Nhìn thấy Vương Siêu có chút sửng sốt, trong mắt Lâm Nhã Nam chợt hiện lên một tia nghi ngờ.
“Đại sư Bát Quái Hình Ý Quyền? Cái từ đại sư này có thể tùy tiện gọi sao? Ta làm sao lại thấy vị sư phụ trước mặt này không có một chút phản ứng linh mẫn nào cả.”
Đích thực là Vương Siêu ở trên phương diện trình độ quyền thuật xưng là đại sư cũng không quá mức. Cái danh xưng đại sư này không phải tự bản thân hắn vẽ ra trên mặt, tự sơn son thiếp vàng, mà dựa vào chân công phu bản lãnh xác thực của đôi tay cứng rắn đánh ra mà có.
Nhưng mà nhìn vào tuổi tác của hắn, cái danh xưng đại sư Bát Quái Hình Ý Quyền này không thể dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng được.
Nhãn tình trong đôi mắt phượng của Lâm Nhã Nam hơi hơi nheo lại, từ bên trong hai khe mắt xuất ra một ánh tinh quang sắc bén.
Nhưng mà, động tác của nàng lại rất tự nhiên, nhẹ nhàng đưa ra bàn tay trắng nõn, biểu đạt ý tứ muốn bắt tay.
Vương Siêu trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện hải quân, trong tâm tư cũng không lưu ý đến Lâm Nhã Nam, nhưng mà khi hai tay nắm lấy nhau, hắn đột nhiên cảm giác được, cánh tay của đối phương bất động, đột nhiên các khớp xương ngón tay nghiền mạnh một cái, những ngón tay nhỏ bé dường như giống cái đầu cọc lớn kịch liệt lay động một chút.
Khuỷu tay và các đốt ngón tay của Lâm Nhã Nam đột nhiên phát kình, theo người ngoài quan sát, chẳng qua chỉ là hơi nâng lên một chút, việc bắt tay bình thường được sử dụng nhiều, không hề có vẻ gì là bất ngờ.
Nhưng mà Vương Siêu lại đột nhiên cảm giác được năm ngón tay của cô nữ thiếu tá này thắt chặt, giống như cầm phải một cái kìm sắt, đồng thời cánh tay nhỏ bé rung lên, lôi kéo cả thân thể của mình. Lúc này hình như đối phương rung nhẹ một cái, muốn đem toàn thân của mình làm rung lên mà chấn văng ra ngoài.
Cánh tay, khuỷu tay và các đốt ngón tay phát kình hết sức kín đáo! Sức mạnh to lớn, thật giống như sử dụng một cây cọc to lớn chọc đồ vật.
“Công phu Bát Cực thật thâm hậu?” Tại sao bây giờ những người trẻ tuổi lại lợi hại như vậy? Không thể nói quốc gia bây giờ không bồi dưỡng nhân tài võ thuật được? Ngay cả bọn Đại Thạch Đầu họ cũng cực kỳ thông thạo đấu pháp Cầm Nã Thủ, ngoại môn công phu bác kích. Như thế nào mà cô thiếu tá này lại có thể mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn là một phụ nữ cơ chứ?
Vương Siêu lập tức phát giác ra, lập tức dùng khuỷu tay làm thương (dĩ trửu vi thương). Đây là kỹ xảo phát kình của Bát Cực Quyền. Hơn nữa lực rung trên tay của nữ thiếu tá này có năm trăm cân trở lên, đủ khả năng trong nháy mắt nắm chặt tay rồi đem người giật bay ra ngoài.
Tuy nhiên thủ đoạn như vậy của Lâm Nhã Nam, trước mặt người ngoài tự nhiên là có thể lập tức hạ uy phong của người đó xuống ngựa, nhưng mà sử dụng thủ đoạn như vậy đối với vị quyền thuật đại sư Vương Siêu thì chẳng khác nào một tiểu hài tử đấu với gia gia.
Nhẹ nhàng nâng eo lên, cả cánh tay của Vương Siêu mềm mại giống như mì sợi, nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống, trọng tâm toàn thân giống như cánh hoa trôi giạt ở bên trong nước, bập bềnh trong gió như tơ liễu. Vô luận là kình lực của Lâm Nhã Nam to lớn như thế nào, đều rơi vào trong khoảng không.
“Thiếu tá Lâm, mời ngồi!” Bên ngoài Vương Siêu không hiển lộ ra một chút nào, hết sức tự nhiên và phối hợp đưa tay xuống bắt một cái. Sau khi hóa giải kình lực, ngón tay tìm đến khớp xương của Lâm Nhã Nam, nhẹ nhàng bấm một cái.
Lâm Nhã Nam lập tức biến sắc, chỉ cảm thấy xương cốt trên cánh tay của mình bị Vương Siêu nhẹ nhàng bấm một cái, lập tức giống như đòn bẩy, lần lượt từng đầu từng đầu truyền tới xương sống trên người. Cuối cùng rơi xuống thắt lưng, xương chậu.
Cả thân nàng giống như con rối được nâng lên bằng một sợi dây, không tự chủ được ngồi lên trên ghế.
Vương Siêu thông qua việc sờ vuốt đầu khớp xương trên bàn tay nàng, đã khống chế được khớp xương toàn thân của nàng.
Đây chính là pháp môn vận kình tinh thâm bên trong Thái Cực Quyền, từ sau khi Vương Siêu cùng Trần Ngãi Dương trao đổi nghiên cứu, đối với cánh cửa kình lực lúc này đã hiểu thông, đã bắt đầu dần dần xuất thần nhập hóa.
Nhưng mà trong lúc bắt tay, Vương Siêu cũng không có làm khó để cho nữ thiếu tá này phải chịu khổ sở.
Tối thiểu, trong mắt của Tào Nghị nhìn thấy, hai người chính là bắt tay lẫn nhau một chút, sau đó Vương Siêu tự nhiên buông tay ra, chào hỏi một tiếng, Lâm Nhã Nam ngồi phịch xuống ghế.
Vương Siêu cũng nhân tiện ngồi xuống.
“Chẳng lẽ những thế lực hắc đạo Nga, Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên ở nơi ấy lớn như vậy? Cũng liên quan đến cả đường biển? Phải vận dụng đến phương diện lực lượng Hải quân mới có thể áp chế?” Vương Siêu ngồi xuống, vì tránh làm cho Lâm Nhã Nam xấu hổ, thoáng cái đã chuyển đề tài câu chuyện sang chuyện khác, đồng thời cũng hỏi ra những nghi hoặc trong lòng.
Lâm Nhã Nam mới vừa rồi thất thủ, đặt mông ngồi ở trên ghế, nhất thời cảm giác hết sức xấu hổ, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ.
Nhưng mà sau đó thấy Vương Siêu không chút nào nhắc đến chuyện mới phát sinh vừa rồi, ngược lại thậm chí xem như không có cái gì xảy ra cả, đem đề tài câu chuyện chuyển đến một phương diện khác, lập tức hiểu ra người trẻ tuổi đơn giản trước mặt này rất xứng đáng có được hai chữ "Đại sư" này.
“Quyền thuật đăng phong tạo cực (đạt đến đỉnh cao), tính cách xuân phong hóa vũ (mưa thuận gió hòa, nhu thuận, được sự giáo dục tốt đẹp...) Không ngờ vẫn còn có người xuất sắc như vậy. Cấp trên của Tổ Chức chọn lựa nhân tài, quả nhiên đều là phi thường xuất sắc. Nghe nói năm ngoái hắn ta ở lần đầu tiên luận võ, thắng được đại quyền sư Trương Uy là một trong Quảng Đông Tam Hổ, mình tuy là chưa từng gặp Trương Uy, nhưng luôn nghe thấy sư phụ nói đến, Quảng Đông Tam Hổ đều có được tinh hoa võ thuật, là cao thủ trong cao thủ……"
Lâm Nhã Nam một mặt vừa suy nghĩ, một mặt chú ý lời nói của Vương Siêu.
“Hiện tại trên vùng biển khu vực Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông Trung Quốc), Hoàng Hải, thế lực ngầm trên biển của Nhật Bản hoạt động vô cùng ngang ngược, đặc biệt là dính dáng đến Liên Bang Nga, còn có đội ngũ những nhóm du kích lính đánh thuê thường được mời tới, ở trên vùng biển Nhật Bản giúp đỡ những thế lực phản động đánh giết. Khống chế ở bên dưới là Mỹ và Nhật Bản, bây giờ tình hình Đông Nam Á rất phức tạp, bất kể là Liên Bang Nga, Mỹ, hoặc chúng ta đều không thể tiến hành hành động quân sự quy mô lớn. Cho nên những thế lực ngầm vô cùng ngang ngược. Nhất là gần đây, một số thế lực Châu Âu hình như cũng nhúng tay vào. Hình thức càng trở nên rối loạn."
“A, hóa ra là như vậy. Thiếu tá Lâm, nếu như có một hành động thiết yếu trên biển, cô có thể điều động được bao nhiêu binh lực?” Vương Siêu quan tâm nhất chính là việc này.
Lần trước đánh ngã hoàn toàn Trương Uy ở bên trên du thuyền, có nhiều nhân sĩ nổi danh trong giới võ thuật, hơn nữa du thuyền là của tập đoàn Trần Thị, cho nên không có phát sinh ra sai lầm nào.
Nhưng mà lần sau gặp phải tình huống như vậy không biết có thể sẽ phát sinh sự việc như thế nào?
Trên mặt biển mênh mông, trừ phi là thần tiên có năng lực phi thiên độn địa (bay lên trời chui xuống đất), nếu không thì gặp bất cứ chuyện gì, cũng đều không có biện pháp trốn thoát.
“Đi Sơn Đông mở võ quán, nơi đó tình hình phức tạp, cùng người luận võ là không thể thiếu được. Trong Tổ Chức chỉ có thể ở trong bóng tối giúp đỡ mình. Cuộc sống lúc này đúng là mỗi ngày đem đầu gói lại cắm vào bên trên thắt lưng. Trương Uy nói nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, xem ra mình ở bên trong Lục Phiến Môn, cũng là thân bất do kỷ.”
“Ta có thể điều động năm chiếc tàu chiến quân dụng tra xét trên biển, tàu cũng là đã được cải trang qua. Hỏa lực cũng không tồi, có thể bắn ra tên lửa đạn đạo loại nhỏ, có thiết bị phóng ngư lôi, bên trên mỗi tàu chiến có thể có từ hai mươi đến ba mươi chiến sĩ, mỗi người đều là tinh anh tài giỏi ở trong đội ngũ Hải quân lục chiến được điều động tới."
Thiếu tá Lâm Nhã Nam lập tức đưa ra lực lượng mình có thể sử dụng.
“Tốt lắm!” Vương Siêu nghe đến đây, nỗi lo lắng trong lòng bỗng chốc được giảm bớt.
“Thượng cấp Tổ Chức hành động lớn như thế này, cho ta nhiều trang bị có sức mạnh như vậy sao? Xem ra không phải cho ta đi phát triển trong giới võ thuật, đúng là đi chiến tranh thì phải!”
“Nhiều tàu thuyền như vậy, điều động nhân viên có thể gây ra động tĩnh rất lớn hay không? Rất dễ dàng dẫn tới sự chú ý của người khác a!” Vương Siêu nói ra những nghi vấn trong lòng của mình.
“Cái này chỉ dùng để đề phòng những việc vạn nhất xảy ra, cậu còn không hiểu rõ sao? Giới võ thuật Nhật Bản đã theo dõi cậu rồi. Chỉ là do cậu gần đây sống ở tỉnh S, thế lực Nhật Bản khó có khả năng tiến vào nội địa, nhưng mà nếu cậu đi Sơn Đông mở võ quán, khẳng định sẽ bị những thế lực Nhật Bản chú ý, rồi thì đấu võ, ám toán..., những việc này là không thể thiếu được. Hiện tại cậu là đối tượng trọng điểm được trên Tổ Chức bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ không cho phép cậu có bất cứ sơ xuất gì.” Tào Nghị đứng dậy, đối diện với Vương Siêu nghiêm túc nói: “Ta ở nơi đây là để giúp cho cậu được yên tâm!”
“Tuổi cậu còn trẻ mà võ thuật đã xuất thần nhập hóa tuyệt vời. Ta là người nhìn thấy cậu từng bước trưởng thành. Trong thời gian bốn năm ngắn ngủi, cậu đã trưởng thành rất nhanh. Ta đã đem tất cả tư liệu và những việc từng trải qua của cậu báo lên cho Tổ Chức!”
“Những người đứng đầu Tổ Chức trải qua thời gian nửa năm nghiên cứu, sau đó đã lập ra một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu và hết sức gian khổ dành cho cậu!”
Vương Siêu thấy vẻ mặt Tào Nghị đột nhiên nổi lên kích động, trong lòng cũng rùng mình một cái.
“Nhiệm vụ gian khổ gì?”
Tào Nghị nói: ”Cậu cũng biết trong giới cờ vây có vị đại sư phụ gọi là Ngô Thanh Nguyên?”
“Đại sư giới cờ vây Ngô Thanh Nguyên?” Vương Siêu gật gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.
“Năm đó Ngô Thanh Nguyên qua phía đông Nhật Bản, quét sạch tất cả cao thủ giới cờ vây ở Nhật Bản, vô luận là nhất lưu, hay là siêu cấp nhất lưu, đại sư đều đem bọn họ tất cả khuất phục xuống.
“Cấp trên giao cho cậu nhiệm vụ là: trong thời gian từ nay về sau, cậu phải cùng cao thủ võ thuật giới Nhật Bản khiêu chiến từng người một, bất kể là nhất lưu hay là tuyệt đỉnh cao thủ, hoặc bậc thầy tông sư... Cậu đều phải chính thức mang toàn bộ bọn họ đánh bại ở trên lôi đài, tốt nhất là đánh chết!”
“Cậu chính là Ngô Thanh Nguyên của giới võ thuật! Đây là nhiệm vụ cấp trên tin tưởng giao cho cậu! Cậu nói gian khổ hay không gian khổ, quan trọng hay không quan trọng?”
“Mang theo võ học của quốc gia ta, quét sạch thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Đây là những yêu cầu quan trọng trong những việc làm từ nay về sau, không những tranh đấu với những thế lực ngầm hùng mạnh mà còn có cả Thái tử đảng nữa.
“Cấp trên cho cậu vũ lực, cho cậu nhiều nhân ực và trang bị như vậy, chính là muốn bảo đảm an toàn cho cậu. Bởi vì hiện tại cậu đáng được giá trị lớn như vậy! Có lẽ cậu cũng hiểu được rõ ràng giá trị của bản thân mình!”
Tào Nghị đem sự việc như vậy nói ra một mạch, sau đó bản thân cũng cảm thấy kích động quá mức. Lão ngồi xuống để tâm tư bình tĩnh một chút, uống vào chút nước trà.
“Cấp trên đối với hắn kỳ vọng cao như vậy sao?” Nghe thấy Tào Nghị nói chuyện một lúc, mà ngay cả vị nữ thiếu tá hải quân cũng cảm giác có chút không thể tưởng tượng được.
Không chỉ Lâm Nhã Nam, mà ngay cả bản thân Vương Siêu cũng có chút không thích ứng.
Mặc dù quyền thuật của hắn tiến bộ rất nhanh, võ công xuất sắc, dày công tôi luyện, nhưng mà cũng hiểu được đạo lý "thiên ngoại hữu thiên" (ngoài trời còn có trời khác nữa), "nhân ngoại hữu nhân" (ngoài mình còn có người tài giỏi hơn). Chỉ riêng một Trần Ngãi Dương, hắn đã biết rõ, bản thân mình muốn đến cảnh giới như vậy thì không phải chuyện một sớm một chiều.
Mà bây giờ cấp trên đối với nhiệm vụ của hắn đúng là muốn hắn thiên hạ vô địch.
Quét sạch giới võ thuật Nhật Bản, đánh bại và giết chết tất cả tông sư, đại sư, nhất lưu, siêu nhất lưu cao thủ, giết chết toàn bộ, trở thành Ngô Thanh Nguyên trong giới võ thuật, tiến tới quét sạch thiên hạ, vô địch thế gian. Lời nói tuy là vô cùng nhỏ như gió nhẹ, nhưng mà rơi xuống đúng chỗ, quả là chẳng khác nào bảo một đứa trẻ vừa mới sinh ra tay không leo lên đỉnh núi.
Vương Siêu mặc dù tự tin, nhưng cũng không hề tự đại.
“Việc này có mùi vị giống như việc không có trâu bắt chó đi cày, ngoài khả năng, nếu như cho cháu thời gian mười năm, hai mươi năm, cháu còn có lòng tin làm được một chút, nhưng mà hiện tại…”
Vương Siêu có chút gượng cười.
Không được cấp trên coi trọng là một sự việc thống khổ. Nhưng mà cấp trên coi trọng quá mức, cũng giống như vậy là một chuyện còn thống khổ hơn.
Vương Siêu dường như cảm giác được áp lực to lớn hóa thành một tòa Thái Sơn, mạnh mẽ đặt ở trên vai của mình.
“Đương nhiên, việc này chẳng qua là cấp trên có kỳ vọng đối với cậu. Điều kiện đầu tiên là giữa mỗi lần đấu võ và khiêu chiến đều không được phép thất bại.” Tào Nghị thở dài một hơi: ”Nói thật ra, khi cấp trên nói ra kế hoạch này, ta cũng kinh ngạc. Nhưng mà ngẫm lại, cũng không phải là không có đạo lý, ta là người nhìn thấy chứng kiến từng bước cậu phát triển lên. Mỗi một bước đi của cậu, đều khiến ta kinh ngạc, bốn năm trước, ta chỉ cần một quả đấm là có thể giải quyết được cậu, nhưng mà hôm nay sau thời gian có bốn năm, cậu chỉ cần sử ra một đầu ngón tay là có thể đem ta đưa vào chổ chết.”
“Kỳ thật ta vào thời điểm thanh niên đọ sức quyết liệt, cũng có dã tâm đánh khắp nơi thành thiên hạ vô địch, nhưng mà năm tháng trôi qua, hùng tâm tráng chí cũng tiêu hao hết sạch. Cậu còn trẻ, không chỉ cấp trên giao nhiệm vụ cho cậu, mà còn là ta đem giấc mộng tuổi trẻ của ta cũng hợp lại giao cho cậu. Ta tin tưởng ở cậu sẽ không để cho ta thất vọng.”
“Đến rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta cùng với đồng chí Lâm Nhã Nam ở nơi đây, chứng kiến một con người thần thoại được sinh ra.”
Tào Nghị duỗi cánh tay ra bên ngoài.
Không thể không nói, Tào nghị được sinh ra ở bên trong Ủy viên chính trị quân đội, làm công tác chính trị, có tài ăn nói kích động lòng người, đã vượt qua trình độ hạng nhất, mặc dù không bằng truyền thuyết "Phật tổ giảng kinh, thiên hoa loạn trụy, địa dũng kim liên, phi cầm tẩu thú lai thính".
Tương truyền Phật tổ giảng kinh
Hoa trời rơi loạn lung linh sắc màu
Sen vàng trên đất nở mau
Đủ loài cầm thú trước sau quây quần.
Nhưng mà cũng đủ để nói cho người ta nhiệt huyết sôi trào, xúc động không dứt.
Việc này khiến cho Vương Siêu chân chính lĩnh giáo tầm quan trọng đối với công tác chính trị của cấp trên. Cũng hiểu rõ Tổ Chức năm đó thiên hạ vô địch cũng không phải là không có nguyên nhân.
“Làm công tác chính trị, đương quyền là Chính ủy, đều là lão Đại. Ta đúng là mãi mãi không thể so sánh được, Tào Nghị có thể leo lên nhanh như thế này, cho dù không có người chống lưng phía sau cũng hoàn toàn có thể thăng quan tiến chức được.”
Ở trong lòng Vương Siêu thở dài một tiếng, đưa tay ra.
Lâm Nhã Nam cũng chìa cánh tay ra.
Ba người, sáu bàn tay, cùng sít sao đặt lên một chổ, cùng nhau chứng giám một câu chuyện thần thoại về Quốc thuật được sinh ra.
Nhưng mà thế sự vô thường, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Trong cái may có cái rủi, coi như là cao thủ thiên hạ vô địch, trong quá trình luận võ, cũng phải dựa vào ba phần vận khí mới có thể chiến thắng.
Cái danh thần thoại này một mực sinh ra rồi tan biến, hay là có thể duy trì lâu dài tiếp nữa?
Không chỉ chính bản thân Vương Siêu không biết, mà ngay cả ông Trời cũng không có khả năng nói cho rõ ràng.
Nhưng mà Vương Siêu biết rõ, bản thân đã bị ép buộc trèo lên Lương Sơn Bạc, sau này chỉ có một con đường: Chỉ có thể thắng, mới có thể sống sót!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK