Diệp Huyền sống mũi cao, chân mày như kiếm, ánh mắt như sao lấp loáng, ngũ quan đoan chính, thân người cao hơn một mét bảy, xương cốt toàn thân đều tương xứng. Bất kỳ chỗ nào, vô luận là thân thể hay khí chất, đều mang đến cho người khác ý nghĩ về sự hoàn mỹ.
Thanh mộc kiếm đeo theo tùy thân của hắn lại không có cùng hắn tiến vào đấu trường, hai tay chỉ để không, tự nhiên rủ xuống.
Lỗ chân lông toàn thân của hắn đều cảm nhận được sự kích động của địch ý từ Vương Siêu, rõ ràng là hắn cũng là nội gia cao thủ.
Vương Siêu điểm chân, cột sống như rồng, cong người búng lên, trong nháy mắt đã phóng lên đài xi măng.
Đài xi măng này lớn cỡ năm sáu bàn bóng bàn xếp song song với nhau.
Diệp Huyền đứng giữa đài còn Vương Siêu thì đứng ở ngay rìa, hai người cách nhau năm thước.
Nghe Diệp Huyền hỏi, Vương Siêu vẫn không mở miệng, chỉ gật đầu một cái.
-Xem tư thế ngươi phóng lên đài chính là tư thế Long hình, thân pháp như rồng, luyện tập chính là quyền thuật Hình Ý. Ta từ nhỏ luyện tập trường phái kiếm thuật Bắc thần nhất đao, cả trăm lưỡi đao như thác nước, dùng kiếm rút đao chặn nước. Thời Dân quốc (1912-1949) năm thứ ba, trường phái Bắc thần của ta có một vị cao thủ, dùng kiếm thuật này đánh bại Hình Ý kiếm thuật đại sư Hách Ân Quang của Trung Hoa võ sĩ hội. Hôm nay ta dùng kiếm hóa thành quyền, không biết ngươi có thể đỡ nổi không?
Diệp Huyền thả lỏng, da thịt mặt dù căng phồng lên, nhưng tinh thần lại ung dung. Trong lời nói dường như là đang tâm sự với bằng hữu, để lộ ra khí tức tĩnh mịch.
Trung văn của hắn hết sức chuẩn mực, từng chữ đoan chính trọn vẹn, truyền tới tai Vương Siêu rất ư rõ ràng.
Võ thuật Nhật Bản trước khi tỷ thí đều đấu khẩu để làm tan rã ý chí tinh thần của địch nhân, sau đó chỉ đánh là thắng. Đây là quy củ rất là lâu đời rồi.
Diệp Huyền nhắc tới chuyện năm đó cao thủ kiếm đạo trường phái Bắc Thần của Nhật Bản đánh bại Hình Ý đại sư Hách Ân Quang cũng là muốn làm tan rã tinh thần của Vương Siêu.
-Động thủ đi!
Vương Siêu vẫn không lý gì tới đòn võ mồm của Diệp Huyền. Ngay lúc thanh âm của đối phương còn chưa dứt, thì trong sát na đó đã gầm lên một tiếng, khiến cho thanh âm của đối phương bị gãy đoạn.
Thuận theo thế đó, là đòn phát kình Hổ hình của Vương Siêu. Đòn đánh ra mang theo hơi gió, lại còn kèm cả tiếng hổ gầm nặng nề, gân cốt vang lên răng rắc! Chỉ một tiếng là đã trực tiếp đánh tới.
Vương Siêu trước khi ra tay đã động sát tâm, ra đòn không hề nể nang chút gì, trực tiếp phát xuất ra khí thê lăng lệ nhất, động tác của thân hình vô cùng hào hùng, đánh tới một chiêu.
-Ồ?
Diệp Huyền bỗng dưng bị Vương Siêu ngắt ngang lời, khí tức vẫn còn chưa điều hòa trở lại thì lập tức trước mắt đã thấy tối sầm. Đối phương như hổ đói vồ sơn dương. Trong lòng hắn rùng mình, biết rằng đấu khẩu không thành, ngược lại còn bị đối phương trong sát na chiếm lấy tiên cơ.
Nhưng dù sao hắn cũng là một nhân vật thiên tài nên liền phán đoán kịp thời, dùng chân phát kình, thân hình như rắn dạt cỏ vào huyệt. Bạch một phát đã thình lình thoát về sau ba thước, một chân đã đạp ngay khoảng không, cả người vọt ra khỏi đài xi măng, không ngờ có thể lợi dùng địa hình để tránh đòn tấn công mãnh liệt của Vương Siêu.
Vương Siêu cũng không đoán trước được đối phương vừa ra tay đã thoát khỏi lôi đài, vừa vặn tránh được một chiêu công kích của mình cùng với những chiêu số biến hoá liên tục sau đó.
Một chiêu công kích này của hắn vốn định chiếm đoạt tiên cơ, trước tiên gầm lớn một tiếng để ngắt ngang lời nói của đối phương, khiến cho khí tức của đối phương không được điều hoà. Sau đó đánh tới một chiêu Hổ hình, chỉ cần đối phương hơi ra tay ngăn trở một chút là lập tức sẽ thi triển ra các chiêu biến hoá của Ưng trảo, Ưng tê (ưng xé mồi), Ưng xả (ưng xả xác con mồi).
Nhưng chiêu thoát khỏi lôi đài của đối phương lại phá hỏng hết tất cả biến hóa của hắn.
Vương Siêu vừa tấn công xong đòn này, thì liền phóng tới bên rìa lôi đài, nhảy lên không định hạ người xuống dưới truy kích.
Đột nhiên một bóng người như ma thần từ dưới lôi đài phóng thẳng lên trên.
Chính là Diệp Huyền, hắn trong nháy mắt này, đã quyện người dưới lôi đài, đợi cho đúng lúc chiêu thức tấn công của Vương Siêu vừa đến lúc tận cùng, thì đột nhiên bung thẳng người lên trên. Một tay che lấy đầu, một tay xỉa ra năm ngón như cái xiên, chuẩn xác đâm thẳng tới hai mắt của Vương Siêu.
Chiêu này âm độc cay cú, như rắn đang quyện người, như rồng đang thăng thiên, lại hóa thành nhị long tranh châu. Dựa vào góc độ ở dưới đài, lợi dụng hoàn cảnh đến cực điểm.
Vương Siêu chỉ cảm thấy kình phong đập thẳng vào mặt, cặp mắt bị đâm tới trở nên đau nhức, vội vàng khép chặt hai mắt, hai tai rung động liên hồi, hai cánh tay vươn dài, đánh mạnh một đòn xuống dưới, đập thẳng vào cánh tay đang đâm vào đôi ngươi của Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên biến chiêu, hai ngón tay bấu vào trong thành móc câu, mãnh liệt chộp ngay khớp xương, gân bắp của khuỷu tay Vương Siêu.
Khớp xương và da thịt cánh tay của Vương Siêu rung động, liền biết lực đạo khớp ngón tay của Diệp Huyền cực mạnh, thật không hề thua sút với mình. Nếu để hắn chộp trúng gân, cho dù đối phương không sử dụng ám kình, chính mình cũng chịu không nổi, khẳng định sẽ dẫn đến kết cuộc gân cốt bị bẻ gãy.
Cánh tay hắn liền rung lên, như một cây cột trụ đang rung chuyển, vừa thả lỏng vừa nhu nhuyễn. Khớp xương và lỗ chân lông ngay khuỷu tay vừa đóng vừa mở, ám kình bộc phát, vừa ra chiêu lập tức chấn động lên ngay ngón tay của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng cảm giác được ám kình của Vương Siêu đang bộc phát. Tư thế của ngón tay đang cong vào trong thành móc câu lập tức đình chỉ, năm ngón tay vươn thẳng ra, khép chặt lại thành hình đầu rắn, thuận theo cánh tay của Vương Siêu mà bò lên trên, đâm thẳng tới khớp xương bả vai của Vương Siêu.
Chuỗi liên hoàn co người, búng người, đâm mắt, cong ngón tay, đâm bả vai Diệp Huyền sử dụng ra đều tự nhiên vô cùng, kình phong lay động, uy lực lăng lệ, chiêu nào cũng sát nhân, thật sự không hổ là thiếu niên thiên tài võ thuật gia.
Vương Siêu liền lay động bả vai, hai chân liên hồi thối lui, tránh lấy thế công của Diệp Huyền.
Hiệp đọ sức này, thế công của Vương Siêu bị ngăn trở, ngược lại còn bị đối phương đoạt lại tiên cơ. Mặc dù bản lãnh có tài giỏi cỡ nào, dưới đòn công kích liên hoàn kia của đối phương, cũng không khỏi phải lui về sau lánh né, đợi cho khí tức bình hòa trở lại, mới tiếp tục tranh đoạt thế thượng phong.
Nhưng Diệp Huyền làm sao lại có thể để Vương Siêu đoạt lấy tiên cơ chứ?
Hắn chập ngón tay lại thành kiếm, thân pháp như du long, liên hồi xông tới, một hơi khẩu khí dâng trào không ngưng.
Thân pháp Diệp Huyền biến đổi đa dạng. Hai cánh tay như hai thanh trường kiếm, hoặc xỉa, hoặc chặt, hoặc chém, hoặc đề, hoặc điểm, hoặc đảo, hoặc khuấy, hoặc quất.
Chiêu nào cũng chấn động, gân cốt kêu rào rạo, trong đó còn ngấm ngầm truyền đến thanh âm sấm sét giông tố đan xen lẫn nhau.
Nhanh nhẹn như gió, dũng mãnh như sấm, đánh cho kẻ đỡ đòn tan tác.
Vương Siêu chưa thở hết một hơi đã bị Diệp Huyền ép đến tận rìa lôi đài, mất hết tiên cơ, thế mà vẫn không nhảy xuống dưới. Mặc dù ở vào thế hạ phong, nhưng tâm trạng hắn lại càng lúc càng tĩnh lặng, trong suốt, thông thoáng đến cực điểm.
Đột nhiên, Vương Siêu vặn hông, quay nghiêng người, dùng bả vai đối diện ngay giữa thân thể Diệp Huyền. Trong một sát na thời gian cánh tay phải đã rụt vào trong, cổ tay rút vào tận lồng ngực của mình, vẽ sàn sạt lên một hình vòng, kình lực lập tức được tích tụ đến cực điểm, từ trong tâm tạng bật ra, mã bộ trên dưới nhấp nhô, cánh tay cũng như mãnh long xuất động, như trường thương đâm mạnh tới ngăn đỡ, trực tiếp tách ngang kiếm thế hai tay của Diệp Huyền, rồi đâm thẳng tới lồng ngực của đối phương.
Một chiêu này của Vương Siêu, chính là chiêu “Hồi mã thương” trong “Long xà hợp kích".
Long là mã, xà là thương. Mãnh tướng cái thế thời xưa, chinh chiến trên sa trường, chỉ có một thớt chiến mã, một cây đại thương hai trượng, giẫm đạp cả doanh trại, đầu thương loé lên ánh hàn quang, quỷ khốc thần sầu.
Uy phong và hào khí cỡ nào chứ!
Chiêu Long Xà hợp kích này của Đường Tử Trần, chính là tinh tuý thu được từ chém giết trên chiến trường.
Vương Siêu là quyền thuật đại sư, sớm đã biết ngay khi Diệp Huyền nhảy xuống lôi đài rồi lại bật người lên phản kích thì chính mình đã tính toán sai lầm hoàn toàn, khẳng định là sẽ đụng phải đòn tiến công hung mãnh của đối phương. Vì thế trong lúc hắn liên hồi lui người né tránh, thì đã tích tụ kình lực, nhấp nhô thân hình, đổi hạ bàn thành chiến mã, chỉ đợi đến lúc tối hậu là sẽ ghìm ngựa, chính là lúc xuất ra một thương trí mạng.
Tinh túy của chiến trường thời xưa kinh tâm động phách, sát cơ mai phục khắp nơ, đều được diễn dịch ra trong một chiêu “Hồi mã thương” của Vương Siêu.
Một ngựa một thương, có thể cắt lấy lãnh thổ biên cương, phong vương phong hầu.
Diệp Huyền đoạt hết lấy tiên cơ, trong lòng đã có tính toán cho rằng Vương Siêu nhất định sẽ phải nhảy xuống lôi đài. Chỉ cần ngay sát na đó, khí thế kình lực của hắn cũng sẽ tính tụ đến cực điểm.
Nếu như Vương Siêu nương thế nhảy xuống lôi đài, vậy thì Diệp Huyền cũng nhất định trong giây phút đó, dùng tay làm kiếm, lăng không nhảy xuống chém, phát ra một đòn công kích kinh điển, lăng lệ nhất trong kiếm đạo Nhật Bản gọi là “Nghênh phong nhất đao.”
Diệp Huyền năm đó ở dưới thác nước luyện kiếm ba năm. Từ chỗ cao nhảy xuống dưới, dùng kiếm chém lấy thác nước, rút đao đoạn thủy, uy thế mãnh liệt, kiếm thế bao phủ bốn phương tám hướng, cơ hồ là một đòn công kích không thể nào tránh né được.
“Nghênh phong nhất đao” chỉ ở một lúc mấu chốt, nơi có địa hình có lợi nhất mới có thể trở nên lôi đình nhất kích. Bình thường thì không thể nào dễ dàng thi triển ra, bởi vì một người lăng không nhảy tới thì sơ hở cũng nhiều.
Nhưng chỉ cần Vương Siêu nhảy xuống lôi đài, chính là hình thức tốt nhất.
Tựa hồ trong một sát na trước đó, Diệp Huyền cơ hồ cảm giác được sự rực rỡ của chiến thắng đã hiện ra ngay trước mắt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK