Chỉ là kình lực phát ra từ một chiêu “Hồi mã thương” của Vương Siêu đã trực tiếp quét sạch đi hào quang rực rỡ của hắn.
-Thật là lợi hại!
Làn da của Diệp Huyền mẫn cảm, cánh tay của hắn vừa bị đẩy ra, liền phát giác được có biến. Tâm trí của hắn được rèn luyện kiên cường vô cùng, thật không phải vì mất đi thắng lợi mà cảm thấy thất vọng gì. Trong lòng hắn cũng càng lúc càng tĩnh lặng lại, lập tức thu hai tay lại thủ ngay trước ngực.
Phằm! Cánh tay của Vương Siêu làm thương, đâm mạnh tới ngay ngực Diệp Huyền một đòn.
Kình lực một chiêu “Hồi mã thương này phát ra, bạo phát cực lớn. Kình lực “Nghênh phong nhất đao” của Diệp Huyền còn chưa phát ra, tự nhiên là kém một bậc, phải thối lui liên hồi, thân người vọt lên, lùi thẳng về ngay giữa lôi đài.
Rốc cuộc cũng đoạt lại được thế thượng phong!
Vương Siêu đạp người phóng tới! Chỉ nghe tiếng hổ gầm rồi cả lôi đài xi măng chấn động, mặt đất rạn nứt, xuất hiện một dấu chân rành rành.
-Liêu ca... hiện giờ thế nào rồi?
Chu Giai ở trên khán đài, cả người đều run rẩy, mồ hôi đầm đìa, nín thở vì Vương Siêu. Cả tâm địa của cô ta vì Vương Siêu mà phập phồng lên xuống, vô cùng hồi hộp.
-Hung hiểm... ta cũng không biết..
Liêu Tuấn Hoa cũng hồi hộp vô cùng.
Đái Quân thì một lời cũng không lên tiếng, ngậm miệng không nói gì.
Tâm tình Chu Giai khẩn trương cực độ, chỉ thấy hơi thở của mình càng lúc càng dồn dập, con tim nhảy thùm thụp. Nhìn lên lôi đài thì thấy Diệp Huyền cùng Vương Siêu giao đấu. Trong đầu cô ta đột nhiên lại nghĩ tới một cảnh tượng kinh điển.
Không kềm chế được tâm tình của mình, Chu Giai đột nhiên mở miệng ngâm nga.
“Vạn lí trường thành vĩnh viễn không đổ, nghìn dặm hoàng hà nước dậy sóng
......................
Mở mắt to ra, nhìn cho kỹ nhé!
Kẻ nào nguyện ý nhận làm nô lệ?
........................... Mở miệng hét lên, hét to lên
Nơi đây cả nước đều là lính!
...........................
Mở lại con đường máu! Vung tay lên nào!
Phải dốc sức để phục hưng quốc gia!
Há để quốc thổ bị giày xéo!
Kẻ trầm mê hãy mau tỉnh lại! (1)
Bài “Hoắc Nguyên Giáp” này vừa ngâm ra, lúc đầu thì Chu Giai chỉ muốn giải tỏa tâm tình khẩn trương của mình, rồi phối hợp với cảnh tượng kinh điểng trong đầu của mình, nhưng không biết bầu không khí trong hiện trường, bị cô ta cảm hóa hay là vì tình huống nào khác, mà trong nháy mắt, các người bên cạnh cũng bị ngâm hát của cô hấp dẫn, không tự chủ được cùng nhau ngâm nga!
Chưa tới mười mấy giây, bài ca này đã cảm hóa hơn nửa số người ở hiện trường! Vương Siêu vốn đang cùng võ thuật gia Nhật Bản đọ sức, hình tượng vừa lúc phối hợp với hình tượng kinh điển của Hoắc Nguyên Giáp đấu lôi đài.
Một phút sau, thanh âm cực lớn chấn động toàn trường.
“Vạn lí trường thành vĩnh viễn không đổ, nghìn dặm hoàng hà nước dậy sóng.....................”
“Mở mắt to ra, nhìn cho kỹ nhé!......
Ai mà không có tinh thần thượng võ, ai mà không có lúc nhiệt huyết sôi trào.
Liễu Sanh Tình Tử cùng mười mấy người thương nhân đều không biết phát sinh chuyện gì, đột nhiên nghe tiếng ca cực lớn, khiến bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Tiếng ca cực lớn chấn động cả lôi đài. Vương Siêu cùng Diệp Huyền đang đánh tới mức bất phân thắng bại.
Mặc dù Vương Siêu nhờ một chiêu Hồi mã thương mà chiếm được thượng phong. Nhưng tinh thần Diệp Huyền kiên nghị, không hề lay động, hai cánh tay khi thì trầm ổn, khi thì nhẹ nhàng lay động, toàn lực hóa giải thế công mãnh liệt của Vương Siêu.
Đồng thời Diệp Huyền cũng đang chờ thời khắc mà thế công của Vương Siêu chậm lại.
Ngay lúc này, tiếng ca vang chấn động cả lôi đài, tự nhiên cùng truyền đến tai của Vương Siêu. Trong nháy mắt, Vương Siêu chỉ cảm thấy tinh thần mình sôi sục.
Gầm! Lồng ngực Vương Siêu vừa co vừa dãn, lại phát ra một tiếng hổ gầm như lôi đình! Liên hồi đạp xuống tám bước. Bàn chân dẫm nát cả xi măng trên lôi đài, cát đá bắn lên tứ tung.
Vương Siêu phóng người tới trước, đánh ra một quyền mãnh liệt. Hai tay luân phiên bung ra, đánh đến không khí tạo ra âm hưởng rầm rầm, mỗi một đòn đánh ra đều như tiếng vỏ xe hơi bị bể.
Sắc mặt Diệp Huyền cuối cùng cũng hơi biến đổi. Quyền pháp hung mãnh kiểu này, hoàn toàn đã vượt qua khỏi mức cực hạn mà Vương Siêu vừa rồi mới biểu hiện ra.
Diệp Huyền liên hồi ngăn trở tám đòn công kích của Vương Siêu, cuối cùng cũng cảm thấy được khí tức của mình chạy loạn, vội vàng muốn nhảy xuống lôi đài. Nhưng ngay lúc đó, một chiêu Ưng trảo của Vương Siêu đã chộp tới.
Diệp Huyền chộp ngược trở lại. Cánh tay hai người trong nháy mắt quấn lấy nhau.
Khí thế của Vương Siêu lại tăng vọt! Phát ra tiếng ưng thét lanh lảnh rồi hai tay đột nhiên vừa xé vừa cào.
Hùng ưng cào xé!
Diệp Huyền chỉ cảm thấy cánh tay của mình đột nhiên bị tách ra. Tất cả khớp xương, cơ bắp, dây chằng đều bị đau đớn kịch liệt. Ám kình bộc phát cũng bị ám kình của đối phương xung đột, triệt tiêu.
Bàn tay của Vương Siêu như móc sắt cào xé. Bả vai cũng đồng thời công kích tới trước. Một chiêu “Lão hùng chàng thụ” (Gấu già đụng cây) đã đập tới ngay ngực Diệp Huyền. Diệp Huyền lập tức đánh văng xuống lôi đài.
Một chiêu “Lão hùng chàng thụ” này của Vương Siêu chỉ có tư thế mà thôi, không hề có được bao nhiêu kình lực. Hùng hình của hắn vẫn còn chưa luyện đến mức xuất thần.Uy lực chỉ có thể đối phó một người bình thường, nhưng đánh không chết được cao thủ.
Diệp Huyền sớm đã luyện được ám kình tới ngực, nên cũng không bị thương tích gì, chỉ là thân người bị đáng văng đi mà thôi.
Rầm! Hắn bị đánh xuống lôi đài, đột nhiên xoay người một cái rồi toàn thân đã lại nhảy vào trận đấu.
Nhưng Vương Siêu làm sao lại cho hắn cơ hội này, lập tức lăng không đánh tới. Cả người hắn như vó tuấn mã mặc sức tung hoành, hung hăng đạp xuống dưới.
Chiêu Mã hình lăng không đạp xuống này của Vương Siêu, vừa nhanh vừa mạnh. Nhằm lúc nắm được sơ hở khi Diệp Huyền xoay người đứng dậy, cộng thêm Diệp Huyền làm sao mà có thể búng người lên lẹ làng được, nên đã bị một đạp ngay cánh tay phải của hắn.
Rắc! Có tiếng xương cốt gãy rời vang lên. Cho dùng cánh tay Diệp Huyền có kiên ngạnh cứng rắn cỡ nào đi nữa, bị Mã hình lăng không của Vương Siêu đạp trúng cũng đều chịu không nổi.
Lập tức cánh tay phải của hắn, từ xương cổ tay cho đến bàn tay, toàn bộ bị một cước của Vương Siêu đạp ngay lên mặt đất xi măng, máu thịt nhầy nhụa.
-Hay lắm!
Toàn trường phát ra tiếng reo hò cùng vỗ tay nhiệt liệt!
-Hừ!
Diệp Huyền bị Vương Siêu đạp nát tay phải, vẻ thống khổ trên mặt chỉ thoáng qua, trong nháy mắt đã búng người lên lại, một chân thình lình đá tới, vừa nhanh vừa hung hiểm, thối tiên (chân như roi) đánh tới, lực đạo ngàn cân.
Diệp Huyền không ngờ không hề mất đi lực chiến đấu. Mặc dù đau đớn ghê gớm như thế, không ngờ vẫn để hắn nhịn được, thần kinh cứng cỏi, ý chí kiên định, quả thực là hiếm thấy.
Chỉ đáng tiếc là Vương Siêu mặc dù một chiêu thuận lợi, nhưng cũng không hề lơi lỏng. Nếu không hắn mà bị phải một chiêu thối tiên này thì nói không chừng cũng có thể trở bại thành thắng.
Đột nhiên Vương Siêu rút người, co lại thành một con khỉ. Vừa tránh được một giò của Diệp Huyền thì đột nhiên khòm người xuống. Chân trái Vương Siêu phất một phát, đã đá ra ngoài, trúng ngay cẳng chân của Diệp Huyền. Chiêu này đánh ra, liền nghe có tiếng xương gãy.
Thân pháp chiêu này của Vương Siêu, chính là chiêu Hầu hình sở trường nhất của Liêu Tuấn Hoa: Ám thối!
Liên tục công kích hai lần, Diệp Huyền rốt cuộc cũng ngã lăn trên mặt đất. Vương Siêu không hề lơi là, đuổi tận giết tuyệt, cước bộ đã đạp ngay tới! Rắc! Đạp ngay lên ngực của Diệp Huyền.
Xương ngực của tên thiên tài thiếu niên này vang lên tiếng gãy nát liên hồi, đồng tử trong mắt tản mát, khí tức rối loạn, đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Hai tay hắn kiên quyết nắm lấy chân của Vương Siêu như đã không còn chút khí lực.
-Thì ra ta không phải là thiên tài!
Một câu nói từ trong miệng hắn phát ra rõ ràng, sau đó mắt nhắm, khí tức đã đoạn tuyệt.
Chú thích: (1): bài hát “ đại hiệp hoắc nguyên giáp:
.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK