“Hay cho một chiêu Long Hình Khố Bộ!”
Nhìn thấy từ trên mũi thuyền búng một cái xa sáu bảy thước, hai người đã hạ xuống bờ cát, Vương Siêu không nhịn được tán tụng một tiếng.
Chiêu thức đó là công phu trong Long Hình nhảy về phía trước, thấy tư thế của hai người lấy đà nhảy, giống như Long Hà Xuất Thủy (tôm hùm rời nước), lại giống như cá chép vượt Long môn.
Long, vốn chính là tổng hợp mặt của ngựa (Mã), sừng của Hươu (Lộc), thân thể của rắn (Xà), chân của chim ưng (Ưng), vảy của cá (Ngư),... vân vân và vân vân. Rất nhiều động vật kết hợp tạo ra một con vật thần thoại, ở bên trong quyền thuật, Long Hình cũng là tổng hợp các tư thế của rất nhiều loài động vật mà thành.
Nguyên nhân làm cho Vương Siêu tán tụng là khi hai người này nhảy lên một cái, loáng thoáng ở bên trong gió biển truyền đến một âm thanh hô hấp dài kín đáo, đã chân thật giống như là Giao long xuất hải (rồng rời biển), thăng thiên mà lên. Âm thanh thuận tay mà ra, hiển nhiên là đã tới cảnh giới đại sư võ học.
Ở vùng duyên hải, cao thủ luyện quyền đúng là nhiều vô kể, căn cứ vào những gì Vương Siêu biết được, hiện nay ở Sơn Đông Quốc Thuật Quán cũng đã có nhiều cao thủ luyện Thái Cực Quyền, Mai Hoa Đường Lang Quyền, Lục Hợp Đường Lang Quyền, Thiếu Lâm La Hán Quyền..vân vân..
Hiện nay Sơn Đông Quốc Thuật quán không phải xuất ra mấy người này, mà là sau khi cải cách đổi mới thì xuất ra một đệ tử Thiếu Lâm. Vị Thiếu Lâm đệ tử này đã từng có một vị trí rất cao trên trường quốc tế, là một ngôi sao võ thuật lừng danh.
Nhưng mà hiện tại ở Sơn Đông Quốc Thuật Quán mặc dù có nhiều cao thủ, nhưng toàn bộ đều dừng lại ở giai đoạn Minh kình. Không có người nào đạt tới Ám kình. Vương Siêu xem chừng, hai vị này khẳng định không phải là cao thủ từ nơi đó đi ra.
Hai người đang ở cách xa bên ngoài hai ba mươi thước, khi từng bước đi lại, ánh mắt nhạy bén của Vương Siêu đã nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của hai người.
Lông mày hình chử nhất đen đậm, tóc cắt ngắn, lộ ra sự sắc bén, dường như có sức lực vô hạn.
Tướng mạo người này, Vương Siêu ở bên trong tài liệu của Tổ Chức đã từng thấy qua ảnh chụp, trong Quảng Đông Tam Hổ có thể nói là một người tên tuổi đứng đầu, bây giờ là Đại đổng sự của tập đoàn Bồ Kinh Macao Portugal Beijing Group: Đái Quân.
Sòng bạc lớn nhất ở Macao Bồ Kinh chính là tên sản nghiệp của hắn! Điều này chứng tỏ thân phận đại phú hào, bản thân hắn lại còn là võ học đại sư, không dẫn tới sự chú ý của thế lực các phương mới là lạ.
Nhưng mà Đái Quân nổi danh nhất ở bên trong Quảng Đông Tam Hổ còn có một nguyên nhân khác, hắn có sư phụ là võ học tông sư, khác với hai người còn lại, sư phụ của Trương Uy và Từ Chấn đều không nổi tiếng, tên tuổi của bọn họ đều dựa vào bản thân từng bước đánh đấm mà ra.
Nhưng mà chính xác trên phương diện thành tựu quyền thuật đánh đấm, ba người chưa có so tài qua, hẳn là mỗi bên đều có sự cố kị lẫn nhau.
Theo địa vị và tên tuổi của ba người này, lại không có cừu hận không đội trời chung nào, tự nhiên sẽ không đi lên trên đài cùng nhau luận võ sinh tử.
“Đái Quân? Liêu Tuấn Hoa? Không ngờ Liêu Tuấn Hoa cũng là một cao thủ! Thật là ngoài dự đoán, hơn nữa nhìn thân pháp nhảy lên vừa rồi của hắn, dường như chẳng hề dưới Đái Quân. Đây là chuyện gì xảy ra? Tư liệu bên trong Tổ Chức cũng không có nói tới? Chỉ nói hắn là Thái Tử Đảng mà thôi?”
Vương Siêu nhìn thấy Liêu Tuấn Hoa, mơ hồ tướng mạo chỉ có bốn năm phần giống hình ảnh trong hệ thống ảnh chứng minh nhân dân, lập tức khẳng định thân phận của hắn. Thì ra Liêu Tuấn Hoa bên trong ảnh chứng minh không có một phần phong độ cao thủ như bây giờ, việc này làm cho tận trong đáy lòng của Vương Siêu không khỏi nguyền rủa cái vị nhiếp ảnh gia đã chụp tấm hình kia một chút.
Nhưng mà tấm hình chụp phần mặt để chứng minh thân phận, hơn phân nửa là không giống với bản thân trên thực tế. Việc này đã có rất nhiều người có lý giải giống nhau.
Vương Siêu nhanh chóng hướng về bên cạnh của Lâm Nhã Nam nhìn thoáng qua, Lâm Nhã Nam hình như cũng rất ngạc nhiên, hơi hơi sát lại một chút. Mùi thơm trên người cùng giọng nói truyền đến mũi và tai của Vương Siêu: ”Liêu Tuấn Hoa từ trước đến nay luôn che dấu rất tốt, chúng ta cũng không biết hắn ta chính là một cao thủ! Nhưng bây giờ chúng ta rốt cuộc cũng đã biết tư liệu của hắn ta để gửi lên cho Tổ Chức. Xem như là lập một cái quân công cấp hai.”
“Vương Siêu sư phụ, chào Ngài! Ngài thật là có thú thanh nhàn. Sáng sớm đã di dạo ngắm biển. Đã là bậc đại sư quyền thuật đến Sơn Đông, sao không cho ta nói một câu chào hỏi? Còn ở Lao Sơn này mở nội gia quyền quán, kì thật chỉ cần Vương sư phụ nói một tiếng, muốn tới Sơn Đông truyền thụ quyền thuật, Sơn Đông Quốc Thuật quán cũng có thể giao cho Ngài xử lý được mà.”
Liêu Tuấn Hoa và Đái Quân từ từ đi lại, đến nơi cách Vương Siêu tám chín bước thì dừng lại.
Liêu Tuấn Hoa lại là người bắt chuyện đầu tiên, bổng chốc đã nói ra thân phận của Vương Siêu.
“Hai vị là?” Vương Siêu cố ý nhíu mày.
“Ta là Đái Quân, vị này là sư đệ của ta Liêu Tuấn Hoa, hôm nay đến nơi đây, là tới lãnh giáo một chút công phu của Vương sư phụ. Muốn nhìn xem Vương sư phụ sử dụng bản lãnh gì, lại có thể đánh bại Trương Uy sư phụ. Còn làm hắn phải nhảy xuống biển tự sát nữa!”
Đái Quân cũng không có khách khí, một hơi nói ra lai lịch và mục đích của mình.
Những người bên trên vài chiếc thuyền ca-nô ở phía xa đã đi xuống, cũng không đến đây bao vây, mà tản ra xa xa, hình như là nghiêm cấm những người nhàn rỗi ở bên ngoài không cho phép đến gần bãi cát này.
“Liêu Tuấn Hoa là sư đệ? Nói như vậy hai người đều là đồ đệ của Chu Hồng Trí?” Vương Siêu trong lòng thầm nghĩ: ”Đúng rồi, trong tài liệu về Liêu Tuấn Hoa có ghi, hắn đến Mỹ quốc du học một đoạn thời gian, đã từng tham gia xã đoàn của người Hoa. Chu Hồng Trí là nguyên lão của xã đoàn người Hoa kiều ở nước Mỹ…….”
“Thì ra là Liêu tổng và Đái sư phụ một trong Quảng Đông Tam Hổ!”
Liêu Tuấn Hoa là Tổng giám đốc của xí nghiệp nhà nước lớn ở Sơn Đông, Vương Siêu đối với hắn tự nhiên phải xưng hô là Liêu Tổng, còn Đái Quân, là một nhân sĩ võ lâm, xưng hô như vậy cũng là tất nhiên.
“Không cần khách sáo! Thân phận của ta bây giờ cũng là người trong võ lâm, không phải Liêu tổng.” Liêu Tuấn Hoa hất tay lên một cái, gật gật đầu.
“A! Sư huynh đệ các ngươi chính là muốn chỉ bảo công phu cho ta, không biết là người nào tới đầu tiên đây?” Vương Siêu vừa thấy, bước ra vài bước, ánh mắt quét qua Triệu Tinh Long và Lâm Nhã Nam, ý tứ là bảo hai người bọn họ tản ra.
Triệu Tinh Long và Lâm Nhã Nam liếc mắt nhìn nhau, lập tức kêu nhóm thủ lĩnh đội đặc chủng tinh tuyển Đại Thạch Đầu mấy người tới đây. Một mặt sử dụng điện thoại vệ tinh báo cho những chiến sĩ khác chạy tới, một mặt đi phong tỏa hiện trường.
“Đương nhiên là sư đệ của ta, sư đệ ta hiện nay không có thanh danh trong võ thuật giới, không có gánh nặng gì. Lần này chỉ là có hứng thú đi lên mà thôi. Tự mình trao đổi, không đổ quyền, cũng không tạo thành đánh nhau sinh tử, Vương sư phụ, Ngài không cần cố kỵ nhiều, lấy thân phận của Ngài và thế lực ở sau lưng, cũng không có cái gì cố kỵ lớn. Hai người các ngươi lên đánh một trận đi!"
Đái Quân cười hắc hắc hai cái, cũng không hiểu được trong tiếng cười rốt cuộc có ý tứ gì.
Khóe miệng Liêu Tuấn Hoa nhanh chóng cong lên, lộ ra một nụ cười thần bí.
Một nụ cười hiện ra, chỉ trông thấy cước bộ của hắn mềm mại hướng về hai bên trái phải tách ra, toàn bộ xương sống giống như một con rồng lớn, bật lên một cái như cánh cung, đã cướp được phía trước mặt của Vương Siêu.
Hai tay trái phải của Liêu Tuấn Hoa mở ra như cung, giống như xen vào nhau, nhẹ nhàng và bao hàm sự mạnh mẽ ở bên trong, hướng về eo của Vương Siêu mà đánh tới.
“Đấu pháp Long Hình thật lợi hại! so với Long Hình của ta lại có chút bất đồng, sử dụng rất nhiều âm độc và nhu kình, ở bên trong có chút nghệ thuật của quyền pháp lão luyện. Đây là cảnh giới Tâm Ý của Lục Hợp quyền thuật rồi!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK