• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Singapore.

Chỗ eo biển Mã Lục Giáp Malucca là một trong bến cảng buôn bán sầm uất lớn nhất trên thế giới. Giàu có, phồn hoa, xinh đẹp, cả thành phố như một vườn hoa khổng lồ. Hết thảy những ngôn ngữ ca ngợi tán tụng đều có thể dùng ở trên mình nó.

Nơi này là thuộc về vùng nhiệt đới, gần sát đường Xích đạo nhưng mà chỗ ven biển này gió biển mang đến không khí ẩm ướt, làm nơi này một năm có được bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân.

Hướng Đông của nó chính là Myanmar, Việt Nam, Lào và liên bang Mã Lai, hướng Tây là vùng biển, còn lại là giáp Inđônêxia. Có thể nói, nó ở vào vị trí trung tâm của Đông Nam Á. Nhiều quốc gia vây quanh nó như Myanmar, Malaysia, Indonesia, Thailand đều lấy việc trồng thuốc phiện, lính đánh thuê, cướp biển, phá phách cướp bóc mà nổi tiếng toàn thế giới. Nhưng mà nơi ấy lại bình chân như vại. Có gió tám hướng không ngừng thổi, rất có khí phách của đóa sen vàng cao quý. Cuộc sống của người dân ở bên trong quốc gia này đều rất an toàn.

Trụ sở chính của Tập đoàn họ Trần chính là một cao ốc cao chọc trời ở ven biển của thành phố Singapore.

Cả Tập đoàn là sản nghiệp của gia tộc, liên quan đến hai phía hắc bạch lưỡng đạo, ngoại trừ ngành nghề điện tử, giao thông vận tải biển viễn dương, ngành công nghiệp năng lượng và các ngành công nghiệp hợp pháp chính đáng ra thì thuốc phiện hay thậm chí vũ khí súng đạn cũng đều là phạm vi dính dáng tới sự làm ăn của Tập đoàn này.

Thế lực của Tập đoàn liên quan đến cả Singapor, Philippin, bây giờ ngoại trừ Lý gia nắm quyền và mấy gia tộc được nước Mỹ nâng đỡ ra, hầu như không có bất kỳ một đối thủ nào. Tại trong cả Đông Nam Á, cũng được xếp hạng trong mười đại tập đoàn khổng lồ hàng đầu.

Đối mặt với cái Tập đoàn gia tộc bá chủ khổng lồ như vậy, người thừa kế cũng được sở hữu khối tài sản hàng mấy trăm triệu đôla. Đủ để khởi phát ra một cuộc tranh đấu đẫm máu.

"Lão gia tử rõ ràng là gần chết rồi, lần này cho dù cố gắng trở lại, tinh thần và thể lực cũng không nhiều bằng trước, chuyện của người thừa kế cũng nên xác định đi thôi."

Trong một cái văn phòng kín đáo, một hội nghị bí mật đang được tổ chức khẩn cấp liên tục.

Tổ chức hội nghị chính là bốn nam ba nữ, đúng là những người trong gia tộc có hy vọng kế thừa gia nghiệp của gia tộc họ Trần.

"Trần Ngải Dương đã trở lại, với tiếng tăm ở bên ngoài của hắn và uy tín trong giới võ thuật người Hoa, lần này lão gia tử dường như là đã chỉ định hắn làm người thừa kế gia tộc rồi!"

Một người thiếu phụ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi nhíu mày. Nàng tên là Trần Lệ. Là chị họ của Trần Ngải Dương.

"Đúng vậy, lời của lão gia tử chính là pháp lệnh sắt thép, chỉ cần lời vừa ra khỏi miệng, trong chúng ta ai cũng đừng nghĩ có ngày thay đổi." Một người đàn ông cũng lấy cớ, nói: "Lệ nhi, cháu có ý kiến hay gì không?"

Vai vế của người đàn ông này so với Trần Lệ hiển nhiên cao hơn, là thế hệ chú của Trần Ngải Dương, tên là Trần Đại Quyền.

Gia chủ của tập đoàn Trần thị bây giờ là Trần Lập Ba, bởi vì mắc chứng bệnh Parkinson tổng hợp (thường được gọi là bệnh Liệt Rung) đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh.

Trần Lập Ba đức cao vọng trọng. Ở trong gia tộc chính là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nắm giữ tất cả quyền lực về tài chính, nhân sự, hơn nữa có một đám lão nhân trung thành và tận tâm đều chỉ nghe lời lão. Chỉ cần lão phát ra một câu so với di chiếu lúc Hoàng đế truyền ngôi còn muốn ổn định hơn.

"Ta thấy lão gia tử cũng không có gì, chúng ta dứt khoát một là không làm, hai đã làm thì không ngừng lại. Phái người bỏ thuốc độc. Đem xử lý lão gia tử đi! Ta sẽ không tin, lão gia tử vừa chết, chúng ta nhiều người thế này chả lẽ còn đấu không được vẻn vẹn chỉ có Trần Ngả Dương, Trần Bân kia, một đôi con hoang không cha không mẹ."

Một cái tiếng nói hung tợn từ trong miệng của một người nam giới tuổi còn trẻ truyền ra.

Người nam giới tuổi còn trẻ này chỉ có hai mươi lăm sáu tuổi, tên là Trần Tân, ở nước Mỹ đang làm luận án Tiến sĩ, lần này nghe nói Trần Lập Ba bệnh tình nguy kịch, lập tức chạy trở về tranh đoạt gia tài.

"Nói thối lắm! Lão gia tử mà bị xử lý dễ dàng như vậy sao? Nhất lại là lúc này! Người bên cạnh của lão gia tử đều là theo lão nhiều năm kinh doanh. Mỗi một người đều trung thành và tận tụy, vạn nhất chuyện bại lộ thì chúng ta sẽ lập tức xong đời rồi. Thủ đoạn năm đó của lão gia tử, ngươi còn không biết sao?"

Một người trung niên nam giới khác vỗ mạnh xuống bàn, nói: "Hồ đồ!"

"Hừ! Lão hổ cũng có khi ngủ gật, huống chi bây giờ chỉ là một lão hổ bệnh hoạn sắp chết già rồi! Ta thấy các ngươi đều nhát gan như chuột, khó trách lão gia tử không chỉ định các ngươi làm người thừa kế."

Trần Tân cười lạnh một chút, rồi nói: "Cho dù việc xử lý lão già đó khó khăn, chúng ta tùy tiện phái đi một tay súng bắn tỉa, xử lý Trần Ngải Dương không phải không có việc gì rồi sao? Chẳng lẽ khi không có Trần Ngải Dương rồi, lão gia tử sẽ đem gia tộc giao cho người ngoài? Lý Thế Dân của Huyền Vũ môn là làm như thế nào?"

Miệng hắn không ngừng nói giết người, khuôn mặt dữ tợn, nham hiểm độc ác, không hổ là nghiên cứu sinh du học từ hải ngoại trở về.

"Ta cảm thấy việc xử lý lão gia tử không hợp với tình hình hiện nay, ngược lại xử lý Trần Ngải Dương còn có thể suy xét đến. Trần Tân ở nước Mỹ học tập rất tốt món tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ độc ác!" Một người trong gia tộc họ Trần khác tỏ vẻ đồng ý.

"Chuyện này làm âm thầm sợ rằng không được." Thiếu phụ Trần Lệ xinh đẹp kia lắc lắc đầu: "Lão gia tử không phải là Lý Uyên, nhưng Trần Ngả Dương cũng như là Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát. Kỳ thật chuyện bây giờ, dường như trong lòng lão gia tử đều rõ ràng. Cho dù chúng ta xử lý huynh muội bọn họ rồi, ngươi cho là lão gia tử sẽ không biết là chúng ta làm sao? A Tân, mặc dù ngươi rất là tâm ngoan thủ lạt, nhưng có một số việc không thể dùng đến âm mưu. Ngươi phải học dương mưu, chúng ta quang minh chính đại mà đến!"

"Phương pháp dương mưu là như thế nào? Quang minh chính đại ư? Tỷ có tính toán gì không?" Trần Tân dường như còn có chút cố kỵ đối với Trần Lệ, cũng không có lớn tiếng hay cười lạnh trách móc mỉa mai, mà lại còn thu lại một chút kiêu ngạo của bản thân.

"Ý niệm giết chết lão gia tử của chúng ta dù nghĩ cũng không thể nghĩ, cho dù là Trần Ngải Dương cũng không thể nghĩ tiêu diệt là có thể tiêu diệt được! Trần Ngải Dương kinh doanh nhiều năm rồi, thủ hạ cũng có một đám tin được, huynh đệ Lâm Lập Cường, Lâm Lập Quân kia cũng đã không phải là hạng người hời hợt. Mới thiếu mất Lâm Lập Quân do đi đại lục giao dịch thuốc phiện, mở mang thị trường mà bị cảnh sát nơi đó tiêu diệt rồi, mới trừ đi một trợ thủ đắc lực của hắn."

Lâm Lập Quân đúng là cao thủ Vịnh Xuân Bạch Hạc Quyền kia bị Chu Giai dùng súng ngắn bắn chết ở Ngọc Mễ.

"Lần này, ta liên lạc được một đại nhân vật của thủ lãnh nghị viện Liên minh tiền tệ Châu Âu đóng ở Phi Châu, Thomas- Dương."

Trần Lệ cười lạnh một chút: "Hắn đã đáp ứng giúp đỡ ta, Trần Ngải Dương không phải rất khó đánh bại sao? Ở giới võ thuật được nổi danh tiếng tăm thì sao? Lần này ta chính là phá uy tín của hắn. Ở trước mặt lão gia tử, với phương thức luận võ mà quang minh chính đại đánh bại hắn, đánh cho hắn tàn phế. Ngươi ngẫm lại, một người bị đánh bại tàn phế rồi, lão gia tử còn có thể chỉ định hắn làm người thừa kế sao?"

"Chủ ý quá tốt! Chỉ là, võ công của bọn Trần Ngải Dương đều là xuất thần nhập hóa, đánh đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cao thủ chết ở dưới tay hắn là vô số kể, đâu có cao thủ nào có thể ở trong một trận đánh nhau chính quy thắng được hắn?" Trần Đại Quyền nhíu mày.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK