-Không cần vậy đâu!
Nghe thấy Vương Siêu nói vậy, Liêu Tuấn Hoa liền giật mình:
-Đây chỉ là một trận cận chiến địa hạ bình thường thôi, chẳng phải là tỉ võ chính quy gì. Hơn nữa cậu xem vừa rồi có thấy cái tên Diệp Huyền kia một đòn là đánh bay tên người Nga kia không? Công phu một chiêu kia của hắn, rõ ràng kình lực đã luyện đến mức gân cốt cùng phát ra tiếng. Đây là cảnh giới chỉ có quyền thuật đại sư mới có. Ngươi và ta khổ luyện nhiều năm mới có thể đạt đến trình độ này. Tên Diệp Huyền này còn chưa tới hai mươi, mà đã tới cảnh giới này, không biết sau này trưởng thành sẽ trở nên tông sư cỡ nào.
-Cái tên người Nga kia tên gọi là Bỉ Khoa Lạc Phu, là do trại huấn luyện Siberia đào tạo ra, đã từng tay không giết chết gấu Bắc Cực. Thể hình của hắn có ưu thế trời sinh, thể chất so với bọn ta đã luyện xong ám kình còn mạnh hơn một chút. Đặc biệt là động tác hắn hung mãnh, kinh ghiệm kịch chiến phong phú. Nói thật chứ, ngay cả ta cũng không chắc là trong ba hiệp sẽ đánh gục hắn, còn hắn thì chỉ một chiêu đã bị Diệp Huyền đánh chết...
Liêu Tuấn Hoa càng nói càng cảm thấy kinh hãi.
Người Nga, người da đen, người da trắng Tây phương, những giống người này trời sinh cao lớn, so với người Á châu thì mạnh mẽ hơn. Sau khi trải qua rèn luyện, tiềm lực khai phá ra so với người Á châu tất nhiên là sẽ hơn rất nhiều. Cho dù đại sư quyền thuật cỡ Liêu Tuấn Hoa, dùng khí lực chọi thẳng, không dùng kỹ xảo ám kình, cũng vị tất có thể chiến thắng được cái tướng người như bộ máy cận chiến khủng bố kia.
Đái Quân cũng nhìn tới Diệp Huyền với tướng đứng không hề động đậy kia, ánh mắt bắn ra mục quang lăng lệ, sắc mặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng, sau đó mới vỗ đùi:
-Hừ! Huấn luyện của Nhật Bản thật sự so với chúng ta thì nghiêm khắc hơn nhiều. Thiên tài thiếu niên tầng tầng lớp lớp, cho dù không phải là thiên tài mà có thể sống còn trong huấn luyện tàn khốc thì cũng trở thành thiên tài. Vương huynh đệ, cậu không cần thiết phải mạo hiểm thế này. Nói thật chứ, quyền thuật tới cái cảnh giới này của bọn ta, trọng chỉ mỗi ở chữ dưỡng, không thể tùy tiện xuất thủ. Trừ phi là không còn cách nào nhịn được nữa, bất đắc dĩ mới ra tay đọ sức. Trên lôi đài, thắng thua không phải do người, hà tất phải như vậy chứ?
-Tên thiếu niên này hiện giờ đã tới cảnh giới như vậy, đợi tương lai trưởng thành, càng khó khống chế. Hơn nữa, theo cách hắn xuất thủ không lưu tình hiện giờ, trong tương lai không biết sẽ có bao nhiêu võ thuật gia người Hoa sẽ chết trên tay của hắn. Võ đạo Nhật Bản giảng dạy thần cản sát thần, Phật cản trảm Phật, trảm hết thảy mọi thứ cản đường, tràn đầy tính xâm lược. Điều này cùng với võ đạo âm dương giao hòa, thiên nhân hợp nhất, không màng danh lợi của chúng ta thật là khác biệt.
Vương Siêu thở một hơi dài rồi nói tiếp:
-Đạo bất đồng, thì sẽ không chung đường. Giới võ thuật của chúng ta đã điêu tàn như thế, mặc dù thời đại bây giờ thì quyền thuật không còn mang tính quyết định được nữa.
Nhưng đả kích thế này đối với niềm tin của người học võ chúng ta là một đòn trí mạng. Để cho cái tên thiếu niên thiên tài này tồn tại, khiêu chiến hết người này tới người khác, chỉ sợ hai ba mươi năm sau, trong giới võ thuật chúng ta sẽ không còn ai là đại sư. Một trăm năm sau, bốn chữ võ thuật người Hoa sẽ không còn tồn tại. Liêu sư phụ, Đái sư phụ, các huynh không cần phải nói thêm nữa, bố trí đi.
Vương Siêu nói thế này, một nửa là lời nói phát ra từ trong tâm khảm, nửa kia thì là nhiệm vụ do Tổ chức giao cho, không thể không hoàn thành.
Huống chi, cho dù hắn không chịu trói buộc của tổ chức, trận chiến thế này cũng ở thế phải ra tay. Theo thủ đoạn của tên thiếu niên này, tương lai không biết bao nhiêu võ thuật gia sẽ chết trên tay hắn. Vương Siêu dùng ám kình đả thương Cung Thành Phản Thần, rất có thể mục tiêu đầu tiên của Diệp Huyền sẽ là chính hắn.
-Vương Siêu, cậu thật sự muốn ra đánh sao?
Lần này Chu Giai cũng qua tới, vừa thấy trận cận chiến bên dưới, tên Bỉ Khoa Lạc Phu to như một con gấu lớn, không ngờ bị trúng một đòn của Diệp Huyền là đã bị đánh bay ra ngoài, chết tại chỗ. Chuyện này khiến cô ta chấn động trong lòng, mười phần lo lắng cho Vương Siêu.
-Ài, phải đánh, không đánh không được.
Vương Siêu cười cười.
-Tôi ủng hộ anh!
Ánh mắt Chu Giai lấp loáng, cầm lấy tay Vương Siêu bóp chặt.
-Anh nhất định có thể chiến thắng.
Thấy Vương Siêu đã quyết tâm nhất định đi xuống, Liêu Tuấn Hoa thở dài, lấy tay vỗ vỗ vai rồi chỉ nói hai chữ:
-Cẩn thận.
Vô luận là Đái Quân hay là Liêu Tuấn Hoa đều lãnh hội được sát ý trong lời nói của Vương Siêu. Trận chiến này, khẳng định là sẽ có người phải chết, không có chút gì gây cấn cả, điều duy nhất không biết chính là ai sẽ bị chết.
Sắc mặt Liêu Tuấn Hoa tỏ ra rất nghiêm trọng, chỉ đưa tay ra hiệu là người bên cạnh lập tức chỉ đường, dẫn Vương Siêu xuống dưới.
Hôm nay gian đấu trường tỷ võ khổng lồ này đầy nghẹt nhân viên, có vô số nhân sĩ tại ba tỉnh miền Đông, tin tức truyền miệng vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe được tin tức về thiên tài thiếu niên Nhật Bản, võ đạo cao thủ, hoành hành địa hạ đấu trường, đánh chết năm quyền thủ dũng mãnh.
Đây vốn là tin tức chấn động, tự nhiên sẽ khiến vô số quanh đấy hôm nay tới quan sát.
Ngay khi Diệp Huyền một chiêu đánh chết Bỉ Khoa Lạc Phu, cả trăm cả ngàn người có mặt đều thật sự thấy lạnh cả người, phát ra thanh âm kinh thán. Sau khi trận chiến kết thúc, ai nấy đều thì thầm to nhỏ với nhau.
-Cái tên trẻ tuổi Nhật Bản này lợi hại quá. Lần này tuyên bố quét sạch đấu trường, không biết Liêu tổng làm sao mà ứng phó đây?
-Đương nhiên là xuất tiền chịu thiệt, bằng không thì sau đó hại ngầm. Nhưng như vậy cũng là quá mất mặt rồi.
-Có lẽ nào là vậy không nhỉ? Các ngươi có nhìn thấy không? Đó không phải là Liêu tổng hay sao?
“Người bên cạnh hắn ta là ai đây? Dường như là quyền thuật đại sư trứ danh Quảng Đông tam hổ Đái Quân, chẳng lẽ là hắn ta xuống đánh lôi đài sao?
Lúc này các đại lão bản quen thuộc đã nhận ra được Đái Quân bên cạnh Liêu Tuấn Hoa, ai nấy đều để lộ bộ mặt kích động, chuẩn bị đón xem màn hay.
Cũng cùng lúc đó, Vương Siêu đã đi tới sàn đấu.
Đấu trường này chính là một sân bóng rổ đổ bê tông. ngay giữa có một cái đài cao một thước, không có rào chắn bảo vệ, cũng không có lót thảm. Trên mặt xi măng có rất nhiểu chấm và vết đỏ, hiển nhiên dấu huyết tích để lại qua vô số trận đấu kịch liệt.
Đấu trường đơn sơ này so với khán đài xa hoa chung quanh rõ ràng là bất đồng, nhưng hai bên so ra như vậy, lại có thể biểu đạt ra được hiệu quả nổi bật giữa đám đông.
Tất cả bố trí ở đây, đều để lộ ra sự thô lỗ, man dã, trơ trụi của chiến đấu, chém giết và dục vọng.
Ngay lúc Vương Siêu đi tới đấu trường cận chiến, thì Liễu Sinh Tình Tử đột nhiên run bắn, lập tức nhận ra được tên cao thủ đã đánh bại Trương Uy.
-Diệp Huyền, hắn chính là cao thủ đã đánh bại Trương Uy, cũng là cái tên đã đánh chết Cung Thành Phản Thần của Cung Thành gia, là đối tượng kế tiếp thương hội muốn ngươi giải quyết. Ngươi nhất định phải đánh thắng hắn.
Liễu Sinh Tình Tử quát lớn, nhưng vì sử dụng tiếng Nhật, tốc độ lại nhanh, cho nên người xem nơi đó chín phần là nghe không được gì. Mọi người chỉ thấy có một cô gái Nhật Bản đứng lên, dùng toàn lực hét lớn.
Vương Siêu đã thấy Liễu Sinh Tình Tử từ sớm, cho nên không bị tiếng quát lớn của cô ta ảnh hưởng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chặp tới Diệp Huyền.
Phảng phất như một con chim ưng đang tiếp cận con mồi. Tất cả thanh âm, hoàn cảnh, sắc thái chung quanh đều toàn bộ biến mất hoàn toàn. Tất cả tinh thần, ánh mắt, lỗ tai của Vương Siêu chỉ còn độc mỗi cái tên địch nhân Diệp Huyền này.
-Ngươi chính là cái tên võ giả đã đánh bại Trương Uy, ám toán Cung Thành Phản Thần đó à?
Ngay khi Vương Siêu vừa tiến tới thì ánh mắt của Diệp Huyền đã nhìn chằm chằm lên người hắn. Đến khi nghe được tiếng hô hoán của Liễu Sinh Tình Tử thì ánh mắt của Diệp Huyền càng trở nên lăng lệ vô cùng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK