"Mở đèn! Tiểu đội Một, tiểu đội Hai, đội bắn tỉa, đội đột kích! Nhanh! Nhanh! Nhanh!" Tào Nghị tuy hạ giọng xuống rất thấp, nhưng chúng nhân ai nấy đều nghe rõ mồn một.
“Tách” một cái, tất cả đèn xe đều được đồng loạt bật lên. Ánh đèn rọi thẳng tới căn nhà xưởng tối om ở không xa đó, chiếu sáng rực cả một vùng.
Đèn vừa được bật lên, bên trong căn xưởng vốn im lìm tối om ở đằng kia đột nhiên truyền ra nhiều âm thanh náo động. Mặc dù khỏang cách rất xa, nhưng âm thanh lại theo cơn gió đêm truyền vào tai Vương Siêu, như một con chuột đột nhiên bị làm cho thức tỉnh.
Sau khi xuống xe, ngòai Vương Siêu và mấy ký giả bọn Chu Giai ra còn có mấy chục bóng người đeo súng đã nhảy từ hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát xuống trước, ai nấy đều nhanh nhẹn mạnh mẽ, chia thành nhiều tiểu đội rải ra tiến vào những góc khuất mà ánh đèn không chiếu được đến, sau đó rất nhanh dò tiến vào trong nhà xưởng.
"Chà... năng lực xem ra cũng rất cao, Cảnh sát nhân dân mà hành động thì thật sự chẳng phải chuyện đùa."
Thấy qua một màn dàn quân tác chiến này, Vương Siêu trong lòng không khỏi có chút thán phục: "Nếu như phần tử tội phạm trốn trong nhà xưởng, liệu có thể đào thóat khỏi màn vây bắt này sao?"
Đặt mình vào trong hòan cảnh của phần tử tội phạm, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, kết hợp với địa hình chung quanh và sự bố trí của cảnh sát, hắn cuối cùng rút ra kết luận rằng: Nếu như bản thân mình ở trong nhà xưởng, đối diện với một trường vây bắt như vầy, xác suất đào thóat chỉ có mười phần trăm.
Hắn cũng không rõ những người tham dự hành động lần này là cảnh sát vũ trang, đặc cảnh hay là quân đội gì nữa.
Kể cả đối tượng muốn truy bắt trong lần hành động này là kẻ nào, hắn cũng đều nhất lọat không biết, chỉ biết rằng nhiệm vụ hiện tại của bản thân chính là bảo vệ nữ phóng viên xinh đẹp Chu Giai để tiến hành truyền hình trực tiếp.
Dẫu sao hắn cũng là một người ngòai, Tào Nghị cũng sẽ không đem kế họach nội bộ tiết lộ cho hắn.
Chu Giai là một củ khoai lang bỏng tay (1), đối với đợt hành động truy bắt lần này mà nói hết sức là phiền phức. Nhưng cô ả lại là một nhân vật không thể đắc tội được. Đã vừa phiền phức, lại không thể đắc tội, hiển nhiên phải kiếm mấy tên thế vai để gánh thay cho cái sự phiền hà này.
"Mau đuổi theo đại đội, mấy người làm quái gì vậy, đi nhanh lên một chút, vác camera cẩn thận, nhất định phải quay cho được một đọan tư liệu tốt nhất." Lúc này, Chu Giai đã lên tiếng, mãnh liệt quở trách mấy tay nam ký giả, sau đó tự cầm lấy mi-crô, vớ lấy mũ chống đạn, rồi chạy theo sau mấy chục tay đặc cảnh đột kích lần mò vào trong.
Vương Siêu cũng không nói nhiều, chỉ chặt chẽ theo cạnh bên, tòan thân căng thẳng, lông tóc trên người dựng đứng, tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương, tinh thần rơi vào trạng thái khẩn trương đến cao độ.
Tào Nghị ở một bên thấy Chu Giai không ngờ lại tiến lên, vẻ mặt thóang cười khổ, biết có khuyên cũng vô dụng, nói quá hóa thù (2).
Có điều rốt cuộc lão ta cũng chẳng an tâm, nên đã khóat tay ra hiệu, hai đặc cảnh bên người cũng bám theo sau bọn họ không xa.
Hai đặc cảnh này chính là hai người đã tỷ thí với Vương Siêu đợt trước, thân thủ hiển nhiên là rất tốt, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú. Có được hai tầng đảm bảo, Tào Nghị mới thở ra một hơi. Mới vừa thở ra, bên trong máy bộ đàm cầm tay liền truyền đến lọat tiếng ồn.
"Báo cáo Cục trưởng, đây là đội đột kích, đã tiến vào trong xưởng, gặp hỏa lực chống cự. Hỏa lực không mạnh, người bên trong không có vũ khí hạng nặng, chỉ có súng lục, xin cho chỉ thị!"
"Cường hành đột phá!" Tào Nghị hừ một tiếng, bốn chữ lạnh như băng phát ra.
Chu Giai và bọn ký giả, còn có Vương Siêu lại tiến vào trong nhà xưởng rất là thuận lợi. Nói cho cùng đã có quân tiên phong đi trước mở đường, chỉ cần đi theo sau mà thôi.
Một bãi nhà xưởng bỏ hoang này trông giống như một khu xí nghiệp thành thị cũ kỹ, tường bao chung quanh cái sụp cái đổ, gạch ngói rơi vãi khắp trên mặt đất, cỏ và dây leo giăng đầy, chuột chạy lúc ẩn lúc hiện.
Bang Bang Bang! Một lọat tiếng súng hỗn lọan vang lên, xé toang bầu trời đêm yên tĩnh, làm cho nó có phần hư ảo.
Mấy nam ký giả vừa nghe thấy mấy tiếng súng này tòan thân tựa hồ đã run cầm cập, máy quay phim vác trên người cũng rung lên dữ dội.
"Mấy người bị cái quái gì vậy? Chút hòan cảnh này mà cũng sợ sao, có nghĩ đến các phóng viên trên chiến trường không? Còn không mau tác nghiệp máy quay phim đi, nếu không về nhà tôi sẽ trừ tiền thưởng của các người!" Chu Giai lại có chút hưng phấn, mắng mấy câu, "Chỉnh ống kính nhắm vào tôi!"
Thấy ống kính đã nhắm đúng về phía mình, Chu Giai lập tức thay đổi sắc mặt, "Các bạn khán giả, tôi là... Đây là hiện trường cuộc truy bắt tập đòan buôn lậu ma túy... Hiện giờ các chiến sĩ công an võ trang chúng ta đang đấu súng kịch liệt với bọn tội phạm..."
Nhanh chóng đem tình hình giới thiệu hết một lượt, Chu Giai chỉ tay, ra dấu cho máy quay chĩa về phía trước, mấy người đã hòan tòan dò được đường tiến vào trong.
Mỗi một gian nhà xưởng đều rất sâu, mặc dù có ánh đèn chiếu từ bên ngòai vào, những bên trong vẫn rất tối tăm. Rải rác vài tiếng súng vang lên, từ đằng sau, Vương Siêu thấy mấy tiểu đội đột kích cầm súng tiểu liên, núp phía sau một bức tường thấp, nhắm vào bên trong gian nhà xưởng đen kịt mà bắn một cách mãnh liệt.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch! Tiếng súng liên tục vang lên trong một phút, rồi im bặt, hiển nhiên đám buôn thuốc phiện ẩn náu bên trong đã hòan tòan bị bắn chết. Mấy viên đặc cảnh dẫn đầu khóat tay ra hiện, đám người bọn họ chợt tách ra, xông vào trong các căn xưởng lục sóat.
"Hỏa lực thật là dũng mãnh!" Lần đầu được thấy qua đấu súng thật, mấy chục khẩu tiểu liên khạc lửa, sức công kích mãnh liệt, Vương Siêu cũng có chút khiếp sợ (3).
Đồng thời, Vương Siêu tự so sánh quyền thuật và súng đạn: "Các vị Dân Quốc tông sư khi đối mặt với súng đạn trong lòng cảm thấy như thế nào? Lão tiên sinh Trình Đình Hoa năm ấy, khi đối diện với hỏa khí súng ống, có cái cảm giác này hay không? Hòang Phi Hồng tiên sinh năm đó ở hải ngoại sau khi thấy qua thương pháo đại bác đã ngã lòng nản chí, cũng không còn đàm luận chữ võ, phải chăng cũng vì đã có tâm trạng này?"
Một nỗi bi ai sâu sắc, một mối ưu tư không rõ ràng bất chợt từ trong lòng Vương Siêu trỗi dậy.
"Bọn họ tản ra rồi, theo ai đây?" Thấy phần lớn đội ngũ đã phân tán, mấy nam ký giả bỗng nghệch mặt ra.
"Theo hướng súng bắn vừa rồi mà đi!" Chu Giai dẫm mạnh chân rồi nói. Mấy người bọn họ mò mẫm bước về căn nhà xưởng tối om, trung tâm vừa diễn ra cuộc đấu súng.
Vừa bước vào cửa lớn, hiện ra trước mắt là một phân xưởng sản xuất rộng lớn bị bỏ hoang, một số máy móc đã đóng gỉ. Một vài tia sáng chiếu từ bên ngòai vào làm cho bọn họ có thể lờ mờ thấy được tình huống ở bên trong.
Vương Siêu vừa liếc liền thấy được mấy thi thể bị bắn lổ chỗ hoặc là gục ở trên mặt đất, họăc là nằm vắt trên mấy chiếc máy cơ khí, máu me chảy lênh láng khắp nơi.
Một mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí, kết hợp với mùi nấm mốc ẩm thấp trong kho xưởng, quyện thành một thứ mùi khiến cho người ta có một cảm giác muốn nôn mửa.
Ọe! Mấy nam ký giả không kiềm chế được cũng bắt đầu nôn mửa.
Vương Siêu đã từng thấy qua người chết. Lần trước khi Tào Tinh Tinh bị bắt cóc, cái tên cướp tóc dài đó chính là vì một chiêu Tam Bộ Pháo Quyền ở trên không mà chết.
Mặc dù nguyên nhân chính cái chết của tên cướp đó là vì tóc bị xoắn vào trong quạt máy, không phải do hắn đánh chết, nhưng dẫu gì thì cũng đã thấy qua người chết, nên hắn vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.
"Đi lên phía trước! Thật là vô dụng mà!" Chu Giai không ngờ lại chẳng có chuyện gì, lách qua mấy cái thi thể, chửi một câu, vừa kêu người chụp ảnh, vừa tiến về phía trước.
Ngay vào lúc này, đòang! Một tiếng súng từ bên trong góc tối đằng sau đống máy truyền đến, một nam ký giả bất thình lình ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Cánh tay của hắn đã bị trúng đạn.
"Nằm xuống!" Hai đặc cảnh bảo vệ từ phía sau vừa nghe thấy tiếng súng lập tức hét lên, sấp người xuống đất, nhanh chóng lăn mấy vòng, trốn vào trong một góc khuất, nhắm súng bắn vào trong.
Lúc này, mạng sống của chính bản thân mới là quan trọng, hai viên đặc cảnh này dĩ nhiên sẽ không dại gì mà lao lên trước che chắn cho Chu Giai, để rồi trở thành liệt sĩ vẻ vang.
Nói cho cùng, ở trong đời thực không có lắm nhân vật anh hùng mà khi gặp phải cảnh đấu súng vẫn còn che chắn bảo vệ cho người khác như ở trên TV truyền hình.
Mấy nam ký giả khác sau khi kêu "Ối mẹ ơi!" một tiếng cũng nằm sấp mình xuống đất, trông như mấy con gà rừng cốt lo đằng đầu chẳng cần đoái hoài gì đến đuôi (4).
Vương Siêu phản ứng cực nhanh, song thủ một ôm một đẩy, cước bộ chuyển nhanh, đẩy Chu Giai xuống đất rồi nằm đè lên.
Không thể không nói, kình quyền Thái Cực của Vương Siêu đã dần từng bước đạt được đến cảnh giới cao hơn. Cú đẩy này vô cùng nhẹ nhàng. Chu Giai chỉ cảm giác thấy thân thể mình bỗng nhẹ tênh rồi rơi xuống đất như một chiếc lông vũ.
Tiếp đó, thân thể của Vương Siêu đè lên trên người cô, hơi thở hai người phả vào nhau, Chu Giai trong lòng chợt hỏang, vội vùng vẫy theo bản năng.
"Anh muốn làm gì vậy? Còn không mau lăn ra! Tôi tự biết cách nằm sấp!" Chu Giai cũng hiểu rõ tình huống bây giờ, nhưng bị một người con trai nằm đè lên trên khiến cho cô không chịu được, nên lập tức nén giọng giận dữ nói.
Ngay đúng lúc này, từ một cách cửa khác ở cạnh bên lại truyền đến một tiếng súng. Đòang! Một viên đạn dội đi mấy lần, rồi đầu đạn nảy trúng vào người Vương Siêu, cảm giác vô cùng đau đớn.
Hai viên đặc cảnh nấp sau tấm chắn vừa móc súng bắn về phía cánh cửa cạnh đó vừa không chút do dự chạy qua bên này.
"Còn không mau đứng dậy, đi! Mấy tên trong đó đã bị bắn chết rồi. Chúng ta đi thôi!"
Chu Giai xoay người bò dậy, chộp lấy chiếc máy quay mà một nam ký giả vất ở trên mặt đất, sau đó dò dẫm bước vào lối đi ở đằng sau đống máy móc cơ giới ở cạnh đó.
"Nữ ký giả này thật gan, bộ không muốn sống sao?"
Bật người dậy xong, Vương Siêu cũng liền theo bước.
Vừa tiến vào một lớp cửa nữa, một gian xưởng rộng lớn trống hoắc lại hiện ra, đặt ở chính giữa là một cái bàn dài và mấy chục chiếc ghế đẩu, trên bàn bày vứt lung tung mấy bao bột màu trắng trông giống như bột mì.
Ngòai ra còn có ba viên đặc cảnh nằm gục trên mặt đất đang phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ba viên đặc cảnh này trên người không có vết thương trúng đạn, nhưng lại mất hết sức chiến đấu, hiển nhiên đã bị người ta đánh thành ra như vậy.
Ngòai bọn họ ra, còn có khỏang chục cỗ thi thể mặc quần áo đủ loại màu sắc.
Hơn phân nửa bọn chúng đều đã bị trúng đạn, có tên chưa chết, có tên còn đang giãy giụa.
"Thuốc phiện!" Vừa thấy đống bao bột màu trắng ở trên bàn, trong đầu Vương Siêu lập tức tái hiện hình ảnh của những bao heroin xuất hiện thường xuyên ở trên TV.
Bộp! Đột nhiên một cỗ thi thể ở dưới đất bật dậy. Vừa đẩy Chu Giai nằm xuống, Vương Siêu liền bắt gặp một bóng người tay cầm hai chiếc va-li da to màu đen búng người ra từ trong một góc xó, thoăn thoắt như một con sói, rồi như một con rắn luồn lách chuồn ra ngòai, đập vỡ một dãy cửa sổ rồi nhảy vọt đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK