• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngón tay khẽ kẹp lấy tấm danh thiếp mạ vàng của Trần Bân, Vương Siêu cất nó vào trong túi. Đó chính là cơ hội tốt để tiếp xúc với tập đoàn gia tộc họ Trần, đương nhiên không thể bỏ qua.

Tổ chức yêu cầu hắn trước tiên tìm hiểu rõ một ít tình huống cụ thể của thế lực ngầm vùng duyên hải, vốn là hắn còn tưởng rằng còn phải mất thêm nhiều ngày nữa mới có thể biết được tình hình, nhưng sự tình còn thuận lợi hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Sáng sớm đến Quảng Châu, giữa trưa đã gia nhập tập đoàn xã hội đen nhỏ này, buổi tối còn tiếp xúc được với nhân vật trọng yếu.

“Đám thế lực ngầm này phát triển quá nhanh rồi. Khi phát triển quá nhanh, nhất định có sơ hở, đã có sơ hở, rất dễ dàng trà trộn vào trong. Kể ra cũng khó trách, Thái tử Đảng đã chen tay vào thị trường đâm chém bạo lực này, một tay che trời, không bận tâm gì đến các phương diện khác, không cần cố gắng che che giấu giấu, sự phát triển không nhanh chóng mới là lạ. Thậm chí có bộc phát thể hiện ra, đàn áp cưỡng chế cũng vẫn đè xuống được.”

Đầu óc hơi chút suy nghĩ, đã hiểu rõ vấn đề trong đó.

“Khi về đem chuyện ngày hôm nay gặp phải nói ra, kêu bọn Đại Thạch Đầu viết một bản báo cáo chi tiết, giao cho Tổ chức, đợi qua mấy ngày khi ta hiểu đại khái được các thế lực này thì có thể rời đi.”

Đến Quảng Châu, vào băng nhóm của Lỗ Thành Văn, chỉ là một cách giải quyết cực đoan nho nhỏ khi Vương Siêu đến Quảng Châu mà thôi, để quen thuộc một chút tình huống cụ thể, hắn không hề nghĩ đến việc vẫn phải đứng bên trong cái tập đoàn nho nhỏ này.

Đợi đến ngày mùng Năm tháng sau, còn có thể cùng Triệu Quân đấu quyền một trận. Khi đó hắn dùng thân phận của công ty Thiên Tinh tham gia, so với thân phận hắc quyền thủ lúc này còn cao quý hơn nhiều.

Hiện giờ chỉ gọi là đánh võ đài ngầm.

Mà cùng Triệu Quân tranh đấu, đó là luận võ.

Một là hắc quyền, hai là luận võ, mặc dù cũng đều là đánh nhau, nhưng mà địa vị, cấp bậc,... cách nhau như trời và đất.

Từ ngày Thái tử Đảng nhúng tay vào một dải duyên hải, Tổ chức đã từ từ đem một ít nhân sự nằm vùng triệt hồi về, miễn cho hai phương diện phát sinh xung đột, ảnh hưởng đến chính cục.

Nhân sự nội tuyến rút đi, tai mắt của Tổ chức tự nhiên không còn linh thông. Mấy tư liệu kia đã là của mấy năm về trước, Vương Siêu cũng không thể có được tài liệu mới trước trận luận võ với Triệu Quân.

Về kế hoạch hiện tại của Tổ chức, Tào Nghị cũng đã nói rất rõ ràng với Vương Siêu.

Hai năm gần đây, vấn đề trị an của vùng duyên hải càng lúc càng nghiêm trọng, còn có cả thế lực nước ngoài nhúng tay vào. Tổ chức đã cảm giác được tình huống dần dần nghiêm trọng, không thể để cho Thái tử Đảng cứ quấy rối tiếp tục như vậy nữa, vì vậy nên chuẩn bị nhúng tay trở lại vào thế lực ngầm khu duyên hải.

Vương Siêu chính là một người được thượng cấp trong Tổ chức phái đi thuộc nhóm đầu tiên.

Tổ chức đang triển khai một kế hoạch khổng lồ để đối phó với Thái Tử Đảng, vì thế cần hiểu rõ vấn đề trị an của vùng duyên hải.

Về phần những người còn lại được Tổ chức phái đi, Vương Siêu cũng không rõ, điều này là vấn đề cực kỳ bí mật.

Có điều Vương Siêu cũng tự biết mình, một khi luận võ với Triệu Quân mà thắng, cũng có thể đánh bại danh tiếng của Quảng Đông Tam Hổ, khẳng định sẽ tạo nên một làn sóng không nhỏ trong giới võ thuật Đông Nam Á.

Thứ danh tiếng này, chính là tiền vốn, có được thứ vốn liếng này, Tổ chức liền lập tức gia tăng sức ủng hộ cho mình, đem mình ra chỗ sáng, cùng Thái Tử Đảng chống lại.

Mà nếu như thua, đương nhiên tính mạng khó giữ.

Thế nhưng nếu Vương Siêu không gia nhập Tổ chức, luận võ bất kể thắng thua, đều không giữ được mạng, chỉ có nước nằm chờ chết, cho nên hắn không có lựa chọn nào khác.

Hết thảy nguyên nhân của việc này, kỳ thật rất đơn giản, chính là vì Chu Giai.

Trong lòng Vương Siêu cũng không hề có ý oán hận gì Chu Giai, nguyên nhân chủ yếu là vì cái tên Triệu Quân coi mạng người như cỏ rác kia. Ban đầu coi Vương Siêu chỉ như tôm tép tính bóp chết, nhưng lại phát hiện con tôm tép này không ngờ sức sống ngoan cường như vậy, vì vậy mới tạo ra sự tình như bây giờ.

“Tổ chức hiện giờ nói đúng ra là tấm phao cứu sinh, là tấm bùa hộ mạng của mình cũng không quá đáng, về phần tình huống sau này, còn phải đợi sau khi tỉ võ với Trương Uy xong hẵng tính tiếp.”

Một trong những trở ngại lớn nhất đời mình đã chắn trước mặt.

Đó chính là Trương Uy.

Đánh thắng Trương Uy, sẽ lấy được danh tiếng, Tổ chức sẽ ủng hộ, nếu không mọi chuyện sẽ rất khó nói.

“Ài! Bị cuốn vào cục diện thị phi khổng lồ này, về sau khó có một ngày yên ổn rồi.”

Tuy hiện tại tình cảnh thật là đâm lao phải theo lao nhưng tâm linh của Vương Siêu cũng không có xao động, hắn đối với tình cảnh của mình hiểu rõ như lòng bàn tay. Hết thảy điều này đều quy công cho con đường trường chinh hơn một năm về trước.

Gian nan trên con đường trường chinh này, từng điểm từng điểm cảm động, tập trung lại, tẩy rửa tâm linh của hắn, rèn luyện nên ý chí sắt thép cho hắn.

Chỉ trong chớp mắt, đã nhìn rõ con đường phải đi, Vương Siêu Siêu bước ra ngoài, tư tưởng lại quay trở về quyền thuật.

Mới vừa rồi cùng cô em gái của vị Thái Cực đại sư đấu thử một phen, hắn đã ước chừng được mức độ công phu của đối phương. Trần Bân hiển nhiên là đã luyện thành Ám kình.

Điều này không cần thử, từ lời nói cử chỉ của đối phương là có thể nhìn ra được.

Thái Cực Chủy pháp của Trần Bân xuất ra trong âm nhu hàm chứa dương cương, tốc độ thân thể cũng cực kỳ nhanh nhẹn, hơn nữa từ ngón Thôi thủ biểu hiện ra "Thính kình" cũng không phân cao thấp với Vương Siêu.

Chỉ từ thân pháp biểu hiện ra, Vương Siêu cảm giác được Trần Bân còn chưa đạt đến sự nhanh nhẹn tốc độ của Viên hình Tần Mậu Giao.

“Nếu như ở trên lôi đài ta cùng cô ta tỷ võ, khả năng thắng lợi là bảy thành.”

Tỷ võ đầu tiên là phải biết mình biết ta, vào đến tình huống cụ thể, vẫn còn phải xem độ nhanh nhẹn của thân pháp, tiếp theo mới là sự lớn nhỏ của lực lượng.

Lực đánh năm trăm cân cùng một ngàn cân, đánh vào thân thể hiệu quả đều không khác biệt mấy, đều phải chết.

Chờ đến khi Vương Siêu bước ra khỏi cửa, Lỗ Thành Văn đang đứng một mình vẻ vô cùng gấp gáp, vừa thấy hắn đi ra, lập tức như một con ruồi ngửi thấy mùi thức ăn, ào ngay lại.

“Mày cuối cùng cũng ra, mau mau mau, mau lên xe, lên xe rồi nói!”

Mấy người lên xe, vội vàng chạy vọt đi, giống như là đang chạy trốn.

“Lần này kiếm được không tồi, theo hợp đồng, chú mày được lấy hai mươi vạn!” Vừa lên xe, Lỗ Thành Văn nháy mắt ra hiệu cho những người xung quanh, không hề nhắc đến hậu quả việc Vương Siêu đánh chết người.

Vương Siêu vừa nghe Lỗ Thành Văn mở miệng liền mỉm cười, lần này thắng được tiền, ít nhất cũng là mấy trăm vạn, dựa theo hợp đồng, chính mình có thể kiếm được đến trăm vạn. Chẳng qua hắn cũng không hề so đo, chỉ gật gật đầu.

Đi đường không ai nói gì, xe chạy vào trong thành phố Quảng Đông. Lần này sự đãi ngộ của Lỗ Thành Văn đối với Vương Siêu tốt hơn rất nhiều, lập tức an bài một gian phòng ở tầng ba một khách sạn, hoàn cảnh so với căn phòng sáu mươi mét vuông trước kia tốt hơn rất nhiều.

“Đây là hai mươi vạn tiền mặt. Chú mày giữ cho kỹ. Thế nào, tao nói là giữ lời! Ngày mai tao sẽ tiếp tục giúp mày đăng ký đấu tiếp, với thân thủ hiện giờ của chú mày, không tới một tháng là có thể kiếm được cả trăm vạn đấy!” Lỗ Thành Văn vừa đến nơi, liền sai người đem tới hai mươi cục tiền đỏ tươi.

Con mắt hình tam giác ti hí của hắn giật giật, dặn dò: “Có điều lúc này mày không nên đi lung tung, người mà mày đánh chết có lai lịch rất lớn, đi ra ngoài có khả năng gặp nguy hiểm. Thế nhưng mày cứ yên tâm, chỉ cần không rời khỏi phòng này, tao bảo đảm mày không gặp phải chuyện gì.”

Nhìn thấy Vương Siêu vuốt ve đống tiền đặt trên bàn, Lỗ Thành Văn cười đắc ý một lúc, quay sang bọn đàn em bên cạnh nói: “Chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng quấy rầy giấc ngủ của cao thủ!”

“Văn ca, bây giờ phải làm sao đây?” Vừa đi ra ngoài, lão Hắc liền hỏi Lỗ Thành Văn: “Hắn giết đệ tử của Từ Chấn, cuối cùng cũng là một mối họa.”

“Sao là sao? Hiện giờ không phải là không có chuyện gì sao!” Lỗ Thành Văn vừa ra ngoài, liền thay đổi sắc mặt: “Tai họa là tai họa thật. Thế nhưng hiện giờ nó đối với tao còn có tác dụng, là máy in tiền đấy. Tao muốn sắp xếp cho nó tham gia nhiều trận nữa, có thể lợi dụng được bao nhiêu thời gian thì ráng dùng hết từng ấy thời gian! Đợi đến khi Từ Chấn truy cứu ra, hẵng đem nó đưa ra là xong, dù sao chúng ta cũng không tổn thất thứ gì!”

“Nhưng mà, Văn ca, tên này võ công cao như vậy, chỉ sợ là có lai lịch.” Lão Hắc lo lắng nói.

“Có lai lịch ...” Lỗ Thành Văn gãi gãi mũi mình, sắc mặt biến đổi khó lường : “Tao chẳng cần biết nó có lai lịch hay không, đến địa bàn của tao, dù có là bố của hoàng đế có đến đây, cũng khiến hắn thân bất do kỷ.”

“Lão Hắc, chú mày phái thêm nhiều người trông coi bên ngoài cái khách sạn này. Phải mang theo súng! Chớ để nó chạy thoát.” Lỗ Thành Văn hung tợn nói: “Dù sao nó đã đắc tội với Từ Chấn, đã là một người chết. Hãy để chúng ta hút sạch giá trị còn lại của nó! Mày đi thám thính một chút, gần đây có trận nào không? Hết sức sắp xếp cho nó! Sống chết tao không quản!”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK