“Anh, anh, anh... là Vương Siêu sao?” Chu Giai thất kinh, thiếu chút làm rơi kính mát trong tay xuống đất.
Dùng cách thức trợn trừng đôi mắt thật lớn, chòng chọc nhìn Vương Siêu hơn mười giây xong, lúc này nàng mới xác nhận người trước mắt này đích thật là Vương Siêu.
Không có cách nào khác. Khí chất Vương Siêu biến hóa thật sự quá lớn.
Vốn là nhân vật quyền cao chức trọng như Liêu Tuấn Hoa, tự thân lại là quyền thuật đại sư, tu vi võ học cùng quan uy hợp cùng một chỗ, nhất cử nhất động, đều có khí thế chấn nhiếp chúng nhân, người bình thường căn bản không thể so đo được.
Đái Quân đồng thời cũng là tu dưỡng khí chất không giống bình thường.
Lâm Nhã Nam lại càng không cần phải nói. Thân mình vừa là thiếu tá thần bí của Hải quân Trung Hoa, vừa là cao thủ tu luyện Bát Cực Quyền.
Ba người này đều thuộc về giới nhân vật cao tầng, nếu thay là một người bình thường nào đó ngồi ở giữa bọn họ, người sáng suốt vừa nhìn đã thấy cảm giác “gà lạc vào bầy hạc” ngay lập tức.
Nhưng Vương Siêu ngồi ở giữa bọn họ, chẳng những không có cảm giác yếu thế, mà trong cảm nhận của Chu Giai thậm chí hắn mới là người chủ chốt, đứng đầu ở giữa bốn người.
Chuyện này cũng không có gì lạ. Vương Siêu vừa mới tỷ võ với bọn họ, lấy một đánh hai, đều chiếm thượng phong lớn. Liêu Tuấn Hoa cùng Đái Quân ở trước mặt hắn không có lý do gì có thể đứng cao hơn, Lâm Nhã Nam thì lại càng là trợ thủ của hắn.
Ở trong ấn tượng của Chu Giai, Vương Siêu mặc dù rất không bình thường, nhưng còn xa mới có khí thế và bộ dáng như hiện tại.
Vương Siêu của hai năm trước đích thật giống như một cá nhân mới phát đạt, đúng như xã hội thượng lưu gán ghép gọi bằng cái danh xưng phong nhã là thổ tài chủ. Nhưng Vương Siêu hiện tại, lại chẳng khác gì loại thế gia trăm ngàn năm nay vẫn đứng sừng sững không ngã.
Sự khác nhau ở chỗ đó quá lớn, Chu Giai không sợ hãi kinh ngạc mới là lạ.
“Hừ! Thật là anh rồi!” Đợi đến khi thật sự xác định người này là Vương Siêu xong, trên mặt Chu Giai đột nhiên dâng lên một tầng sương lạnh rất dầy.
“Xin lỗi chư vị, ta có thể cùng vị Vương sư phụ này ra ngoài nói chuyện riêng một chút được không? Xin lỗi đã làm phiền mọi người!”
“Không có gì, không có gì. Bạn bè cũ gặp nhau mà.” Đái Quân cùng Liêu Tuấn Hoa đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Lâm Nhã Nam vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, không nói lời nào, tựa như bất cứ chuyện gì cũng đều không hấp dẫn thu hút được sự hứng thú của nàng, cũng lại tựa như bất cứ chuyện gì cũng đều nằm ở trong lòng bàn tay của nàng.
Bộ dạng này của Lâm Nhã Nam làm Liêu Tuấn Hoa cùng Đái Quân đều cảm thấy thần bí khó lường.
Ngoài hành lang.
Chu Giai sau khi gặp lại Vương Siêu tựa hồ tâm tư rất nặng nề, dựa vào lan can hành lang được điêu khắc, nhìn ra biển rộng đằng xa, không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc đầu lọc vàng đưa lên miệng, xoẹt một cái châm lửa, hai ngón tay tinh tế trắng nõn ưu nhã cầm lấy điếu thuốc hút vào một hơi.
Chờ Vương Siêu đi đến sau lưng, Chu Giai đột nhiên xoay người lại, một ngụm khói phả lên mặt của hắn.
Hỗn hợp khói cay cay cùng mùi hương của Chu Giai truyền vào trong mũi, mắt Vương Siêu hơi hơi nhíu lại, cũng không có tức giận gì mà cười một chút, “Như thế nào mà cô lại học hút thuốc, hút thuốc lá không tốt cho thân thể đâu.”
“Hừ, đừng nói đến chuyện của ta! Ngày đó anh là có ý tứ gì? Nói đi là đi, hơn một năm sau đều không có tin tức gì? Uổng cho ta coi anh là bằng hữu, anh đối đãi như vậy với bằng hữu sao?”
Ngày đó Vương Siêu đương lúc nàng cùng bạn nàng ở đấy, nói đi là đi, sự tình này đích thật rất làm mất mặt Chu Giai. Sau đó hơn một năm thời gian, Vương Siêu lại lặn lội đường xa, đoạn tuyệt tất cả liên lạc cùng với ngoại giới, điều này làm cho Chu Giai thiếu chút nữa giận điên lên.
“Khụ... Khụ khụ khụ khụ!!!!!!!”
Chu Giai tức giận lại hút vào một hơi thuốc, đột nhiên hình như bị nghẹn, ho khan lên rất mãnh liệt, mặt biến thành đỏ bừng, ngay cả nước mắt đều vì ho mà xuất ra.
Vương Siêu lập tức biết đây là một người không thường xuyên hút thuốc, hít vào quá mạnh, khói tiến sâu vào phổi làm cơ thể phản ứng thành ho khan kịch liệt, nếu ho quá nặng rất dễ dàng làm phổi ho ra máu.
Vương Siêu tiến một bước lên, đột nhiêu giơ tay ra khẽ vỗ nhẹ vào lưng Chu Giai, một cỗ Ám kình nhu hòa đột nhiên tiến vào da dẻ Chu Giai.
Hự! Một hơi thở lẫn với khói mù phun ra, Chu Giai mới ngừng ho khan lại, đưa điếu thuốc trong tay ném xuống đất, hung hăng giẫm một cái, sau đó còn dùng chân đạp thêm hai cái.
“Ai mượn anh lo, anh còn không trả lời câu hỏi của ta đấy!”
Chu Giai trải qua một trận ho mãnh liệt này, tựa hồ ho cả nỗi tức giận ra ngoài, tuy vẫn hung hăng trừng mắt liếc Vương Siêu một cái, ngữ khí mặc dù lạnh như băng, nhưng đã bình tĩnh lại.
Vương Siêu ở trong lòng nàng chiếm phân lượng rất lớn, đó cũng không phải là ngẫu nhiên. Tại buổi tối bắn nhau bắt bọn thuốc phiện đó, lần đầu tiên nàng dùng súng giết người, tâm tình bối rối đến rối tinh rối mù, vẫn là Vương Siêu bồi tiếp bên nàng cả một tối nói chuyện giải khuây. Đó cũng chính là ngày bóng dáng Vương Siêu in dấu đậm sâu ở trong lòng nàng.
Lần đầu tiên giết người mà được người khác an ủi, đủ để lưu lại trong trí nhớ vĩnh cửu trong đầu nàng.
“Chuyện của ta, nhất thời hồi lâu cũng nói không rõ được. Trước hết cô cứ nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ đem mọi chuyện nói hết ra cho cô biết.”
Vương Siêu cũng không giấu diếm, đem ngày đó gặp Lý lão gia tửnhư thế nào, vừa lại nhìn thấy chiến hữu của Lý lão gia tử khóc lóc kể lể, dù cho một ít tâm tình thế nào cũng đều không giấu diếm nói hết ra.
“Ta lúc ấy đối với những người đó đích xác có phản cảm, hơn nữa đối với chuyện tu hành không thể chờ đợi được, thật sự là không chú ý tới cảm nhận của cô.” Vương Siêu trịnh trọng xin lỗi.
“Hừ!” Chu Giai mặc dù hừ lạnh, nhưng sắc mặt lại hoà hoãn thêm một ít: “Thời đại bất đồng, con người và sự tình đều phải biến hóa. Con người không thể thay đổi được thời đại này, thì phải dung hợp vào thời đại này. Chẳng qua ta cũng có thể hiểu tâm tình lúc đó của anh. Được rồi, hiện tại ta không trách anh nữa.”
Nói xong, Chu Giai dĩ nhiên dễ chịu hẳn lên.
“Được rồi, tại sao hiện tại anh lại ở cùng một chỗ với Liêu ca? Hình như anh lăn lộn chốn giang hồ cũng không đến nỗi tồi hả?” Chu Giai cảm thấy thoải mái sau, hỏi cũng nhiều lên, phát huy ra bản sắc của phóng viên.
“Triệu Quân an bài một hồi luận võ muốn đưa ta vào chỗ chết. Kết quả trận luận võ đó ta thắng, còn kiếm được một triệu tiền mặt. Có tiền, phát triển lên cũng rất nhanh.” Vương Siêu tự nhiên che giấu chuyện mình gia nhập Tổ Chức.
“Ừm, ta cũng nghe nói qua chuyện này. Chỉ là công việc gần đây rất không thuận lợi. Kênh CCTV quốc tế này rất nhiều nhân tài, hơn nữa quan hệ của mỗi người đều là không bình thường cả...” Chu Giai trên mặt biểu lộ ra rất nhiều phiền não, lại giống như quay về cái tối giết người đó, tâm sự với Vương Siêu để giải trừ buồn bực trong lòng.
Ở địa phương tỉnh lẻ, ai cũng coi Chu Giai là công chúa, nhưng lên tới trung ương, mỗi người đều không phải là người bình thường, thái độ đối đãi với nàng khó tránh khỏi có kém đi. Điều này Vương Siêu cũng rất hiểu.
“Phiền não nhiều, vẫn tốt nhất là không nên hút thuốc lá.” Khí chất hiện tại của Vương Siêu như xuân phong hóa vũ (như mưa thuận gió hòa), so với trước càng có thể đả động lòng người.
Lúc Vương Siêu cùng Chu Giai ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Liêu Tuấn Hoa ở trong phòng nhìn ra thấy rất rõ ràng.
“Ta đang sợ Giai Giai đeo bám khó thoát, thế nhưng hiện tại xem ra... Tựa hồ người khắc chế được nàng đã xuất hiện rồi a. Nghe nói nữ nhân khi yêu đều rất mê muội, ta muốn thanh tịnh, cần phải giúp tên Vương Siêu này một phen... Hơn nữa, Vương Siêu này cũng rất thâm sâu, cũng có thể mượn cơ hội đó để quan sát chi tiết của hắn, sau này còn có cơ hội hợp tác nữa!”
Trong đầu Liêu Tuấn Hoa cấp tốc xoay chuyển, Lâm Nhã Nam vẫn ưu nhã ngồi ở trên ghế, vẫn không có bất cứ vẻ mặt khác lạ nào.
Ngay lúc Vương Siêu đang lắng nghe Chu Giai kể chuyện, ở tổng bộ tập đoàn Trần Thị xa xôi ở Singapore, một con sóng sát khí đang kịch liệt cuộn lên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK