• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Hô! Năm ngón tay Vương Siêu bám chặt lên mặt trái cầu thủy ngân nhấc mạnh nó lên trên. Ông! Đại cầu thủy ngân phát ra một tiếng trầm đục khẽ, chỉ hơi lay động trong máng đá một chút, chứ không theo thế chộp lên của ngón tay Vương Siêu mà được nhấc lên trên.

Đại cầu thủy ngân so với quả bóng rổ còn to hơn nhiều, trọng lượng ba trăm sáu mươi cân, mặt ngoài sáng bóng trơn tru, rất ít lực ma sát. Muốn tóm lấy nó nhấc lên thì công phu đầu ngón tay phải là "bất khả tư nghị" mới có thể làm được.

Hiện tại khí lực Vương Siêu đã trên nghìn cân, nếu như dùng đến lực lượng của cả hai tay thì có thể dễ dàng ôm cái đại cầu này lên đẩy tới đẩy lui.

Nhưng chỉ dùng lực túm của đầu ngón tay so với dùng cả hai tay ôm lên thì đương nhiên độ khó tăng lên vô số lần.

Coi như là với một quả bóng rổ, người bình thường chỉ dùng năm đầu ngón tay túm nhấc lên cũng không nhất định làm được. Huống hồ cái đại cầu thủy ngân thể tích so với bóng rổ còn lớn hơn, trơn bóng hơn, trọng lượng thì kinh người này.

"Khá lắm, khó khăn khi dùng trảo để túm như thế này thật là quá lớn đi." Vương Siêu thử túm một lần chỉ thấy như chuồn chuồn lay cột đá, các đốt ngón tay dụng kình đều vang lên cộp cộp, nhưng đại cầu thủy ngân lại không chút nhúc nhích.

"Công phu ngón tay của Trần Ngải Dương không biết có thể tùy tiện nắm giữ đại cầu này hay không nhỉ?"

Một lần không thành công, Vương Siêu đã biết được sự lợi hại. Hắn ở Hongkong hai mươi ngày, mỗi ngày đều giao lưu với Trần Ngải Dương, nên hiểu rất sâu sắc công phu của vị đệ nhất cao thủ trong giới trẻ tuổi võ thuật người Hoa ở Đông Nam Á này.

Nhưng công phu trảo tay để nhấc đại cầu này lên thật sự là quá mức gian nan, nên Vương Siêu cũng có chút không tin Trần Ngải Dương có thể dễ dàng làm được.

"Cứ từ từ, rèn luyện công phu đầu ngón tay không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm xong. Luyện công phu đầu ngón tay so với luyện kình lực Phách quyền càng thêm hung mãnh hơn, mới có thể luyện được biến đổi từ Hổ Hình sang Ưng Hình."

Nên Vương Siêu không có gì phải nóng vội.

Nối tiếp một Hình này sang một Hình khác trong Hình Ý quyền đều cần rất nhiều công phu luyện tập. Nối tiếp là chỗ mấu chốt, cũng là chỗ dễ lộ ra sơ hở nhất. Cao thủ đánh quyền, tìm chính là chỗ sơ hở này mà tiến hành công kích.

Lúc Vương Siêu luận võ với Trương Uy, lúc đầu dùng Hổ Hình một chút, rồi lập tức biến thành Xà Hình. Ở giữa quá trình chuyển đổi này quả thực đứt đoạn dừng lại một chút, may mà ỷ vào bộ pháp nhanh nhẹn để bù đắp.

Nhưng dù là như vậy, Trương Uy cũng đã nhìn ra mà mãnh liệt tấn công liên tục, liên tiếp công tới hơn mười quyền, đạp sập cả lôi đài, sau đó chợt bộc phát ra một kích cực mạnh. Vương Siêu liền lập tức chống không được, rơi vào hạ phong. Nếu lúc cuối cùng hắn không dựa vào Long Xà Hợp Kích né được một kích trí mạng, lại phun ra một ngụm máu tươi chuyển bại thành thắng, kẻ bị mất mạng đã chính là hắn rồi.

Sau khi luận võ thắng xong, Vương Siêu còn không nghĩ ra chuyện đó, nhưng trong khi giao lưu cùng với Trần Ngải Dương, lập tức hiểu ra nhược điểm trí mạng của mình, vì vậy mới quay về khổ luyện khắc phục, để mong càng tiến bộ thêm một bước.

Hổ Hình tuy rằng cương mãnh, nhưng không có hậu chiêu. Xà Hình tuy rằng linh hoạt, nhưng không có chiêu cắn xé tối hậu, nên không có cách nào hiệu quả để lấy mạng địch nhân cường đại. Đại mãng xà tuy có thể dùng thân thể xiết chết kẻ địch, nhưng gọn gàng sạch sẽ nhất vẫn là dùng độc dịch trong hàm răng.

Cẩn thận đứng trước khối đại cầu thủy ngân xong, Vương Siêu một chiêu Hổ Hình chậm rãi phách ra. Động tác nhẹ nhàng, giống hệt như luyện Thái Cực quyền dưỡng sinh.

Đợi đến sát na bổ tới trên đại cầu thủy ngân, ngay lập tức toàn bộ tinh thần, ánh mắt của hắn đều tập trung tới năm đầu ngón tay, mạnh mẽ một trảo túm chặt lại.

Đại cầu thủy ngân phát sinh một tiếng ông, vẫn như trước không bị chỉ lực của hắn nhấc lên.

Thế nhưng Vương Siêu không chút nóng nảy nào, vẫn như trước trảo bổ ra thật nhẹ nhàng, mà trảo thu về thật mạnh mẽ. Lúc hắn phách trảo, cánh tay phát ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng toàn thân tóc gáy lông mao hết dựng lên lại nằm xuống, làn da khẩn trương tới cực điểm.

Hiển nhiên đó là đã đạt tới cốt tủy của "cân cốt cùng, bì mao công" (gân cốt thả lỏng, nhưng da dẻ thì khẩn trương cực điểm).

Một lần phách trảo, hai lần phách trảo! Ba lần phách trảo!...

Một lần luyện liên tục được vài trăm cái xong, tất cả Tinh, Khí, Thần, của Vương Siêu đều tập trung toàn bộ tới đầu ngón tay của mình. Trong mắt hắn, tất cả mọi thứ đều toàn bộ biến mất, chỉ còn lại động tác phách ra thì nhẹ nhàng, nắm lại thì mạnh mẽ đó mà thôi.

Cánh tay cứ co vào duỗi ra, vẽ ra những đường vòng cung trùng khớp với nhau trong không trung.

Quên mình mà luyện tập, mê muội mà phách trảo làm cho Vương Siêu hoàn toàn quên đi thời gian.

Mỗi một lần trảo phách của hắn, đều làm thật tốt bốn chữ chân quyết "Khinh xuất trọng thu" (xuất thủ nhẹ nhàng, thu quyền thật nhanh) của Luyện pháp trong Hình Ý Quyền.

"Thái Cực như mạc ngư, Bát Quái tượng thôi ma, Hình Ý thị tróc hà."

Thái Cực như vuốt cá con
Bát Quái đẩy cối xay tròn giống nhau
Hình Ý thì lại nhằm vào
Con tôm tróc nã tuyệt sao thần quyền!
Một phách một trảo này của Vương Siêu hết sức chăm chú, giống hệt như bắt tôm đang bơi lội trong sông lớn.

Giao lưu nghiên cứu với Trần Ngải Dương làm cho hắn đối với Luyện pháp của Hình Ý Quyền lĩnh ngộ càng sâu hơn một tầng, đối với Phách quyền kình, hắn lĩnh ngộ lại càng thêm thấu triệt.

Công phu Thái Cực tối đắc ý của Trần Ngải Dương kỳ thực rất đơn giản, chính là "Tiên thủ" (tay- roi). Khi hai đầu cánh tay vận kình, thì tựa như cây roi thép cực lớn quật xuống, gặp đá đá vụn, gặp sắt sắt đứt. Kẻ chống lại đều không gặp chuyện tốt lành gì.

Tiên thủ của Thái Cực cùng Phách quyền của Hình Ý, Trừu kình (công phu kình lực rút nhổ) trong Bát Quái đều tương thông lẫn nhau.

Lão gia tử Bát Quái chưởng Trình Đình Hoa có nói "Luyện chưởng như thôi sơn (đẩy núi), đánh người như vụt roi". Hình tượng "vụt roi" này chính là lấy từ Tiên thủ trong Thái Cực.

Vương Siêu trao đổi quyền thuật với Trần Ngải Dương, song phương đều thu được lợi ích không nhỏ.

Vương Siêu tuy biết "Thính kình" trong Thái Cực, thế nhưng hắn chưa có luyện qua đấu pháp cương kình trong Thái Cực, Đường Tử Trần cũng không có dạy hắn. Tại lúc võ công chưa có thành tựu, tham nhiều thì thâm, chiêu pháp không tinh thuần là điều tối kỵ.

Nhưng hiện tại, quyền thuật của hắn đã có thành tựu, lĩnh ngộ Ám kình, âm thanh theo tay vang lên, tới đẳng cấp của bậc đại sư rồi. Hiện tại hắn cần là thu thập kinh nghiệm rộng rãi, sau đó chính mình lĩnh ngộ, bỏ giả giữ thực, bỏ thô lấy tinh, tự hình thành nên phong cách luyện pháp và đấu pháp của riêng mình.

Như vậy mới có thể từng bước từng bước một tiến vào cảnh giới đại tông sư, như ve sầu lột xác, như sông chảy vào biển lớn.

Trong cái chiêu Phách trảo đơn giản rèn luyện chỉ công này ẩn chứa lĩnh ngộ độc đáo cả một đời của quyền thuật đại sư.

Không biết sau khi trảo bổ hàng mấy nghìn cái xong, Vương Siêu bỗng nhiên từ trầm mê tỉnh táo lại, các đốt ngón tay trên năm đầu ngón tay đỏ bừng, hiển nhiên là do vận động tới cực hạn.

Bên ngoài sắc trời tối mịt, hóa ra đêm đã buông xuống.

Vương Siêu bất tri bất giác đã luyện tập cả ngày.

Cuộc sống sau đó của Vương Siêu là đóng cửa không ra ngoài, miễn tiếp tất cả khách khứa, cả ngày đều luyện công trong phòng luyện công ở hậu viện biệt thự.

Hắn cũng không luyện thân pháp, không luyện bất kỳ Hình nào khác. Mỗi ngày đều đơn giản chỉ một bổ một tóm. Ban ngày thì con mắt chằm chằm nhìn vào phách trảo trên đại cầu thủy ngân còn buổi tối thì nhắm mắt lại, dụng tâm phách trảo trong không khí.

Ban ngày luyện mắt luyện thủ, buổi tối dưỡng mắt dưỡng thủ.

Nếu như cứ mạnh mẽ ép luyện, ngón tay, các đốt ngón tay dù sao cũng là da thịt, cũng sẽ có lúc chịu không nổi.

Mà hắn vừa luyện vừa nghỉ như vậy, chính là phù hợp với đạo lý "Âm Dương giao hoà" trong dưỡng sinh của Đạo gia.

Nhẹ nhàng bổ tới, mạnh mẽ tóm lên, cũng chính là một Âm một Dương.

Gân cốt thả lỏng, da dẻ cứng lại cũng là một Âm một Dương.

Trong quá trình luyện tập đơn giản đó, hắn tựa hồ bắt đầu hiểu đạo Âm Dương vừa thâm thúy mà vừa giản đơn đó.

"Võ học tới cảnh giới thượng thừa cực kỳ cao thâm, nhất cử nhất động đều không có gì không theo đạo tuần hoàn Âm Dương, nước lửa tương cứu. Tất cả phát ra đều là tự nhiên, không cần dụng ý mà làm. Đó cũng là đạo lý 'Tòng tâm sở dục, bất du củ' (Tuỳ tâm mà làm, không vượt quá qui củ) mà Khổng Tử sau tuổi bảy mươi mới lĩnh ngộ ra."

Vương Siêu trong quá trình "Phách trảo Âm Dương mà luyện tập dưỡng sinh" đó đột nhiên chân chính lĩnh ngộ thần ý cái câu tâm đắc đó trong 'Quốc thuật chân lục" của Đường Tử Trần.

Tuy không biết Đường Tử Trần hiện tại ở chỗ nào, nhưng nhớ tới văn tự của nàng, lĩnh ngộ được những gì nàng tâm đắc, tâm của Vương siêu giống như đột nhiên liên hệ chặt chẽ với nàng.

Thật sự bất cứ cái gì cũng rất giản đơn. Võ nghệ luyện tới thượng tầng cảnh giới, sẽ không ở gân cốt da dẻ mà là ở lĩnh ngộ và lý giải với tất cả mọi sự nhân, sự, vật (con người, sự việc, đồ vật).

"Trong động chẳng biết tới ngày tháng."

Ngày qua ngày, Vương Siêu vô tư hồn nhiên chưa phát giác ra, mà hắn cũng không muốn nghĩ tới, mỗi ngày ngoại trừ ăn, ngủ và mấy sự tình linh tinh ở ngoài (ý nói bài tiết), hắn vẫn là luyện Phách trảo, hoà hợp Âm Dương, xem mặt trời mọc mặt trời lặn.

Hắn hiện tại đã là phú ông giàu có. Tự nhiên có tiền mướn đầu bếp chuyên môn làm cơm, mướn người hầu quét tước dọn dẹp nhà cửa phòng ngủ.

Còn phòng luyện công tại hậu viện biệt thự công bố không cho ai được quyền tiến vào nên hắn sinh hoạt thập phần rất thanh tịnh.

Cứ như vậy ngày qua ngày, mặt trời hết mọc rồi lặn. Trăng mọc trăng lặn. Luyện đến cuối cùng, quyền thuật của hắn cũng tựa hồ phối hợp với quy luật mặt trời mọc lặn. Mỗi ngày lúc thái dương vừa mọc, kình lực trong trảo phách của hắn tự nhiên bột phát, mà lúc mặt trăng mọc lên, kình lực của hắn sẽ thả lỏng ra, từ luyện tập chuyển thành dưỡng sinh.

Cho dù khí trời âm u mưa gió, mây mù che lấp mặt trời mặt trăng cũng không chút nào ảnh hưởng tới hắn.

Bởi vì hắn đã đem quy luật nhật nguyệt lên xuống hòa vào với quy luật bộc phát kình lực trong cơ thể, mây mù dày đặc cũng che không được.

"Trong ‘Vũ Đương kiếm thuật’ có câu: Ngày luyện, tháng luyện, chỉ cầu thiên nhân (trời đất và con người) hợp nhất. Quy luật Âm Dương của người phối hợp hòa vào cùng với quy luật của thiên địa chính là phương pháp dưỡng sinh tốt nhất."

Cho đến một ngày, đột nhiên trong lúc Vương Siêu vừa bổ vừa tóm đó, kình lực trong các đốt ngón tay đột nhiên bộc phát, rầm một tiếng vang lên kinh động, toàn bộ đại cầu thủy ngân hình như bị ngón tay của hắn hấp trụ, thoáng cái đã rời khỏi máng đá!

Trong lúc kình lực các đốt ngón tay hắn đột nhiên bạo phát đó có những âm thanh ba ba thanh thúy phát ra. Lực lượng và uy thế dĩ nhiên không chút nào kém hơn "Thiết chỉ Thốn kình" của Trương Uy.

Bàn tay trảo lấy trọng cầu thủy ngân vừa lớn vừa nhẵn bóng đó, Vương Siêu giống như đang cầm quả bóng rổ khổng lồ đưa nó xoay quanh thân thể một vòng, rồi lại nhẹ nhàng chuẩn xác ném vào máng đá.

Đại cầu rơi vào máng đá, phát sinh một tiếng chấn động lớn, cũng làm Vương Siêu giật mình tỉnh lại.

"Ồ! Tự nhiên ta có thể luyện đến mức này rồi sao?" Vương Siêu giật mình một chút, tỉnh táo hẳn ra. Nhìn đại cầu trong máng, lần thứ hai tiến lên một bổ một tóm, quả nhiên quả đại cầu cứ như vậy lại bị nắm lên.

"Tốt, tốt, tốt!" Trong lòng tràn đầy vui mừng, đột nhiên xuất thủ, một kích Hổ Hình bổ ra, nhất thời tiếng gió thổi chấn động, tiếng hổ gầm lên quanh quẩn tại bốn phía tường phòng.

Phách quyền vừa hết đà, hắn lại trảo mạnh một cái xuất ra, phối hợp với Ưng Hình, khí tức trong lồng ngực đột nhiên trở nên bén nhọn không gì sánh được, tựa như lưỡi dao sắc bén từ cổ họng bắn ra, vừa nhọn vừa bén, như đại bàng hùng ưng bay lượn từ ngàn thước trên cao phủ xuống.

Thanh âm khí thế của Hổ Hình vốn hung mãnh không gì sánh được, thế nhưng lúc chợt chuyển thành một kích Ưng trảo, khí thế kình lực trên người hắn đều bừng bừng bột phát, lại càng kịch liệt. Dĩ nhiên là cao hơn một tầng.

Răng rắc! Vương Siêu một trảo đập lên trên mặt đất, Ám kình bột phát, mặt sàn lát đá Gra-ni-tô cứng rắn lập tức bị trảo nứt, hiện ra năm vệt sâu đến một tấc, còn ướt sũng mồ hôi.

Một trảo phá nát mặt đất, Vương Siêu đột nhiên nhớ tới sát chiêu trong Hầu Hình, tay chân không chút ngừng lại, nắm một nắm đá vụn lên ném về phía trước.

Nắm đá chuẩn xác đánh vào trái cầu thủy ngân, phát ra âm thanh trầm trầm của kim loại .

"Nguyên là như vậy, tiếp nối ngay sau Ưng, có thể là Hầu. Có điều ta hiện tại mới luyện được một trảo của Ưng mà thôi, toàn bộ Ưng Hình còn chưa có luyện đến, không nên mạnh mẽ ép buộc biến hoá thật nhiều."

Vương Siêu đình chỉ quá trình thăm dò liên thông các Hình đó.

"Hiện tại đã là lúc nào? Rốt cuộc ta đã luyện tập trong bao lâu thời gian, hình như có cảm giác ‘động trung phương thất nhật, thế thượng kỉ thiên niên' vậy?"

Ở trong động có bảy ngày,
Bên ngoài tưởng đã đời này ngàn năm.

Những ngày này, hắn luyện công và phối hợp quy luật dưỡng sinh của nhật nguyệt, bừng bừng phấn chấn âm dương, cả người tiến vào quy luật dưỡng sinh hợp lý nhất của đạo dưỡng sinh, chính là cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất", hoàn toàn quên đi mọi chuyện chung quanh.

Vừa nhìn lên lịch, không ngờ đã tới tháng Mười thu vàng, khí trời vẫn tương đối nóng bức, nắng gắt cuối thu. Hắn từ Hongkong trở về khoảng tháng Sáu. Cũng có nghĩa là hắn cả ngày vùi đầu vào luyện tập dưỡng sinh, nháy mắt đã trải qua ba bốn tháng.

Ba tháng không cùng ngoại giới liên hệ, hiện tại hồi tưởng lại, Vương Siêu đột nhiên nhớ lại chính mình đã gia nhập Tổ Chức, nhiều ngày trôi qua như vậy, có thể có hay không nhiệm vụ mới?

"Lão Tào Nghị như thế nào lại giỏi như vậy? Ba bốn tháng như vậy cũng không có đến quấy rầy ta? Chẳng lẽ là lão không biết chỗ ta ở? Không có khả năng đó. Biệt thự của ta hẳn là lão đã sớm biết rồi. Nếu là như vậy, hay là cấp trên gần đây nhất thực sự không có nhiệm vụ gì? Hoặc là cứ để mặc cho ta chuyên môn yên tâm luyện công sao?"

Vương Siêu đoán vậy là đúng rồi. Sau khi hắn đánh bại Trương Uy, Tào Nghị đem sự tình báo cáo lên trên. Hắn lập tức trở thành một trong các đối tượng trọng điểm tài bồi. Hiện tại Thiếu tướng Quân đoàn trưởng Chu Lương và Tào Nghị đang đợi kế hoạch của cấp trên. Có thời gian hòa hoãn tới nửa năm.

Tào Nghị biết Vương Siêu đang bế quan luyện công. Đối với lão mà nói, công phu Vương Siêu càng cao càng tốt, tự nhiên sẽ không đến quấy rầy hắn, thậm chí còn an bài nhân thủ bảo vệ xung quanh ngôi biệt thự chuyên môn không cho người khác tới quấy rầy.

Ngay lúc Vương Siêu bế quan đi ra, liên hệ với Diêu Hiểu Tuyết xong, chỉ nhận được một tin ngắn: "Triệu Tinh Long tại TaeKwonDo Đài Quyền Đạo quán luận võ với người ta bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện, đã qua một tháng rồi. Lão Tào Nghị không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy anh, cho nên chúng ta đành phải cũng không liên hệ với anh nữa."

"Cái gì? Triệu Tinh Long bị người đánh phải nhập viện?" Vương Siêu vừa nghe, chợt thốt lên.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK