiên cứu những vẫn không cách nào tìm ra bí mật trong đó.
Nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của Trần Tinh, Tô Tinh Hà giải thích.
-Có thể cho ta chiếc nhẫn này không?
Trần Tinh nghe xong cũng dò hỏi, hắn phán đoán khả năng chiếc nhẫn này là một nhẫn trữ vật, chuyện là còn thiếu sao? Không thể suy nghĩ theo một cách bình thường nữa, đây không còn là thế giới võ hiệp của Kim Dung nữa mà là một thế giới tồn tại thật sự, chỉ là nó đi theo một hướng mà quy tắc đã định sẵn mà thôi.
-Dĩ nhiên được, dù sao chiếc nhẫn này ban đầu cũng là tiên sinh cho ta, không nghĩ tới Nhẫn ngọc thì tiên sinh không cần, nhẫn đá thì tiên sinh lại cần.
Tô Tinh Hà không ngần ngại giao cho Trần Tinh chiếc nhẫn này. Đối với ông ta, nhẫn chưởng môn với bản thân mình đã là một áp lực rất lớn, hơn thể nữa Tô Tinh Hà tự nhận mình không đủ năng lực để ngồi lên chiếc ghế chưởng môn nhân này. Còn Trần Tinh thì khác, ban đầu cũng chính hắn đưa nhẫn này cho ông ta, bây giờ cũng coi như lấy lại thôi
-Cảm ơn tiên sinh, đây là Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, bên trong ghi lại một số phương pháp tập luyện giúp cho người ta có thể kéo dài tuổi thọ. Tiên sinh giữ lại cùng các đồ đệ của mình luyện tập đi.
Trần Tinh cũng để lại một phần Dịch Cân Kinh cho Tô Tinh Hà, Dịch Cân Kinh tuy rất lợi hại nhưng cũng không thể đạt đến yêu cầu của Trần Tinh, tuy vậy Trần Tinh cũng chưa luyện tới đỉnh cấp môn côn pháp này, không phải hắn không chuyên tập tập luyện mà là chưa tìm ra nói thích hợp để luyện cũng như không cần thiết cho lắm, luyện tập Dịch Cân Kinh đến tối cường cần một nơi linh khí nồng đậm mới có thể một đường đột phá gông cùm. Hơn thế nữa, Sát thương mà hắn gây ra có thể ngang ngửa với mô tả khi tu luyện tới đỉnh cấp Dịch Cân Kinh nên điều này Trần Tinh cũng không gấp gáp lắm. Quan trọng nhất vẫn là tìm cách Trường sinh.
-Không nghĩ tới tuyệt kỹ trấn phái của Thiếu Lâm lại nằm trong tay Tiên sinh, Tô Tinh Hà ta đây được thấy cũng muốn mở mang kiến thức một chút, tại hạ xấu hổ xin nhận lấy vậy.
Trần Tinh không nói gì thêm rồi khách sáo vài câu sau đó cũng hỏi Lãnh Nguyên cùng Tiết Mộ Hoa xem 2 người đó ở đâu để ghé qua.
Trần Tinh cất chiếc nhẫn đi, tạm thời chưa cần gấp gáp tìm hiểu.
-Trần tiên sinh, ngài rốt cuộc đã đến rồi, chúng ta đợi ngài thật khổ à.
Trần Tinh vừa đến cũng là lúc Lãnh Nguyên đang tính đi đâu đó, gặp được Trần Tinh nên y nói,
-Nói như vậy chẳng lẽ ngươi đã tìm ra được cách để kháng độc sao?
-Đúng là như vậy, cũng nhờ những góp ý của ngài, chính xác là từ 1 tháng trước, 2 sư huynh đệ chúng ta đã tim ra, và trong 1 tháng này chúng ta đã tiến hành hoàn thiện nó, bản thân cũng đã sử dụng, đảm bảo hiệu quả và không có tác dụng phụ.
Trần Tinh nhận được xác nhận từ Lãnh Nguyên cũng vui mừng, đây là một tin vui dành cho chúng nữ.
Sau khi đi theo Lãnh Nguyên và nhận được lọ chất lỏng trong suốt, Trần Tinh cầm trên tay rồi mở nắp ra, một mùi hôi thối truyền ra khiến hắn cũng khó chịu.
-Có đúng là nó không vậy? làm sao lại khó gửi như vậy?
-Tiên sinh có điều không biết, thành phân chính của thuốc này được chiết suất từ dịch tủy của Mãng Cổ Chu cáp, đương nhiên phải có mùi hôi thối rồi.
Nghe được Lãnh Nguyên giải thích, Trần Tinh cũng không có ý kiến gì, hắn tin tưởng rồi hỏi thăm cách sử dụng, làm xong tất cả Trần Tinh bắt đầu trở về hội hợp cùng chúng nữ.
Trên đường đi, hắn cũng tìm một người để tiến hành thử nghiệm, không thể hoàn toàn tin tưởng đặt mạng sống của mình chỉ dựa vào đảm bảo của người khác. Quan trọng hơn là an nguy của mọi người, nên Trần Tinh không thể không thử nghiệm, hắn đưa ra giá cao để tìm người thí nghiệm.
Do số lượng thuốc nhiều nên Trần Tinh làm thí nghiệm trên khoảng 50 người, kết quả cả 50 người đều không có chuyện gì xảy ra và cơ thể có khả năng kháng độc. Điều này cũng chứng tỏ, độ an toàn của thuốc rất cao.
Trần Tinh trở về cũng chúng nữ hợp mặt, việc đầu tiên là hắn để tất cả mọi người sử dụng thuốc này, hiệu quả đương nhiên là trên cả tuyệt vời. Cả nhóm cũng bắt đầu lên đường tiến về Cửu Trại Câu.
Nếu có ai hỏi Trần Tinh cái gì là nhanh nhất, thì hắn sẽ không ngần ngại trả lời rằng đó là thời gian, bởi vì thời gian trôi qua một cách âm thầm, lặng lẽ,… chúng ta sẽ không thấy bất cứ thay đổi nào đến khi một ngày nào đó, ta chợt nhận ra, mình đã quá già để làm một điều gì đó mà khi còn trẻ không làm, và cũng đã quá trễ để thực hiện nó.
Đúng là như vậy, bởi vì từ khi Trần Tinh mang theo mọi người đến Cửu Trại Câu đến nay cũng đã trôi qua 6 tháng. Trong 6 tháng này, tất cả mọi người đều đã có đột phá về mọi mặt, quan trọng nhất đó vẫn là Lăng Ba Vi Bộ giai đoạn 8 bộ tiếp theo, tất cả đều đã thuần thục vận dụng.
Cũng trong thời gian này, Trần Tinh cũng tìm hiểu được là chiếc nhẫn lúc trước hắn lấy được cũng chính là chưởng môn giới chỉ của Tiêu Dao phái thật ra đúng như hắn đoán là một chiếc nhẫn trữ vật chính hiệu.
Điều này chứng tỏ cho Trần Tinh cũng mọi người rằng, thật sự có tu tiên giả tồn tại, đây cũng chính là động lực để mọi người nỗ lực hơn. Ban đầu Trần Tinh muốn để lại cho một người trong chúng nữ để giữ, thế nhưng các nàng đều nhường đi nhường lại, hắn nhận ra một vấn đề, đó là khi hậu cung quá đông mà một khi muốn đưa lễ vật gì đó mà không đủ cho tất cả thì sẽ có 2 trường hợp xảy ra, một là xảy ra nội chiến khiến tình cảm gia đình rạn nứt, hai là như hiện tại, nhường tới nhường lui rốt cuộc cũng chính là hắn giữ.
Việc này Đồng lão cũng từng thán phục, nếu như Vô Nhai tử có bản lĩnh như Trần Tinh, quản lý tốt hậu cung của mình như vậy thì sẽ không có cái gì gọi là Thiên Long Bát Bộ cả.
Còn một điều cực kỳ quan trong nữa là, bên trong chiếc nhẫn trữ vật này không có gì khác ngoại trừ một tấm da dê, trên đó có ghi một đoạn như sau:
Đại xảo nhược quyết, kỳ dụng bất tệ.
Thiên chỉ vô tình, thanh tịnh vô vị,
Thuận nhi bất nghịch, tựu quá phàm trần,
Ngịch chi bất thuận, Bồng Lai như vân.
Trần Tinh đã vắt óc suy nghĩ nội dung này cũng như đưa cho mấy nữ tham khảo, nhưng không một ai hiểu ý nghĩa của nó, nhưng có một điều Trần Tinh có thể khẳng định, một khi giải được ý nghĩa của nó cũng là lúc con đường trường sinh mở ra.
Hôm nay, một ngày âm u, mưa tầm tã, nên mọi người quyết định dừng chân lại trong một hang động tìm được để nghỉ qua đêm, bởi vì còn sơ khai, nên các hang động tự nhiên rất nhiều, cũng không hiếm lạ gì.
Để giết thời gian, cũng như mọi khi, mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau, cùng bàn luận, trao đổi về những thắc mắc trong lúc tu luyện với nhau. Điều này là do Trần Tinh định ra, nói chuyện với nhau nhiều hơn không chỉ để nhằm thêm đoàn kết, quan hệ trở nên mật thiết, còn có thể giúp đỡ nhau cùng tiến bộ trong tu luyện.
-A Tinh, anh đem tấm da dễ đó ra được không?
Đang lúc mọi người trao đổi sôi nổi, thì bỗng nhiên Ngữ Yên hỏi Trần Tinh một câu như vậy làm cho ai nấy cũng đều im lặng không lên tiếng.
Ở chung một thời gian nên ai cũng hiểu tính cánh của Ngữ Yên, với một trí nhớ tuyệt vời, không ai lên tiếng dò hỏi, Trần Tinh cũng vậy, hắn nhanh chóng lấy ra tấm da dê từ giới chỉ rồi đưa cho Ngữ Yên.
Cầm tấm da dê trong tay, Ngữ Yên chăm chú nhìn rồi lẩm bẩm, không ai quấy rầy, cử động mạnh cũng không, nhằm để cho dòng suy nghĩ của nàng được mạch lạc thông suốt.
-A Tinh, hình như e đã nắm bắt được điều gì đó.
-Như thế nào, em cứ nói ra để mọi người tham khảo.
Ngữ Yên trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
-Thời Đường là sự hưng thịnh của thơ từ, rất nhiều thể thơ tới bây giờ vẫn còn sử dụng. Thơ được đọc từ trên xuống dưới từ trái qua phải đó là một quy luật, nhưng trong nhân gian có một loại thơ khi đọc từ trên xuống dưới từ phải qua trái cũng có nghĩa. Chúng ta khi tập hợp các công pháp lại với nhau thường đọc theo khuôn khổ chung, nhưng trên tấm da dê này để là “Thuận nhi bất nghịch, tựu quá phàm trần, Nghịch chi bất thuận, Bồng Lai như vân” có nghĩa là nếu cứ thuận theo tự nhiên thì thành tựu không thể thoát khỏi phàm nhân, còn nghịch lại thì….
-Đúng, sao ta không nghĩ ra, từ khi bước vào con đường tu tiên thì đã là nghịch thiên mà đi rồi.
Không đợi Ngữ Yên giải thích hết, Trần Tinh đã cắt đứt lời nàng rồi nhanh chóng lấy ra 5 sấp công pháp Tiêu Dao phái.
Mấy người cùng nhau sắp xếp lại rồi đọc ngược lại các câu, thế nhưng việc này cũng không đơn giản, thứ tự trước sau của công pháp cũng rất quan trọng. Thế nhưng do nhiều người nên cũng không mất bao lâu thời gian đã hoàn thành.
Khi gộp lại tất cả, thành một bộ công pháp có tên là Bồng Lai Sinh Sinh Quyết. Đoạn mở đầu của nó giới thiệu là do sự kết hợp của Tà Đế xá lợi cùng Trường sinh quyết trải qua hơn 100 năm tiến hành sửa chữa mới tạo ra nó. Bồng Lai Sinh Sinh quyết không chỉ yêu cầu ngộ tính cực cao mà người tu luyện giai đoạn đầu còn phải đạt được công pháp thừa nhận nữa, bởi vì Tà đế xá lợi có linh tính, đó là giải thích được ghi trong này.
Thật ra việc công pháp thừa nhận rất đơn giản, đó là trong người có chứa linh khí, cho dù ít ỏi nhất cũng đạt yêu cầu, thế nhưng việc tưởng chừng đơn giản này lại là thanh kiếm chặt đứt tiên lộ của hàng triệu người. Bởi vì sao, người mang linh khí trong người chín mươi phần trăm vẻ ngoài là đẹp, mười phần trăm còn lại là thể chất đặc thù có chứa sẵn linh khí hoặc do phục dụng thực vật có chứa linh khí làm thay đổi thể chất. Cho nên đây cũng là tiêu chí lựa chọn đệ tử của Tiêu dao phái.
Bồng Lai Sinh Sinh quyết chia ra 4 giai đoạn, nó bao quát hầu như tất cả các lý luận của những công pháp phàm trần vậy.
Giai đoạn 1: Ngoại đan: Người tu luyện bắt đầu thu nạp linh khí làm quen với việc hình thành ngoại đan, cũng như quy luật làm cho nó không bị tan vỡ
Giai đoạn 2: Nội đan: Sau khi đã khống chế cũng như luyện tập thuần thục việc sử dụng ngoại đan rồi thì sẽ tiến hành dung hợp nó vào cơ thể để hình thành nội đan. Làm cho cơ thể tự động hấp thu linh khí, dẫn đến các tế bào trở nên trẻ hóa ra, cũng có thể nói là tăng lên ngưỡng chết của nó.
Giai đoạn 3: Kim đan: Đến khi hấp thu linh khí tới một cấp độ nhất định, người tu luyện bắt buộc phải biến nội đan thành Kim đan, sự lột xác này là giai đoạn nguy hiểm nhất, một khi vượt qua thì con đường tiên lộ không còn xa vời, nhưng khi thất bại thì kim đan sẽ vơ vụn, vô pháp thành tiên, cần có chuẩn bị kỹ càng cũng như tâm lý vững chắc.
Giai đoạn 4; Thần Nguyên: Thần nguyên cũng chính là tinh thần lực. Một khi đã tu luyện ra nó thì có thể cưỡi mây đạp gió, cũng là điều kiên cuối cùng để phi thăng, câu thông tiên lộ để mở ra con đường thành tiên.
Sau khi tìm hiểu cặn kẽ phần giới thiệu, Trần Tinh cũng mấy người khác cũng thán phục, cũng như mở ra một hy vọng mới cho tất cả.