• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-Không phải ngày mai, mà là ngay tối hôm nay.
Thiếu niên này, là người Nhật gốc Hoa, người mà giới võ thuật Nhật Bản xem như là một thiên tài về võ học, Diệp Huyền.

Hắn ta khi mới mười tám tuổi đã đánh bại người khai tông lập phái của Bắc Hải Đạo hợp khí đạo quán, đại sư Nham Thạch Chính Nam. Danh hiệu Thiếu niên thiên tài này cho thấy không phải là hắn tự phong cho mình.

-Ngay tối hôm nay sao? Nơi này là Trung Quốc Trung Quốc bây giờ không giống như trước kia. Cường long bất áp địa đầu xà, chúng ta còn đang bố trí mọi chuyện, nếu anh có xảy ra chuyện gì, sẽ là một tổn thất rất lớn đối với giới võ thuật Nhật Bản chúng ta.
Liễu Sinh Tình Tử vội vàng nói.

-Ta đã đem cuộc đời này hiến dâng cho Võ Đạo. Không có gì có thể cản bước ta.
Diệp Huyền mở mắt:
-Huống chi, lần đến Trung Quốc này, mục đích chính của ta là ma luyện bản thân mình, khẳng định sẽ có nguy hiểm. Nếu ta không có can đảm và khí phách để vượt qua những hiểm nguy này, sao có thể trở thành một nhất đại tông sư chứ? Hợp Khí Đạo tông sư Thực Chi Thịnh Bình, Không Thủ Đạo tông sư Cung Thành Trường Thuận, qua bao gian nan mới thành danh. Có ai không từng kinh qua chiến trường? Chỉ có trong hào khí sinh tử trên chiến trừong, mới có thể ma luyện tinh thần cùng ý chí bản thân. Nếu như gặp hiểm nguy mà lùi bước, thì vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được.

-Xin thụ giáo ngài Diệp Huyền!
Liễu Sinh Tình Tử cúi đầu:
-Thế nhưng, ta nghĩ rằng, ngài không nên lãng phí tinh thần mình ở những trận đấu vô vị. Ngài có thể trực tiếp đi khiêu chiến các Đại sư quyền thuật, như Quảng Đông Tam Hổ, Thái Cực đại sư Trần Ngải Dương, Đài Loan thì có Lưu Gia Tuấn, Hồng Kông thì là Mã Hồng Tuấn,… họ đều là những nhân sĩ thành danh. Dựa vào khí độ cùng võ công của ngài, chiến thắng những tay tốt mã dẻ cùi này, thật là không có vấn đề gì!

Diệp Huyền đứng dậy, hai ngón của bàn tay phải khẽ chạm vào thanh kiếm, thanh kiếm này lập tức như bị nam châm hút lấy, dính chặt vào hai ngón tay kia, đưa lên ôm chặt trong ngực hắn.

-Những người đã thành danh, phần nhiều sinh ra yêu quí danh tiếng, như con chim yêu lấy bộ lông đẹp của nó, cho nên chưa chắc tiếp nhận khiêu chiến của ta. Chỉ cần yêu quí danh tiếng thì có cố kị, kẻ mạnh mà có cố kị tất sẽ có nhược điểm, ta sẽ chiến thắng từng tên từng tên một. Nhưng mà, Liễu Sanh Tình Tử! Khiêu chiến cũng giống như luyện võ, phải tiến từng bước từng bước một.

-Ừm!
Liễu Sinh Tình Tử đầu lại thấp xuống một chút:
-Đúng vậy! Thưa ngài Diệp Huyền! Ngài bây giờ muốn đi sao?

-Đúng vậy!

-Ta sẽ đi cùng ngài, thuân tiện dẫn đường cho ngài. Địa hạ đấu trường nổi danh nhất tại đây, nằm ở vùng ngoại ô, cách đây khỏang năm mươi dặm, trong lúc ta đi gọi xe, cũng sẽ tìm người mà an bài một chút.

Diệp Huyền nhàn nhạt trả lời:
-Không cần đâu, chúng ta đi thôi! Tất cả những chuyện đó, trước khi tới đây, hội quán của chúng ta đã sắp xếp thỏa đáng rồi.

Một nam một nữ cùng rời khỏi đạo quán, theo sau, ở những góc khuất hơi tối dọc theo hai bên đèn đường, lóang thóang vài bóng đen bật mình dậy, di chuyển cực nhanh, trông như thể là những Ninja đi lại vào ban đêm chỉ có thể thấy trên phim ảnh hay TV mà thôi, rời khỏi nội thành Trường Xuân

Vào đêm nay, bên trong địa hạ quyền đài nằm ở vùng ngọai ô Trường Xuân. Năm tên quyền thủ bị một người Nhật Bản trẻ tuổi đánh chết, hoặc xương lồng ngực bị đánh nát, hoặc là bị khóet hai mắt, hoặc là nơi huyệt Thái Dương bị ngón tay chọc thủng, hay là bị ám kình chấn vỡ nội tạng.

Cả đấu trường này, bị người Nhật Bản trẻ tuổi kia cuốn đi hơn một ngàn vạn tiền vốn.

Cũng ngay trong đêm đó, Liêu Tuấn Hoa nhận được tòan bộ tin tức, nhưng hắn cũng không có hạ lệnh gì.

Ngày thứ hai, Vương Siêu cùng Liêu Tuấn Hoa, Đái quân đến Trường Xuân.

-Xuống tay thật tàn nhẫn, tay Diệp Huyền này, võ công rõ ràng cao hơn năm tên đó rất nhiều, đã có thể nương tay nhưng hắn lại không, thật là một kẻ nhẫn tâm!

Ngay lúc vừa tới nơi, khi nhìn thấy thi thể của những tay quyền thủ bị đánh chết kia, Vương Siêu lập tức nhìn ra, võ công của Diệp Huyền hòan tòan cao hơn hẳn năm quyền thủ đó, hắn ta chắc chắn là đã có thể tha mạng cho những người này.

Bản thân Vương Siêu cũng nhiều lần đánh nhau, nhưng những lần đó hắn cơ bản là gặp phải cường địch, sinh tử bắt buộc, không sao nương tay được. Chỉ có một lần, khi hắn lần đầu tới Quảng Đông gặp Lỗ Thành Văn, đã ra tay đánh chết Xà Đầu, nhưng chuyện đó cũng do Xà Đầu có sát tâm với hắn trước, còn chung quanh đó thì như hổ rình mồi, không thể không lập uy được.

Nói về quyền thuật tu dưỡng, Vương Siêu xem ra có nguyên tắc cho chính bảnthân mình, đó là, nếu có thể nương tay được thì nên nương tay – không cố ý giết người.

Đặc biệt là, vào những ngày gần đây, do lĩnh ngộ được đạo Dưỡng Sinh, trong lúc động thủ, Vương Siêu chỉ hòan thủ khi đối phương phát ra địch ý, lúc đó hắn tự nhiên bộc phát, nhưng cũng không có tồn tại tâm ý muốn cố ý giết người.

-Đi thôi! Chúng ta đi xem qua tay Cường Long quá giang này!
Liêu Tuấn Hoa nhìn quyền ấn lưu lại trên ngực của tay quyền thủ đã chết kia, chỉ thấy được một dấu ấn mờ nhạt, nhưng thật ra trái tim và phổi của hắn đã bị chấn nát tòan bộ, cho thấy Ám Kình của Diệp Huyền đã luyện tới trình độ có thể cương cũng có thể nhu .

Vùng ngọai ô Trường Xuân, bên trong một xưởng chế biến máy móc to lớn, là một địa hạ đấu trường khổng lồ. Cái tên treo ở bên ngòai kia, chỉ là để che mắt thiên hạ mà thôi, cho dù có ai ở bên trên, bất luận là công an, hay kiểm sóat viên, hay là điều tra pháp viện, công nhân viên chức các ngành, cũng không dò la ra được bất cứ tin tức nào.

Liêu Tuấn Hoa nắm rõ trong lòng bàn tay cái đấu trường khổng lồ này, cùng với các nghiệp chủ quặng mỏ ở hai vùng Qúy Châu và Vân Nam xa xôi là một dạng giống nhau, lực lượng bảo an ở những nơi này, đều có vũ trang cá nhân

Đấu trường này, so với Quảng Châu Ngô Dĩnh còn lớn hơn một chút, bố trí cũng xa hoa, có quy luật.

Đông Bắc là khu vực tiếp cận nước Nga, doanh trại huấn luyện Tây Siberia của nước Nga bên kia, nghe đồn là nơi huấn luyện ra những tay Quyền thủ tàn khốc nhất, chỉ cần là người từ bên trong được đào tạo ra, mỗi người đều có thể xem là một cỗ máy giết người.

Địa hạ đấu trường Đông Bắc cũng bị ảnh hưởng không ít từ nước Nga, so với vùng duyên hải Đông Nam Á phát triển hòan thiện hơn nhiều. Hơn nữa các Quyền thủ nơi đây, cũng không ít người đã từng tham dự những giải thi đấu chính quy ở Nhật Bản nhằm lấy tiền thưởng.

Nhật Bản và Nga, hai dân tộc này, có tính hung hăng và hiếu chiến rất mạnh.

Tòan bộ đấu trường, gần như được xây dựng giống như kiểu Đấu trường giác đấu của thành La Mã cổ đại, người xem và sân đấu hòan tòan bị tách biệt.

Ngay lúc Liêu Tuấn Hoa, Đái Quân, Vương Siêu ba người tiến vào khu vực khán đài dành cho khách quý, Vương Siêu lập tức nhìn thấy ngồi phía bên kia chính là Liễu Sinh Tình Tử và Diệp Huyền, xung quanh hai người là mười mấy tay vận Âu phục như thương nhân Nhật Bản.

Một lúc không lâu sau, Diệp Huyền thượng đài, đối thủ của hắn là một người cân nặng ba trăm pounds, thân cao hai thước, chính là quyền thủ đến từ nước Nga!

Tay quyền thủ nước Nga này có ánh mắt lãnh khốc, bước tiến vững chắc, thần sắc nhanh nhẹn, xem ra là đã từng trải qua nhiều lần đấu sinh tử.

Nhưng chỉ vẻn vẹn duy nhất một chiêu, đã bị Diệp Huyền thổi bay! Chỉ một tích tắc chớp nhóang, trực tiếp đánh vỡ lồng ngực, đánh bay đi văng ra ngòai, chết trên mặt đất!

-Thiếu niên này thật là một thiên tài, ngay cả ta nếu thượng đài, cũng không nắm chắc phần thắng.
Liêu Tuấn Hoa nhìn, thở một hơi dài. Sau đó gọi tay Chủ quản tới.

-Cùng hội quán Nhật Bản thương lượng một chút, cho hắn một ít tiền, để cho bọn họ ngừng tay lại, nếu ‘rượu mời không uống muốn uống rượu phạt’, lúc đó chắc phải dùng tới súng ống thôi.

-Không cần đâu, Liêu tổng!
Vương Siêu đột nhiên lên tiếng:
-Để ta đối phó hắn cho!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK